Chút Chuyện Của Thặng Nữ

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ta dự trù kết quả xấu nhất là Tương Di còn ở nhà, kết quả về đến nhà không có một bóng người, ngay cả Tô Vãn cũng không thấy đâu. Cũng đã chín giờ, ta không nghĩ ra được Tô Vãn sẽ đi đâu, ngẫm nghĩ một chút liền lấy điện thoại gọi cho nàng, điện thoại reo thật lâu mới có người nhấc máy, ta còn chưa mở miệng, đầu bên kia đã nói:

“Tô Vãn đang hát, đợi lát nữa em nói chị ấy gọi lại cho chị.”

Là giọng của Tương Di, ta lắng tai nghe, đúng là giọng hát của Tô Vãn, hơn nữa còn là song ca nam nữ, 《Tri Tâm Ái Nhân》, ta mặc kệ có bị nghi ngờ hay không, hỏi thẳng:

“Tô Vãn đang hát với ai?”

Tương Di nói:

“À, là tổng giám đốc Tần.”

Ta có chút đứng ngồi không yên, xúc động muốn đi tìm nàng, nhưng lấy lí do gì bây giờ đây? Trong mắt người ngoài, ta và Tô Vãn bất quá là bạn bè thôi, lại nói không biết Tô Vãn có muốn gặp ta hay không, rầu rĩ cúp máy, suy nghĩ bay đầy trời.

Đợi nửa giờ cũng không thấy Tô Vãn gọi lại, ta nhịn không được gọi điện thoại qua lần nữa, lần này là Tần Lãng bắt máy, nói Tô Vãn đi toilet, trong lòng ta cười lạnh, trùng hợp như thế sao? Hai lời chưa nói liền cúp điện thoại, nghĩ nghĩ, tay nắm chặt, nói vào không khí:

“Chơi đi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy.”

Nằm ở trên giường, bắt đầu yên lặng rơi lệ, không có lí do gì, chỉ đơn giản là muốn khóc, một bên khóc một bên khuyên giải an ủi chính mình. Ta và Tô Vãn vốn không nên quen nhau, nếu chỉ là bạn thì sẽ không có nhiều yêu cầu đối với nàng như vậy, sẽ không để ý như vậy, sẽ không khó khăn như vậy, muốn Tô Vãn phải luôn đặt mình trong trọng tâm, nhưng ta dựa vào cái gì can thiệp vào cuộc sống của nàng.

Lăn qua lộn lại một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở di động lên, ta sợ Tô Vãn gọi lại.

Mãi cho đến gần mười hai giờ, điện thoại vang lên, màn hình hiện hai chữ “Tô Vãn”, ta vội vàng nhấc máy:

“Cậu đang ở đâu?”

“Dương tiểu thư, em là Tương Di, Tô Vãn uống nhiều quá, chị ấy nói chị đến đón, chị đi được không?”

Ta lăn một vòng từ trên giường đứng lên:

“Cho tôi địa chỉ.”

Ta tìm được đến nơi, chỉ thấy khoảng mười người ngồi trên ghế lô, lập tức thở phào một hơi. Nhìn sang một bên, Tô Vãn gối đầu lên đùi Tương Di, trên người khoác áo bành tô của nam, Tần Lãng ngồi ở bên cạnh, hiển nhiên là áo của anh ta.

Tương Di ngoắc ta, ta đi qua, Tương Di nói:

“Em đã khuyên rồi, vô dụng, haiz, tất cả đều là chị ấy uống.”

Ta nhìn thấy trên bàn có khoảng mười chai bia, hít sâu một hơi.

Tương Di còn nói:

“Hình như tâm trạng chị ấy không tốt, hỏi cũng không nói.”

Giọng điệu của Tương Di không mang ý châm chọc, xem ra nàng không biết chút nào chuyện của ta và Tô Vãn, lại nhìn tới Tô Vãn, suýt chút nữa rơi lệ, nàng sao phải khổ như vậy chứ? Ta tình nguyện để nàng mắng mình chứ không muốn nàng tự chuốt say bản thân thế này.

Ta ngồi xổm người xuống, lay lay bả vai của nàng:

“Tô Vãn, tỉnh lại đi, mình là Dương Thần đây.”

Tô Vãn mở mắt ra, ánh mắt dao động, một hồi lâu mới nhìn đến ta, ngồi thẳng người dậy, áo khoác của Tần Lãng rơi xuống đất, nói:

“Cậu đến rồi.”

Ta kéo cánh tay nàng, đem nàng nâng dậy:

“Chúng ta trở về đi.”

Tô Vãn không hề tỏ ra giận dỗi, gật gật đầu:

“Ừ.”

Ôm eo ta, đầu tựa vào trên vai ta, Tô Vãn uống rượu, vì vậy tư thế này nhìn qua rất bình thường, ta nói với Tương Di và Tần Lãng:

“Chúng tôi về trước.”

Tương Di hỏi có cần nàng giúp đưa Tô Vãn về không, ta vội nói không cần, ta muốn một mình làm, Tô Vãn bên cạnh không ngừng thúc giục ta, đi mau a.

Mới ra khỏi cổng KTV, Tô Vãn liền vọt ra lề đường nôn thốc nôn tháo, ta đi tới vỗ lưng giúp nàng thuận khí, lấy từ trong túi xách ra chai nước suối cho nàng súc miệng.

Sau khi ói xong Tô Vãn thanh tỉnh rất nhiều, giống như vừa mới nhìn thấy ta, vẻ mặt không tốt hỏi:

“Sao cậu lại tới đây?”

Ta tính nói không phải cậu kêu mình tới sao? Lại sợ Tô Vãn xấu hổ, liền nói:

“Về nhà nói sau.”

Tô Vãn hừ một tiếng, đi phía trước, ta theo nguyên tắc không chấp nhặt người say rượu, trực tiếp đi lên dắt tay nàng, Tô Vãn chỉ giãy một chút tượng trưng, sau đó để tùy ta nắm.

“Mình biết hôm qua là mình không đúng, không nên lôi ra chuyện cũ của cậu, mình xin lỗi.”

Nếu đổi lại là trước kia, mặc kệ ai đúng ai sai, ta đều phải chiến tranh lạnh với Tô Vãn ba ngày, còn ta của hiện tại, ngay cả nửa ngày cũng không chịu nổi, Tô Vãn còn vì thế mà uống say, càng làm cho ta đau lòng không thôi.

Tô Vãn không để ý đến lời xin lỗi của ta, nàng nhìn ta chằm chằm, tức giận nói:

“Dương Thần, cậu vẫn không biết rốt cuộc vì cái gì mà mình giận sao?”

Ta ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ không đúng sao?

Tô Vãn nói:

“Cái mình giận chính là cậu không tin tưởng tình cảm của chúng ta, chỉ cần một biến động nhỏ đều có thể khiến cậu bỏ cuộc giữa đường, cậu làm mình rất thất vọng.”

Mỗi câu mà Tô Vãn nói đều đâm trúng nỗi đau của ta, tình địch của ta đích xác là chính mình, tình địch thật sự còn chưa xuất hiện, ta đã tự mình tước vũ khí đầu hàng, ta nhìn Tô Vãn mà nói không nên lời.

“Cậu rốt cuộc muốn mình làm thế nào, cậu mới chịu tin tưởng người mình yêu là cậu? Rốt cuộc muốn mình làm thế nào, mới có thể kiên định tin tưởng mình?”

Trên mặt Tô Vãn vừa ai oán vừa ưu thương lại mang theo chút mỏi mệt.

Trong lòng ta biết rõ ràng, Tô Vãn đã làm hết sức mình, vấn đề là ở chỗ ta, ta luôn không xác định, luôn nghi ngờ vô căn cứ, kỳ thật tất cả đều là do ta không tự tin. Ta thích Tô Vãn, nhưng ta cảm thấy mình không xứng với nàng, điều kiện của ta không đủ ưu việt, ta là nữ nhân, những chuyện này đã cho thấy ta không thể trở thành người bầu bạn thích hợp với Tô Vãn. Một khi bên cạnh Tô Vãn xuất hiện người ưu tú theo đuổi nàng, ta liền không kiềm chế được mà lùi bước, Tô Vãn cần có một người thật tốt ở bên cạnh.

Ta ăn ngay nói thật:

“Cậu đã làm hết sức rồi, là do mình không tốt.”

Tô Vãn hỏi ta:

“Bởi vì cậu nhìn không thấy được tương lai của chúng ta, cho nên mới không dám yêu, phải không?”

Ta lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân chân chính khiến ta sợ bóng sợ gió hay sao?

Truyện Chữ Hay