Mùa đông vẫn kéo bước đi chậm rãi của nó, mãi mà không chịu rời đi, nhưng vẫn không thể ngăn cản dấu hiệu sinh sôi nảy nở của trái đất. Sau trận tuyết lớn đông chí đó thì bầu trời cũng chậm rãi trong trẻo lại, độ ấm cũng dần tăng lên.
Vụ án tham ô của Lương Thiên cũng từ từ hạ màn, tài chính thiếu hụt ở hạng mục thành phố H cũng nổi lên mặt nước, đi theo Nghiêm Quốc Đống cầm quyền thành phố H thì cũng có một đám quan viên bị kéo xuống ngựa. Vụ án lớn như thế không thể ngăn cản được miệng lưỡi người dân, nhất là Nghiêm Quốc Đống vẫn luôn được ca ngợi là thanh quan, nhưng lại có thể làm ra thành như vậy. Càng khiến người khác xôn xao hơn chính là thế gia Nghiêm gia vốn lấy lão thái gia làm trung tâm, một nhà trung liệt nhưng lại đều là kẻ mang mặt nạ giả nhân giả nghĩa.
Thật đáng buồn, đáng tiếc là cuối cùng lại bị chính con của mình đẩy vào ngục giam, mà vị Nghiêm đại tiểu thư danh tiếng một thời vì mở rộng chính nghĩa, thủ vững nguyên tắc, vì bảo vệ chút thanh liêm cuối cùng của Nghiêm gia mà quân pháp bất vị thân, cuối cùng lại vẫn không tránh được tai ương lao ngục, khiến kẻ khác tiếc hận.
Nhưng mà ở thành phố A có ai không biết vị thẩm phán từng cống hiến vì dân này? Có ai không hiểu tai ương lao ngục của nàng chính là mạo phạm đến pháp luật nhưng cũng đánh sâu vào đạo đức con người, ai có thể nói được đúng sai trong này, chỉ là cứ như vậy buộc trên người nàng tội cố ý giết người cùng một loạt tội danh hối lộ thật sự là rất bất công.
Hoa đào tháng ba tung bay đầy trời, hơi thở tượng trưng cho mùa xuân cũng đã phảng phất, cũng là ngày bắt đầu xét xử phiên tòa. Từ mấy ngày trước cửa pháp viện đã đứng chật người, Hạ Diệp cầm đầu khởi xướng vạn dân dâng nguyện thư, tất cả đầu đề của thành phố A đều là vì muốn cầu tình cho Nghiêm Văn Khâm.
Còn có mấy ngày nữa là sẽ ra tòa thẩm vấn, rất nhiều công tác cần chuẩn bị nhưng đến cuối cùng thẩm phán sẽ phán án thế nào thì không ai biết được. Ngoại trừ mấy người chủ mưu như Lương Thiên bị áp giải đến kinh đô mở phiên tòa thì những quan viên địa phương đều được mở phiên tòa trực tiếp tại tòa án nhân dân tối cao thành phố A.
Mà chủ thẩm phiên tòa lần này đã từng rất kính trọng Nghiêm Văn Khâm, cũng đem nàng trở thành tấm gương và mục tiêu của mình, Ngô Thần. Thời gian đầu nàng tiếp xúc với vụ án của công ty Tô Hoằng, bởi vì có Tề Phi tham gia mà nàng còn đi tìm Nghiêm Văn Khâm thảo luận án kiện. Khi đó Tiểu Đường vẫn là trợ lý của Nghiêm Văn Khâm, yên lặng thay Nghiêm Văn Khâm xử lý công việc vụ án, nhưng hôm nay hắn cũng đã hóa thành bụi đất.
Đêm khuya, trăng thanh gió mát, bóng cây lắc lư cô tịch trên đường lớn, một thân ảnh cô đơn tiêu sái nhìn không thấy cuối con đường đang đứng ở ngã tư.
Cô không lái xe, cũng không có người đi theo, thầm nghĩ muốn một lần đi đến những nơi mà hai người đã từng đi qua. Những gì có thể làm đều đã làm, có thể chuẩn bị cũng đã chuẩn bị, nhưng cô biết tai ương lao ngục là không thể tránh khỏi, mà kì hạn nhất định nhiều hơn mình.
Ngục giam là địa phương ra sao? Người bình thường căn bản không thể tưởng tượng nổi, ở trong trại tạm giam lâu như vậy, cô ấy làm sao vượt qua được? Mỗi lần Diệp Tiêu Nhiên nghĩ đến đây liền đau lòng không thôi, cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này, cô từng vọng tưởng rằng mình có thể khống chế rất nhiều chuyện, nhưng rồi lại phát hiện những chuyện liên quan đến Nghiêm Văn Khâm cô đều không thể làm gì cả.
Buổi tối cô không thể ngủ được, cuộc sống mỗi ngày đều khó khăn, mỗi đêm như du hồn lang thang bên ngoài, không có phương hướng nhưng vẫn đi. Bất tri bất giác lại đi đến Dạ Vũ, cũng không biết mấy giờ rồi, mà cô cũng không cảm giác được hai chân truyền đến cảm giác nhức mỏi.
Từng là ở nơi này Bối Nhi hít ma túy suýt chút nữa bị đưa ra ánh sáng, là lần đầu tiên cô để nàng nhìn thấy dáng vẻ của mình khi xử lý chuyện hội sở. Cũng là ở nơi này một hồi đại hỏa khiến cô suýt chết, cô lại tương kế tựu kế biến mất, xem nhẹ sự lo lắng của nàng.
Cũng là lần đó nàng lần đầu tiên lấy thân phận Đại tiểu thư Nghiêm gia tuyên bố với cả thế giới rằng nàng phải bảo vệ cô. Diệp Tiêu Nhiên nhớ đến đây, ngực truyền đến một trận đau nhức, lúc trước cô tránh ở trang viên thôn quê, biết Nghiêm Văn Khâm đi khắp nơi tìm mình là hỉ là bi. Mục đích của cô đã đạt được nhưng cô không có cách nào vui vẻ, ngược lại trong lòng dâng lên cỗ chua xót, bởi vì tình cảm của cả hai là được dựng lên bởi một vở kịch lợi dụng.
Cuộc sống xa hoa trụy lạc vào đêm vừa mới bắt đầu, cửa hội sở tốp năm tốp ba ra vào, không ai chú ý Diệp Tiêu Nhiên đang ở nơi này. Những gì trải qua mấy năm nay đã khiến cô sớm chết lặng, bây giờ cô cái gì cũng không muốn nữa, công ty cũng tốt, sự nghiệp cũng thế, có được vật chất giàu có và địa vị cao cao tại thượng thì như thế nào? Cũng không bằng cùng với Nghiêm Văn Khâm định cư trấn nhỏ, bình thường thản nhiên an hưởng nửa cuộc đời còn lại.
Chỉ là đau xót và áy náy trong lòng nàng có lẽ thật sự cần cả đời để hóa giải.
Cô xoay người, nhấc chân lên vừa định rời đi thì phát hiện một bóng người quen thuộc từ bên trong đi ra. Trên người nàng trang sức tao nhã, bên cạnh có một người đàn ông đi theo, trong mắt người đàn ông đó nhìn nàng lộ ra dục vọng, mỹ mạo của nàng khiến người ta thần hồn điên đảo, Tô Hoằng như vậy, người khác cũng như vậy.
Người đàn ông này cô biết, chính là bí thư bên cạnh Hứa Chí Viễn, hắn sao dám công khai ra vào nơi thế này? Phiên tòa thẩm vấn sắp đến, chẳng lẽ hắn là được Hứa Chí Viễn phái đến giám sát tiến triển của vụ án?
Nhưng mà Diệp Tiêu Nhiên nhìn đến bộ dáng lấm la lấm lét của hắn liền cảm thấy chán ghét, cô đi lên phía trước, một phen lôi kéo Tề Phi nói: "Cần phải trở về, luật sư Tề".
Tề Phi không có chút phòng bị, đã uống hơi say nên cứ như vậy bị kéo liền đứng không vững, lảo đảo ngã vào lòng ngực cô. Diệp Tiêu Nhiên cũng không quay đầu mà kéo nàng đi về trước, không thèm để ý người đàn ông kia, lấy di động gọi ra ngoài.
Cô vẫn lôi kéo Tề Phi đi về trước, Tề Phi cũng không giãy dụa, chỉ đi theo cước bộ của cô. Không biết đi bao lâu, Tề Phi rốt cuộc cảm thấy có chút mệt mỏi nên dừng lại.
"Đã trễ thế này em còn chạy đến đây làm gì?". Tề Phi giãy khỏi tay cô, dừng chân, Diệp Tiêu Nhiên đưa lưng về phía nàng, thật lâu sau mới chậm rãi xoay người, đến gần nàng, nói: "Lấy thân phận bây giờ của em cần gì xã giao với những người này? Em nhìn em còn ra thể thống gì nữa?".
"Chỉ là bạn bè mà thôi, uống nhiều mấy ly, chị nghĩ nhiều rồi, Tiêu Nhiên". Tề Phi vẻ mặt thoải mái trả lời, giống như không để ý mấy thứ này.
"Bạn bè? Một người đàn ông dùng ánh mắt như vậy nhìn em mà em nói với tôi chỉ là bạn bè? Em cảm thấy tôi sẽ tin sao?". Diệp Tiêu Nhiên nâng cao âm lượng, Tề Phi không nói gì.
"Hắn là người dự thính được kinh đô phái đến, đối với kết quả xét xử rất có ảnh hưởng, chị cũng biết Hứa Chí Viễn vốn có lòng hướng về Nghiêm gia nhưng Nghiêm Văn Khâm lại gián tiếp hại chết lão thái gia. Loại quan hệ mâu thuẫn phức tạp này chúng ta căn bản không biết hắn sẽ làm như thế nào? Hắn lại không cho Hứa Mẫn tham dự, không thể bắt được chút tin tức nào". Tề Phi nói xong không khỏi nhăn mày lại.
Đối với nàng mà nói Nghiêm Văn Khâm không chỉ là bạn bè đơn giản, hai người nội ứng ngoại hợp, kế hoạch cơ hồ là thiên y vô phùng lừa gạt toàn bộ thế giới. Nếu nói kết cục bây giờ Nghiêm Văn Khâm phải nhận nàng làm sao lại không phải là một trong những đao phủ. Từ góc độ pháp luật thì nàng lợi dụng tri thức chuyên nghiệp đã cân nhắc giảm hình phạt đến mức thấp nhất, cũng đã đem vụ án của Đại Sơn làm thành án phòng vệ. Nhưng nàng biết để cân nhắc hình phạt vụ án còn cần có vài thao tác, bây giờ không ai dám động đến vụ án này, chỉ có người kia thì mới có chút hi vọng.
Thế nhưng nàng thật vất vả mới có cuộc sống thoải mái như vậy, rồi lại bị cuốn vào thị phi này, Diệp Tiêu Nhiên căn bản không hi vọng nàng làm gì nhiều, nhất là dùng đến thủ đoạn như vậy để đạt được mục đích. Cô không đành lòng lại nhìn thấy nàng chịu ủy khuất, cho dù cô so với bất kì ai đều hi vọng hình phạt của Nghiêm Văn Khâm có thể giảm đến thấp nhất.
"Chuyện của Văn Khâm em chỉ cần làm tốt mặt luật pháp là được, những thứ khác không cần em đi làm". Diệp Tiêu Nhiên khóa mày, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, cô cũng biết Tề Phi muốn làm gì, nàng cũng sẽ không chịu nghe lời cô.
"Biện pháp gì em cũng sẽ thử, chỉ cần có thể giúp Văn Khâm".
"Em vì sao luôn cứ lấy bản thân ra hi sinh để giúp người khác, nếu Văn Khâm biết được em cảm thấy cô ấy có thể chấp nhận sao? Em có biết mấy năm nay tôi có bao nhiêu hổ thẹn với em, em còn muốn để tôi áy náy cả đời với em sao? Hay là em cảm thấy tôi và Văn Khâm phải giống nhau, đều phải mang theo áy náy với một người để vượt qua nửa đời còn lại?". Diệp Tiêu Nhiên chưa bao giờ lớn tiếng thế này với Tề Phi, cũng chưa bao giờ mang theo khẩu khí khắc nghiệt như thế đối diện với bất cứ kẻ nào.
Tề Phi kinh ngạc đứng tại chỗ, nàng vẫn đều nghĩ việc mình làm không có gì đúng hay sai, cũng không có nguyên tắc, hết thảy đều là vì mục đích của mình. Trước đây nàng giúp Diệp Tiêu Nhiên báo thù, sau đó cùng Nghiêm Văn Khâm diệt trừ tiên sinh, bây giờ nàng vì cứu Nghiêm Văn Khâm mà vẫn như cũ lựa chọn một số thủ đoạn không bình thường.
Đúng vậy, nàng chưa bao giờ hỏi qua hai người họ có cần không, nàng chưa bao giờ nghĩ đằng sau sự hi sinh của nàng là sự thống khổ và tự trách của họ. Tề Phi bỗng nhiên cười từ giễu, đạo lý đơn giản như vậy nàng lại quên mất. Cho đến bây giờ chỉ biết cố chấp bá đạo, ai cũng không thể ảnh hưởng chuyện nàng muốn làm, lại không nghĩ rằng đó là bản thân mình đang ích kỉ.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy biểu tình chua xót bất đắc dĩ của Tề Phi thì ý thức được lời của mình hơi nặng, cô hơi thở dài một hơi, đỡ lấy hai vai Tề Phi, nói: "Em và Văn Khâm đều là người quan trọng nhất của tôi, tôi thật sự không muốn một trong hai người phải chịu thương tổn gì".
Rất kì quái, mặc kệ cô dùng loại ngữ khí nào nói chuyện với mình thì cho đến bây giờ Tề Phi đề chưa bao giờ tức giận hay không thoải mái, lúc này nàng cũng chỉ vươn tay vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên vai mình, gật gật đầu: "Em biết rồi".
Diệp Tiêu Nhiên ôm bả vai nàng, hai thân ảnh xinh đẹp đứng dưới ánh trăng, sự tỉnh táo và luyến tiếc trong lòng đem cả hai chặt chẽ gắn bó.
Bộ mặt nhân sinh cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Hai người sóng vai đi trên ngã tư đường, bầu không khí nói chuyện phiếm trở nên thư thái hơn nhiều, nhưng tâm tình vẫn còn rất nặng nề. Đằng sau, một chiếc xe lao nhanh dừng lại bên cạnh hai người.
"Hai vị mỹ nữ, có cần đi nhờ xe không?". Hạ Diệp thò đầu ra cười hỏi.
"Thu phí không?". Tề Phi trêu ghẹo nàng, ánh mắt mê gái của Hạ Diệp đánh giá lên xuống hai người một phen, nói: "Hai vị mỹ nữ đẹp mắt như vậy đã đủ tiền xe rồi".
Diệp Tiêu Nhiên trừng mắt liếc nàng một cái, nàng le lưỡi, xuống xe giúp hai người mở cửa.
Ngày diễn ra phiên tòa xét xử đó, trên đường đi đến cửa pháp viện xếp thành một hàng dài người, nhìn không thấy đuôi. Lần này là phiên tòa công khai oanh động cả nước, trong lúc nhất thời rất nhiều người từ nơi khác chạy đến thành phố A, thậm chí trong đám người còn có thể nhìn thấy nhiều trẻ em.
Thì ra nhiều năm như vậy Nghiêm Văn Khâm vẫn kiên trì làm từ thiện công ích, yên lặng trợ cấp cô nhi viện, hội chữ thập đỏ, cũng quyên tiền cho những người nghèo khổ ở miền núi. Nàng vẫn luôn có thói quen khiêm tốn, vẫn nặc danh quyên tiền, biết rõ chuyện này chỉ có Nghiêm Văn Huy, hai chị em còn bắt tay xây dựng một trường tiểu học hi vọng cho trẻ nhỏ. Trong mắt đám trẻ này Nghiêm Văn Khâm không phải là ân nhân mà là người thân, hằng năm nàng đều đến thăm đám trẻ, mà bọn trẻ cũng thân thiết gọi nàng một tiếng "mẹ Nghiêm". Sau khi công khai chuyện này thì tiếng hò hét ủng hộ Nghiêm Văn Khâm càng thêm vang dội.
Ưu khuyết điểm cùng bày ra một lúc, những gì nàng cống hiến đã vượt qua những gì nàng phạm vào pháp luật, huống chi Đại Sơn vốn đáng chết, nàng tham gia phạm tội hối lộ và kinh doanh phi pháp là vì hiệp trợ hình cảnh quốc tế diệt trừ đám người này.
Pháp luật cũng trọng nhân tình, đây chính là mục đích Nghiêm Văn Huy đem chuyện này đưa ra ánh sáng.
Ngồi trong xe áp giải Nghiêm Văn Khâm nhìn đến những gương mặt non nớt quen thuộc, khóe miệng không tự giác kéo lên nụ cười nhẹ, nhưng nàng cũng không thể để bọn trẻ nhìn thấy mình ngồi trong xe này, thế nhưng mỗi người đều giống như có thể thấy được nàng. Bọn nhỏ mang khăn quàng đỏ cúi người khi xe của nàng đi qua, vốn dĩ đám đông chật kín đường dẫn đến pháp viện nhưng khi xe áp giải đến thì lại chậm rãi trật tự để lộ ra một lối đi.
"Làm cảnh sát nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng thấy được cảnh này". Cảnh sát lái xe không khỏi tán thưởng, đây là phẩm đức được tích lũy bao nhiêu năm a.
Xe trực tiếp đi đến cửa lớn pháp viện, Nghiêm Văn Khâm được đưa vào phòng hậu thẩm, luật sư biện hộ Tề Phi của nàng đang chờ trong đó. Dựa theo quy định thì những người không có phận sự không thể tiếp xúc với nàng, nhưng một khắc khi nàng mở cửa thì lại thấy được người nàng ngày nhớ đêm mong.
Tề Phi đơn giản dặn dò vài câu, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Nắm chắc thời gian". Nói xong liền đi ra ngoài, để không gian lại cho hai người.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn Nghiêm Văn Khâm dường như đã gầy yếu hơn vài phần, giờ phút này nhìn thấy nàng thì yếu hầu của cô liền nghẹn cứng, sóng mũi tràn ngập chua chát, nước mắt giống như sẽ tràn mi mà ra, thế nhưng cô không thể khiến cảm xúc của mình suy sụp vào lúc này được.
Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, tận lực để mình bảo trì bình tĩnh đối mặt với nàng. Mãi đến lúc này cô mới hiểu được tâm tình lúc trước của Nghiêm Văn Khâm khi phán xét mình, nhìn người mình âu yếm bị đối đãi như vậy là thống khổ bao nhiêu, rồi lại tàn nhẫn tự tay phán hạ bản án đó. Một khắc kia, nàng đau, nàng thương tiếc đều dồn hết vào một ngày đó.
Trời hôm nay không mưa nhưng cũng âm trầm một mảnh, giống như tâm tình lúc này của mỗi người. Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm đang chậm rãi tiến lại gần mình, có chút không dám vươn tay chạm đến mặt nàng, chỉ ngây ngốc nhìn nàng, ánh mắt nặng trĩu.
"Thế nào lại gầy như vậy?". Còn chưa chờ Diệp Tiêu Nhiên mở miệng thì Nghiêm Văn Khâm đã sải bước đến gần cô, vuốt ve gương mặt cô.
Một câu này khiến cho cảm xúc của Diệp Tiêu Nhiên hỏng mất rồi, cô nhanh chóng ngẩng đầu, cảm giác được nước mắt tràn mi. Vẻ mặt Nghiêm Văn Khâm thoải mái, cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô, đầu ngón tay lau đi vành mắt tẩm đầy nước mắt, thứ chất lỏng ấm áp đó cuối cùng lại làm ướt ngón tay của nàng.
"Đường đường là Dạ Kiêu lại khóc thành như vậy, trông có ngốc hay không?". Nghiêm Văn Khâm không ngừng dùng đầu ngón tay mềm nhẹ lau khóe mắt của cô.
Diệp Tiêu Nhiên gắt gao cầm lấy hai tay nàng, "Có dám cược với em một ván không?".
"Hửm?".
"Chờ chị đi ra nhất định không thể gầy hơn em". Diệp Tiêu Nhiên nghiêm trang nói đến câu này lại khiến Nghiêm Văn Khâm nở nụ cười, giống như giờ khắc này nàng đã quên bản thân đang chờ đợi xét xử, mà nhiều ngày qua thì hôm nay cuối cùng nàng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nàng vẫn một mực chờ đợi ngày này.
"Chẳng lẽ cơm trong nhà giam lại có thể nuôi chị béo lên hay sao?". Nghiêm Văn Khâm cũng vui đùa, Diệp Tiêu Nhiên lại thế nào cũng cười không nổi, cô gắt gao cầm tay Nghiêm Văn Khâm, nói: "Cơm nhà giam không thể ăn, nhưng em sẽ khiến nó trở nên ngon hơn".
"Em a~, cũng có lúc giống hệt một đứa trẻ". Nghiêm Văn Khâm sủng nịch nói, ánh mắt một khắc cũng luyến tiếc rời khỏi gương mặt cô, bàn tay vốn đang vuốt vẻ mặt cô chậm rãi di chuyển đến mấy sợi tóc bên thái dương.
"Thật tốt, tóc lại dài rồi, vẫn là thích tóc dài của em hơn". Nghiêm Văn Khâm hoài cảm nói, thời gian không có thiên lí đó đã là quá khứ, thế nhưng bây giờ hoán đổi vị trí, hai người vẫn phải thừa nhận chia ly cùng với khổ sở tưởng niệm.
"Chị có bộ dạng gì em cũng thích".
Nghiêm Văn Khâm giống như cười, vẫn như cũ rung động lòng người, ôn nhu như vậy, làm cho Diệp Tiêu Nhiên say mê như vậy. Chỉ là một cái cười mỉm như thế thôi nhưng đã vô số lần xâm chiếm giấc mộng của cô.
"Đáng tiếc a, thật vất vả dưỡng tóc dài ra, vào ngục giam lại phải cắt đi". Nghiêm Văn Khâm vươn tay vuốt vuốt mái tóc chưa dài lắm của mình, lại bỗng nhiên bị Diệp Tiêu Nhiên ôm chặt.
"Rốt cuộc em nên làm gì mới tốt? Rốt cuộc em nên bảo chị phải làm gì mới tốt đây?". Diệp Tiêu Nhiên ôm Nghiêm Văn Khâm, giống như đứa trẻ tay chân luống cuống, vô lực thay đổi tình cảnh bây giờ, đối mặt với Nghiêm Văn Khâm cũng trở nên yếu ớt như vậy.
Nghiêm Văn Khâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dựa vào bả vai cô, trong lòng là kiên định và an tâm, nhích đến gần bên tai cô, nhẹ giọng dặn dò: "Đáp ứng chị, phải thật tốt".
"Còn chị?". Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi lui ra đối mặt với nàng, Nghiêm Văn Khâm nhìn cô, cho cô một ánh mắt chắc chắn, "Chị cũng sẽ như vậy".
Nàng vươn lòng bàn tay mình, Diệp Tiêu Nhiên cũng đưa bàn tay của mình lên, hai lòng bàn tay gắt gao áp chặt.
Vẫn là độ ấm như trước đây.
Cuối cùng thì Nghiêm Văn Khâm cũng bị đưa đến phiên tòa, Diệp Tiêu Nhiên không đi nghe xét xử, vẫn luôn ngồi trong phòng hậu thẩm, ngơ ngác nhìn cửa sổ. Bầu trời âm u bỗng nhiên mưa tí tách, cô đứng bên cửa sổ, vươn tay, giọt mưa dừng trên bàn tay có chút lạnh.
Không biết cô lẳng lặng ngồi bao lâu, mãi cho đến khi cửa phòng được mở ra, Tề Phi đi đến.
Cô nhìn Tề Phi, chờ đợi nàng nói cho mình con số kia.
"Ba năm".
Diệp Tiêu Nhiên không nói gì, chỉ là đứng dậy, đi đến cửa sổ đã ướt nhẹp, đóng cửa sổ lại, xoay người rời đi.
Ba năm mà thôi.