. Trước hôm sinh nhật tôi vài ngày, đêm đó chúng tôi tan sở dự tính chỉ đi chợ mua một ít đồ ăn về nhà nấu nướng.
Tôi có thói quen nếu trời lạnh sẽ dở chứng lười biếng chỉ muốn ở trên xe dù có đang ở đâu đi chăng nữa.
Anh nhà tôi lòng vòng trong chợ một lúc lâu, khi ra xách túi lớn túi nhỏ nhét vào băng ghế sau. Tôi hí hững chồm về phía sau để xem hắn thu hoạch được gì, không biết là có đồ ăn vặt cho tôi hay không.
” Anh mua máy sưởi ấm nhỏ đặt trong phòng cho em vào mùa đông này ” Hắn khởi động xe, quay sang nhìn tôi vẫn còn đang bận rộn lục lọi, rồi nói tiếp:” Còn có hộp thịt nguội và thịt bò làm quà sinh nhật lẫn quà giáng sinh cho em ”.
Tôi chợt sững người vài giây, sau đó xoay người thắt dây an toàn ngồi im lặng cho đến lúc về nhà.
. Đêm sinh nhật, tôi biết sẽ không moi được quà gì từ kẻ nào đó, trong lòng buồn bực mở phim hài xem. Lúc sau, chợt nhớ ra tuần trước có mua vài quả bơ chưa động đến bèn mở miệng nhờ hắn làm giúp một ly bơ dằm sữa đường.
Mắt không rời khỏi màn hình game, hắn hỏi:” Sao em không làm?”
Tôi viện cớ:” Hôm nay sinh nhật em mà “
Hắn dừng tay nhìn tôi nói:” Vậy em muốn quà hay em muốn ăn bơ dằm?” Chưa đợi tôi trả lời hắn nói tiếp:” À mà thôi, trái bơ đó coi như là quà của em đi, năm sau anh tặng tiếp nhé.”
Tôi nghĩ không biết là bản thân xấu số hay do kiếp trước tu chưa đủ?