Cuối cùng chuyện chụp trộm vẫn không hề được giải quyết, cũng có thể nói Từ Minh Phong đã không còn để ý.
Anh ta kể xong chuyện đó, Điền Điềm cũng không biết mình nên nói gì.
Từ Minh Phong ngửa đầu ra sau, anh vắt tay lên trán, thật lâu sau mới nở nụ cười và nói:
“Nói cùng em mấy chuyện này cũng không có tác dụng gì.”
Điền Điềm cảm thấy nụ cười kia của Từ Minh Phong vừa mang theo sự bất đắc dĩ lại vừa có ý tự giễu, cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lập tức bị hàm răng trắng sáng của anh hấp dẫn.
Quả thực diện mạo của Từ Minh Phong đúng như lời huấn luyện viên đã nói, chỉ cần anh chưng diện hơn là có thể tiến vào giới giải trí, bình thường lúc thi đấu, toàn bộ khán đài đều là mấy cô gái nhỏ điên cuồng cổ vũ cho anh.
Điền Điềm là nhiếp ảnh gia, ánh mắt nhìn trai xinh gái đẹp sẽ khắt khe hơn người thường, nhưng về cơ bản đều tương đối khách quan, kể cả những thứ người khác cảm thấy bình thường thì dưới con mắt của cô lại có một vẻ đẹp thu hút riêng.
Giống như hiện tại, không hiểu sao Điền Điềm lại đột nhiên cảm thấy chiếc răng khểnh kia của Từ Minh Phong trông rất đẹp, đẹp đến nỗi cô muốn dùng đầu lưỡi chạm vào nó… Điền Điềm giật mình với suy nghĩ táo bạo này của chính mình.
Cô nhanh chóng rời ánh mắt đi chỗ khác, sau đó vươn tay vỗ vỗ hai má nóng bừng của mình, trong lòng không ngừng mặc niệm ba lần: Nhan sắc là con dao hai lưỡi… Cuối cùng cô tự đè ép tâm tư không chính đáng vừa nảy sinh xuống đáy lòng.
Sau khi xử lý đống cảm xúc hỗn lộn, Từ Minh Phong đứng dậy thu dọn đồ về nhà. Trước khi trở về, anh còn đưa Điền Điềm đến trạm xe, nhìn cô lên được xe bus anh mới xoay người trở về nhà.
Điền Điềm trở lại trường học, không biết thế nào mà cô lại đánh bạo gửi lời mời kết bạn qua wechat của Từ Minh Phong, nội dung kèm theo là: [Người chụp trộm anh — nhiếp ảnh gia Điền Điềm].
Từ Minh Phong rửa mặt thay đồ, mười mấy phút sau mới đồng ý lời mời kết bạn của Điền Điềm, anh gửi tin nhắn trả lời đầu tiên: [Nam sinh xui xẻo bị em chụp trộm — Từ Minh Phong].
Tuy nhiên Điền Điềm luôn luôn lãng phí cơ hội, kể từ khi thêm wechat cô vẫn không dám tìm anh nói chuyện, có đôi khi like bài viết của anh trên dòng thời gian cô cũng phải đắn đo hồi lâu, chỉ sợ like nhầm một phát sẽ làm bại lộ tâm tư nhỏ mà cô luôn cố gắng giấu kín.
Đến khi gặp lại Từ Minh Phong lần nữa thì thời tiết đã bắt đầu nóng lên.
Đội bóng rổ của trường muốn làm poster tuyên tuyền, mà cô lại chơi với đội trưởng đội bóng, cho nên bọn họ đã tìm cô để xin giúp đỡ.
Một đám nam sinh đánh bóng trên sân, còn Điền Điềm ôm máy ảnh chạy khắp sân để căn góc chụp sao cho có được những bức hình đẹp tự nhiên nhất. Một nam sinh nhảy lên đập bóng, Điền Điềm muốn chụp được toàn thân anh ta nên đã nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng không may lại đụng phải một người, tay cô run lên khiến bức ảnh bị rung.
Trong lòng Điền Điềm tiếc nuối mình đã không chụp được khoảnh khắc đó, đồng thời xoay người xem chính mình đã đụng phải ai.
Đến khi quay đầu nhìn thấy Từ Minh Phong, cô không khỏi kinh ngạc.
Điền Điềm sửng sốt, “Sao anh lại ở chỗ này?”
Từ Minh Phong nhún vai, hếch cằm chỉ người bên cạnh, “Tôi cùng bạn đến đây chơi bóng.”
Bởi vì Từ Minh Phong là tuyển thủ của đội tuyển chuyên nghiệp nên Điền Điềm vẫn luôn cho rằng anh chỉ biết đánh tennis, thấy anh đến đây chơi bóng rổ thì biểu tình của Điền Điềm ngạc nhiên như kiểu “Anh mà cũng biết chơi bóng rổ?”
Từ Minh Phong thấy phản ứng của Điền Điềm, máu hiếu thắng trong người liền nổi lên.
Trường mà Điền Điềm theo học là đại học tổng hợp, nhưng nam sinh ở đây trời sinh đã có năng khiếu về bóng rổ, cho nên người trong đội bóng cũng không hề kém, trước đây bọn họ còn giành ngôi quán quân của giải bóng rổ sinh viên mở rộng.
Vậy mà Từ Minh Phong lại có thể cướp được bóng từ tay đội trưởng, không đến hai mươi phút thi đấu, anh đã vài lần thực hiện thành công cú ném điểm.
Lúc này Điền Điềm mới lộ ra biểu tình mê muội, cô âm thầm giơ ngón cái ở trong lòng với Từ Minh Phong.
Tuy rằng sắc đẹp ở trước mặt, nhưng Điền Điềm vẫn không quên nhiệm vụ của mình, sau khi trồng cây si xong thì cô lại tiếp tục với công việc chụp ảnh, vì bận rộn nên cô đã sớm quên Từ Minh Phong.
Điền Điềm ngồi xổm trên mặt đất chụp động tác nhảy lên đập bóng của bọn họ, Từ Minh Phong thấy vậy bèn tiến lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh cô, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói:
“Gần đây em thích chụp hình kiểu này sao?”
Điền Điềm tập trung điều chỉnh tiêu cự trên máy ảnh, nghe thấy Từ Minh Phong hỏi thì cô trả lời “ừm” một tiếng theo bản năng. Đợi đến khi điều chỉnh xong thì cô mới cảm thấy lời Từ Minh Phong nói có gì đó không đúng.
Từ Minh Phong vẫn ngồi xổm bên cạnh Điền Điềm.
Điền Điềm quay đầu sang, vì không kịp đề phòng nên ánh mắt hai người đã đụng phải nhau.
Không hiểu sao Điền Điềm lại đột nhiên giải thích: “Bọn họ trả tiền cho em đến đây chụp ảnh.”
Từ Minh Phong nghe thấy vậy, lông mày mới thoáng dãn ra, anh gật đầu “ừm” một tiếng rồi đứng dậy.
Không biết có phải Điền Điềm sinh ra ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy tâm tình Từ Minh Phong đang từ khó chịu biến thành vui sướng chỉ trong nháy mắt.