"Kim sở trưởng, Kim sở trưởng! Ông mau cứu mạng a!"
Cách xa ba thước ở đầu bên này nghe được tiếng kêu cứu của Bạch Tiểu Niên, nội tâm Kim Sinh Hỏa không chút dao động, thậm chí còn muốn đánh người.
"Thư ký Bạch, tuần này anh đã tìm tôi không dưới ba lần rồi, không thể đàng hoàng một chút được sao?"
"Tôi hứa là lần cuối, một lần cuối cùng này thôi."
"Nói đi, lại làm hư thứ gì?"
"Lần này là sợi dây chuyền... của Cố thượng úy." Bạch Tiểu Niên liền vội vàng giải thích, "Vốn ban đầu tôi tưởng là sợi dây tôi tặng cho Tiễn Chúc vì nhìn cũng tương tự, nhưng không ngờ lại..."
"Thư ký Bạch, vậy thì anh xong rồi. Cố thượng úy tính đại tiểu thư thế nào, cả bộ tư lệnh ai lại không sợ, trừ phi Lý thượng giáo ra tay." Vương Điền Hương vẻ mặt nhìn có chút hả hê.
"Lý thượng giáo..." Bạch Tiểu Niên rùng mình một cái, "Muốn cô ấy giúp tôi, còn không bằng để bị Cố thượng úy hành hạ chết đi."
"Đây cũng không phải là hoàn toàn không có cách."
Nghe được những lời này của Kim Sinh Hỏa, Bạch Tiểu Niên hai mắt tỏa sáng, "Kim sở trưởng, ông có chủ ý gì hay nào?"
"Việc này cần Vương sở trưởng phối hợp."Buổi chiều, Kim Sinh Hỏa lựa lúc Cố Hiểu Mộng không có ở đây, đi tới phòng khách, thấy Lý Ninh Ngọc đang hết sức chuyên chú đọc báo, liền quay qua nháy mắt với Vương Điền Hương một cái, "Vương sở trưởng, ngày hôm nay lại mang đến tin tức gì vậy?"
"Đương nhiên là về Cố thượng úy rồi, mấy người có còn nhớ vị kia tên Lưu Tông Lâm không?"
"Không hẳn, hình như là cái tên tiểu tử tự nhận là bạn trai của Cố thượng úy ấy hả?" Kim Sinh Hỏa vừa nói, một bên nhìn lén nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, quả nhiên thấy bút trên tay Lý Ninh Ngọc ngừng lại.
"Cố thượng úy thì không thừa nhận rồi, nhưng hai ngày trước ở trước mặt Trương tư lệnh có thay hắn nói tốt vài câu."
"Ah, nói như vậy, Cố thượng úy đối với cái tên Lưu Tông Lâm này vẫn thật để ý đấy nhỉ."
Mắt thấy sắc mặt Lý Ninh Ngọc càng lúc càng lạnh, Bạch Tiểu Niên mau mắn đi tới trước, "Lý thượng giáo."
"Thư ký Bạch, có chuyện gì sao?"
"Có chuyện muốn cầu cô hỗ trợ..."
Nghe Bạch Tiểu Niên nói xong, Lý Ninh Ngọc trầm mặc một hồi. Bạch Tiểu Niên thấy thế bỏ thêm cây đuốc, "Lý thượng giáo, đây cũng là một cơ hội tốt mà phải không, xem xem ở trong lòng Cố thượng úy cô rốt cuộc có bao nhiêu trọng yếu."
"Loại chuyện nhàm chán này không cần chứng minh." Lý Ninh Ngọc thu dọn đồ tính rời đi.
"Kim sở trưởng, này... Cô ấy..." Bạch Tiểu Niên vội vàng níu lại Kim Sinh Hỏa.
"Yên tâm, lập tức sẽ quay lại." Kim sở trưởng rất bình tĩnh, nhỏ giọng an ủi Bạch Tiểu Niên.
Lý Ninh Ngọc dừng bước, "Thư ký Bạch, chỉ lần này thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa."
"Ai làm!" Cố Hiểu Mộng nổi giận đùng đùng chạy xuống lầu, "Nói, là ai trong các người làm hư dây chuyền của tôi!"
Bạch Tiểu Niên sợ đến run lên, vô thức nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc nhưng lại rất bình tĩnh, lãnh đạm nói, "Tôi."
"Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng sửng sốt một chút, "Sao chị lại..."
"Tôi không cẩn thận đánh rơi nó xuống đất."
"Ah... Vậy tay chị không có sao chứ, có bị đụng đau chỗ nào không?" Cố Hiểu Mộng lập tức ném sợi dây chuyền ngồi vào bên cạnh Lý Ninh Ngọc, "Cho em xem."
"Em không tức giận?"
"Có gì phải tức giận, đồ của em chị Ngọc còn không phải muốn làm gì cũng được hết sao."
"Nhưng đây không phải sợi dây chuyền em thích nhất à?"
"Ai nói chứ, em thích nhất chỉ có chị Ngọc thôi."
Bộ dạng hết sức nghiêm túc của Cố Hiểu Mộng khiến Lý Ninh Ngọc giật mình, "Hiểu Mộng..."
"Có điều, chị Ngọc, chị muốn bồi thường em thế nào đây?"
"Em muốn bồi thường ra sao?"
"Bạch Tiểu Niên anh đứng lại đó cho tôi!"
"Cố thượng úy, cô tìm nhầm người rồi!"
"Anh còn dám nói! Vương Điền Hương đều nói cho tôi biết hết rồi! Ai cho anh dám ở trước mặt chị Ngọc nói chuyện Lưu Tông Lâm, cho anh đi chết đi!" Cố Hiểu Mộng hùng hổ.
"Đó là chủ ý của Kim sở trưởng!"
"Ầy, thư ký Bạch, đối đãi phải nói lương tâm, là anh cầu tôi cứu anh mà!" Kim sở trưởng hai bước xông vào gian phòng của mình đóng cửa lại.
"Ối mẹ ơi, Cố thượng úy tôi sai rồi, Lý thượng giáo cô cứu mạng a!"
"Anh câm miệng, chị Ngọc còn đang ngủ, không được náo chị ấy thức giấc!" Cố Hiểu Mộng đuổi tới Bạch Tiểu Niên, một tay bịt miệng anh ta, "Nợ mới nợ cũ, chúng ta tính luôn một lượt đi."