Chút chuyện vụn vặt của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng

chương 33: đi y viện kiểm tra

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Lý thượng giáo, tôi có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi."

"Thư ký Bạch anh nói đi."

"Cô vừa ăn sáng vừa đọc báo, không sợ sặc sao?" Bạch Tiểu Niên chân thành mà đặt câu hỏi.

"Không." Lý Ninh Ngọc vẫn rất bình tĩnh, nhấp một ngụm cà phê.

"Được rồi, Lý thượng giáo, Trương tư lệnh nói có máy mật mã mới, chừng nào thì cô rảnh nhớ đi xem qua nhé." Kim Sinh Hỏa nói.

"Đã biết."

"Còn có chỗ điện văn kia, Cố thượng úy về nhà rồi, đành phiền cô bớt chút thời gian giải mã."

"Được."

"Có đôi lúc tôi đã nghĩ, Lý thượng giáo chính là một cỗ máy làm việc. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa vẫn cứ lạnh lùng như thế." Vương Điền Hương nhịn không được than thở.

"Lý khoa trưởng!" Triệu tiểu thư vội vã chạy vào, nói gì đó vào tai Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, bỏ tờ báo xuống rồi cùng Triệu tiểu thư đi ra ngoài.

"Vương sở trưởng, đây là máy làm việc... mà anh nói?" Bạch Tiểu Niên nhìn bóng lưng Lý Ninh Ngọc, ngập ngừng nói.

"Tôi chỉ là chóng mặt thôi mà, tại sao phải lấy máu chứ?" Cố Hiểu Mộng toàn thân đều đang chống cự.

Không biết là do hai ngày nay thức khuya hay đọc điện văn quá lâu, Cố Hiểu Mộng mới vừa về nhà liền có chút váng đầu, thuận miệng nói ra một câu. Không nghĩ tới Cố Dân Chương liền trở nên khẩn trương, sắp xếp đưa Cố Hiểu Mộng đến y viện làm kiểm tra toàn diện. Cố Hiểu Mộng ban đầu chỉ nghĩ là không có gì, nhưng tới khi nghe hộ sĩ nói muốn lấy máu kiểm tra, ngay lập tức đổi ý.

"Không không không, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân không có vấn đề gì hết."

"Hiểu Mộng con hãy nghe lời, kiểm tra ra không làm sao ba mới yên tâm được."

"Con hiện tại không sao cả, ba, chúng ta về nhà đi." Cố Hiểu Mộng gật đầu chắc nịch.

"Đi, lấy máu xong chúng ta về."

"Không chịu, ba đâu phải không biết, từ nhỏ con đã sợ nhất kim tiêm rồi."

"Lý khoa trưởng." Nhìn người đi tới gần, Cố Dân Chương trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

"Ba, người đừng gạt con, chị Ngọc sao có thể đến..."

"Cố thượng úy."

"Chị, chị Ngọc?" Cố Hiểu Mộng kinh ngạc quay đầu lại, "Chị Ngọc, sao chị lại tới đây?"

"Đừng nhiều lời, cho em tự chọn, lấy tay nào?"

"Chị Ngọc, em..." Cố Hiểu Mộng lập tức hiểu ra mục đích Lý Ninh Ngọc tới đây, liền thay đổi bộ dáng đáng thương, "Chị Ngọc, em sợ."

"Tay trái." Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nói với hộ sĩ, đồng thời nắm lấy tay trái Cố Hiểu Mộng.

"Khônggg, phải lấy thật à, hộ sĩ tỷ tỷ làm ơn nhẹ chút, tôi..." Nhìn kim tiêm, Cố Hiểu Mộng vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

"Không sao hết, Hiểu Mộng đừng sợ." Lý Ninh Ngọc ngữ khí ôn nhu, một tay che mắt Cố Hiểu Mộng, tay kia ôm vai của nàng.

"Chị Ngọc..." Cảm nhận được nhiệt độ trên người Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng không hiểu sao liền bình tâm lại.

"Xong rồi."

"Hả? Đã, đã xong rồi?"

"Tôi thế nào cảm thấy trong lời nói của cô vẫn còn có chút tiếc nuối?" Hộ sĩ hơi nghi hoặc.

"Không có không có, tôi..." Cố Hiểu Mộng vội vàng kéo Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc, chị đi đâu vậy?"

"Cố thượng úy không phải còn có mục kiểm tra khác à?"

"Dọa chết em rồi, em còn tưởng rằng chị phải đi về."

"Cố thượng úy mong tôi đi à, vậy cũng được..."

"Không không không, ai muốn chị đi chứ. Chị Ngọc, chị ở lại với em có được không?"

"Thế còn phải xem thành ý của Cố thượng úy."

"Tiểu thư."

"Ừ? Có chuyện gì vậy?"

"Cầu Trang gọi điện thoại tới, nói tìm Lý khoa trưởng."

"Tìm chị Ngọc à, chị ấy vẫn còn đang ngủ, để tôi nghe cho." Cố Hiểu Mộng nghe điện thoại, "Alo."

"Lý... Cố thượng úy?"

"Thư ký Bạch, mới sáng sớm anh tìm Chị Ngọc làm gì?"

"Bộ tư lệnh phái người đến tìm Lý thượng giáo đi nghiên cứu máy mật mã, còn có điện văn mới tới nữa."

"Anh nói với bọn họ để hôm khác đi, chị Ngọc không rảnh." Cố Hiểu Mộng nói xong đang định cúp máy.

"Đừng mà, bộ tư lệnh hai ngày này công việc khá nhiều, sao có thể thiếu Lý thượng giáo được."

"Rồi, máy mật mã cùng điện văn, bộ tư lệnh cũng bận rộn quá đi." Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa nháy mắt với Cố Dân Chương, Cố Dân Chương hiểu ý gật đầu, bấm một dãy số, "Trương tư lệnh a."

Không hổ là ba ruột của mình.

Cố Hiểu Mộng hướng lão cha nhà mình bật ngón cái, sau đó nói với Bạch Tiểu Niên ở đầu dây bên kia, "Chờ đi, lập tức sẽ ổn thỏa."

Truyện Chữ Hay