Lúc Từ Minh Phong đến sân huấn luyện tennis thì những người trong đội hầu hết đã đến đông đủ. Bọn họ thấy anh là lập tức trêu chọc:
“Từ Idol, huấn luyện viên mời cậu đến văn phòng uống trà kìa!”
Từ Minh Phong cảm thấy bản thân thật sự xui xẻo, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau khi thay xong quần áo liền đến văn phòng của huấn luyện viên.
Từ Minh Phong gõ ba tiếng lên cánh cửa, bên trong phòng truyền ra một giọng nói vừa đủ để anh nghe thấy:
“Vào đi.”
Từ Minh Phong mở cửa tiến vào trong, huấn luyện viên đang ngồi ở trước bàn làm việc, ánh mắt nhìn chằm chằm máy tính, một tay chống cằm còn một tay thì di chuyển con chuột trên bàn.
Huấn luyện viên thấy Từ Minh Phong tiến vào, bà ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên trước mặt với ánh mắt sâu xa, sau đó lập tức cười lạnh:
“Xin nghỉ có một ngày đã nhanh chóng trở thành người nổi tiếng, sau này cậu không cần phải đánh tennis nữa, về chăm chút vẻ bề ngoài rồi tiến vào giới giải trí làm minh tinh đi.”
Huấn luyện viên tầm hơn bốn mươi tuổi, kiểu tóc đuôi ngựa được buộc có chút cẩu thả, trên mặt mang theo sự nghiêm khắc trầm tĩnh lắng đọng dần theo năm tháng, ngày thường huấn luyện viên cực kỳ nghiêm khắc nên các thành viên trong đội tennis thường gọi bà là Duyệt Tuyệt sư thái — Từ Minh Phong cảm thấy hôm nay chính mình có khả năng sẽ phải phơi thây tại văn phòng này.
Từ Minh Phong vừa mới dành được quán quân của giải cấp tỉnh nên gần đây huấn luyện viên cũng thoải mái với anh hơn, hôm qua anh chỉ muốn ra ngoài xả hơi, vốn dĩ chuyện này đã giấu được huấn luyện viên… nhưng ai ngờ lúc anh ra ngoài bí mật thi đấu với bạn lại bị người ta chụp ảnh, hơn nữa ảnh còn được tung lên mạng.
Trong một đêm anh đã trở thành người nổi tiếng và có thêm vô số fan hâm mộ, đồng thời chuyện anh nói dối xin nghỉ để ra ngoài thi đấu cũng bị huấn luyện viên phát hiện.
Ngoài việc bị dạy dỗ một trận té tát thì Từ Minh Phong còn bị phạt chạy.
Bên cạnh khu huấn luyện của các anh có một ngọn núi, nơi này thường xuyên có người đến đây để đi bộ thể dục, bậc thang được xây dựng kéo dài từ chân núi lên đến đỉnh núi, mà anh thì bị phạt chạy lên tận trên đỉnh núi rồi lại phải tiếp tục chạy ngược trở về.
Huấn luyện viên cài đặt phần mềm định vị vào điện thoại di động của anh, hơn nữa còn nổi hứng đi mượn ống nhòm của nhà trường rồi ngồi thoải mái rung đùi ở đình hóng gió dưới chân núi để giám sát Từ Minh Phong chạy phạt.
Từ Minh Phong vừa chạy vừa nghiến răng nghiến lợi chửi thầm: Nếu để anh bắt được cái người chụp trộm ngày hôm qua, anh nhất định phải chửi cho một trận.
Lúc Từ Minh Phong chạy lên đến đỉnh núi, cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù thời tiết tháng hai không nóng lắm, nhưng anh chạy thục mạng như vậy, không đổ mồ hôi mới là lạ.
Tuy biết rằng mới vận động xong thì không thể ngồi xuống, nhưng Từ Minh Phong thật sự không còn sức lực để đứng, anh đứng nghỉ trong chốc lát rồi đặt mông ngồi ở bậc thang cao nhất.
Từ Minh Phong tuỳ ý nằm xuống, anh dùng mu bàn tay che đi đôi mắt của mình và chờ cho cơ thể khôi phục lại thể lực bình thường.
Không biết Từ Minh Phong đã nằm bao lâu, mồ hôi trên người anh đã bị gió thổi khô. Anh đang định ngồi dậy thì nghe được một giọng nói cách đó không xa.
“Đúng rồi, cứ đứng yên như vậy… mặt trời đang đẹp lắm, cậu hơi quay đầu lại rồi nhẹ nhàng mỉm cười đi… đúng là như thế, được rồi!!! Xinh lắm.”
Từ Minh Phong nhíu mày.
Giọng nói này có chút quen tai.
Anh đột nhiên đứng dậy nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên liền nhìn thấy người mà anh từng gặp hôm trước đang đứng dưới một gốc cây anh đào.
Dưới tàng cây là thiếu nữ xinh đẹp mặc váy trắng dài thướt tha, dáng người nhỏ nhắn cùng nụ cười tươi với hai lúm đồng tiền, chỉ cần đứng dưới gốc cây anh đào đã tạo thành một bức tranh đầy màu sắc…
Nhưng người Từ Minh Phong muốn tìm không phải là cô gái ấy, mà là nhiếp ảnh gia đang đứng tư thế kỳ quái để chụp cho thiếu nữ xinh đẹp.
Điền Điềm đang chụp cho mẫu ảnh, đột nhiên cô cảm thấy người mẫu của mình đứng bất động, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm về phía sau cô. Lúc này Điền Điềm mới chú ý tới thân thể mình bị bao phủ trong bóng đen, cô hơi co người lại, sau đó cầm chặt lấy máy ảnh từ từ quay đầu ra phía sau.
Ánh mặt trời không quá nóng nhưng lại chói mắt, hơn nữa Điền Điềm còn chụp ảnh khá lâu nên khi đột nhiên nhìn sang nơi khác, đôi mắt cô không kịp thích ứng với ánh sáng.
Lúc vừa mới quay đầu, đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu vào khiến Điền Điềm phải nheo mắt lại, nhất thời cô không nhìn rõ được người đứng trước mặt là ai.
Điền Điềm sửng sốt một lúc lâu rồi mới phản ứng lại:
“Anh là người hôm trước…”
Từ Minh Phong không trả lời, trên mặt viết rõ hai chữ “Khó chịu”. Anh nắm chặt tay thành nắm đấm rồi nói:
“Chúng ta cần nói chuyện.”