Trên bàn công tác hồ sơ chất thành núi nhỏ, mà bên cạnh là thân ảnh gầy yếu đang vùi đầu lật xem.
Nghiêm Văn Khâm sửa sang lại một chút tư liệu vụ khởi tố dân sự Diệp Tiêu Nhiên tố cáo Tô Hoằng lần này, Tiểu Đường nhìn nhìn chồng hồ sơ mở miệng nói:
" Bên tòa án cũng thật kì lạ, tuy là tranh cãi thế gia có độ chú ý cao nhưng vẫn là án dân sự, làm như bên hình sự chúng ta rãnh rỗi lắm, cứ thế mà ném hết cho Nghiêm thẩm phán cô nhận", trong lòng Tiểu Đường là có chút đau lòng cho Nghiêm Văn Khâm, án hình sự nhiều mà lại phức tạp, thường bởi vì tính chất phức tạp cùng chứng cứ không đủ mà kéo dài, Tiểu Đường là nhiều lần thấy Nghiêm Văn Khâm ngủ gật trên bàn làm việc qua đêm.
Hắn là để trong tâm nhìn trong mắt đau lòng cho lãnh đạo của mình, nhưng là nàng một chút cũng không nhíu mày, một khi bắt đầu làm việc là không ăn không ngủ không phân biệt ngày đêm. Rất nhiều lúc hắn không rõ nàng là sống để làm việc, hay công việc chính là mạng sống của nàng.
Có bản ghi chép sinh sản, có báo cáo DNA, chỉ thiếu duy nhất là nhân chứng, có thể lấy được bản ghi chép tất sẽ có nhân chứng, vì sao Diệp Tiêu Nhiên lại không để nhân chứng xuất hiện? Nghiêm Văn Khâm chăm chú nhìn nội dung vụ án, nghĩ đến Diệp Tiêu Nhiên thì trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khi cô đối mặt với con gái, ánh mắt ôn nhu cùng từ ái, lại phảng phát bi thương của quá khứ, một người lạnh lùng cao ngạo như vậy cuối cùng vẫn bị cốt nhục thân tình hoà tan.
"Thẩm phán Ngô cũng thật là, tuy biết là cô ta do một tay cô bồi dưỡng nên nhưng cũng không thể đem vụ án nhỏ này ném cho cô đi" Tiểu Đường vẫn không có dừng lại liên miên cằn nhằn, lúc nói chuyện cũng giúp Nghiêm Văn Khâm pha một tách trà nóng.
"Là tôi tự mình xin nhận vụ án này" Nghiêm Văn Khâm không có ngẩng đầu trả lời vấn đề của Tiểu Đường, Tiểu Đường giật mình nhìn nhìn nàng, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Nghiêm Văn Khâm tựa vào bàn có chút thất thần, nàng nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi xuống bên má, đưa tay nâng mắt kính, tay cầm bút đánh dấu vài điểm cần nhớ, bản ghi chép liền xẹt qua vài đường mực. Quanh thân nàng dường như có hào quang mờ ảo, nhìn thấy nàng liền ấm áp như gió xuân, muốn đến gần nhưng thế nào cũng không tiếp cận được, khí tràng quanh thân nàng tồn tại hương vị của năm tháng.
Bình thường thì án tố tụng dân sự đều lấy việc thỏa thuận làm chính, có thể tự thỏa thuận với nhau thì tốt, nếu không được thì thẩm phán phải đứng ra thỏa thuận, cùng luật sư hai bên gặp mặt.
Nghiêm Văn Khâm cùng Tề Phi chưa bao giờ chính thức giao phong, dù các nàng đều đã nghe qua danh tiếng của đối phương. Lần này Tề Phi nhận vụ án của bị cáo Tô Hoằng đã đủ nhấc lên một hồi phong ba không nhỏ, nhưng khiến người khác khó hiểu nhất vẫn là Nghiêm Văn Khâm là thẩm phán hình sự nhưng lại tiếp nhận án kiện dân sự này, khiến bao nhiêu người chờ đợi xem trò hay. Thậm chí được giới luật gọi là "thẩm phán nghiêm khắc nhất đối đầu cùng luật sư lợi hại nhất". Vì thế, giới truyền thông bát quái lại có dịp tung tin bốn phía một phen, chuyện lần trước còn chưa kịp nói gì đã bị bóp chết lại có dịp nổi lên, mà lần nhấc lên phong ba này không phải Tô gia mà là Nghiêm gia.
Luật sư Chu Phong của Diệp Tiêu Nhiên là một luật sư khá am hiểu thẩm phán, người này đã mười mấy năm theo đuổi án dân sự, kinh nghiệm phong phú, giỏi ứng phó với các loại nghi vấn, biết được luật sư đối phương là Tề Phi mà vẫn không thất sắc, trái lại có loại cảm giác thỏa mãn khi đối đầu cao thủ.
"Kiêu tỷ cứ yên tâm, vụ án này chúng ta nhất định thắng lớn, văn bản chứng cứ có đầy đủ, cho dù không có nhân chứng nhưng chúng ta đã làm xét nghiệm huyết thống thì muốn đạt đến mục đích giành quyền thăm hỏi là không có vấn đề" Chu Phong nói xong nhìn nhìn Diệp Tiêu Nhiên.
"Chủ thẩm quan tòa là ai?". Tầm mắt Diệp Tiêu Nhiên không hề liếc hắn mà nhìn thẳng phía trước, âm thanh bình thản không tia gợn sóng. Chu Phong đẩy đẩy gọng kính trên mũi, dừng một chút mới trả lời: "Là Nghiêm Văn Khâm".
Diệp Tiêu Nhiên nâng mắt, quay đầu nhìn về phía Chu Phong, khóe miệng giống như vô ý mỉm cười, sâu thẳm trong đáy mắt xẹt qua một tia quang mang khẽ biến, chỉ lướt qua rất nhanh rồi biến mất.
"Nghiêm Văn Khâm là người chính trực, dù là án kiện gì đều dựa vào góc độ pháp luật mà cân nhắc hình phạt, mà tố tụng dân sự đều lấy thỏa thuận làm đầu, sợ là không lâu nữa sẽ tìm đến chúng ta, đề nghị chúng ta giải hòa. Chỉ là tôi có chút không hiểu được Nghiêm Văn Khâm vì cái gì lại nhúng tay đến án dân sự tầm trung này". Lời nói của Chu Phong lại khiến ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên khẽ biến.
"Ý của anh là Nghiêm Văn Khâm tự mình xin nhận vụ án này?" Niên Thiếu Dương hỏi lại, Diệp Tiêu Nhiên hơi cúi đầu, cảm thấy có chút hứng trí.
"Đúng, là cô ta chủ động xin nhận". Chu Phong nhìn biểu tình của Diệp Tiêu Nhiên thì thấy khó hiểu, rõ ràng là Nghiêm Văn Khâm từng đắc tội với cô, đóng cửa mấy hội sở lại bỏ tù thuộc hạ, tổn thất không phải là ít, vậy mà cô nghe được tin này không những không giận mà còn có chút vui vẻ, hắn thật sự không không lí giải nổi.
"Tốt lắm". Khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên cuối cùng cũng lộ ra mỉm cười, Chu Phong có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Niên Thiếu Dương, mà trên mặt Niên Thiếu Dương cũng là biểu tình thoải mái.
Lúc này điện thoại Chu Phong bỗng nhiên vang lên, ý cười nơi khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi rút đi, lấy ra điếu thuốc liền châm lửa, khói thuốc lượn lờ trong không khí. Sự xuất hiện của Nghiêm Văn Khâm, hết thảy đều nằm trong tính toán của cô.
"Kiêu tỷ, là bên pháp viện gọi, Nghiêm Văn Khâm hẹn chúng ta qua bên đó bàn chuyện vụ án" Chu Phong cúp máy liền nói với Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên lại không chút bất ngờ gì, biểu tình trên mặt vẫn hờ hững như trước, lạnh nhạt dập tắc thuốc trong tay, nói: "Biết rồi". Nói xong liền đứng dậy khỏi ghế, Liễu Thi cầm áo khoác của cô theo cô ra khỏi cửa, lưu lại Chu Phong mê man nghi hoặc đứng trong phòng.
"Tôi tự lái". Diệp Tiêu Nhiên công đạo với Liễu Thi một câu liền lên xe, hướng về nơi quen thuộc mà rời đi.
Xe rất nhanh đã đến trước cổng trường học, ở đây đã xuất hiện nhiều loại xe đang chờ bọn nhỏ tan học. Diệp Tiêu Nhiên đạp phanh dừng xe lại, vẫn ngồi bên trong chuyên chú nhìn về phía cổng.
Mỗi lần Hạ Diệp đem về đều có rất nhiều ảnh, nhưng dù cô có nhìn bao nhiêu lần vẫn nhìn không đủ gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, nụ cười như thiên sứ, có thể hòa tan tảng băng lạnh giá trong tim cô.
Tiếng chuông tan lớp vang lên. Ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên vẫn không rời khỏi cổng trường, chỉ là tầm mắt bị đám người ngăn trở, cô hơi hơi khóa mi, xuống xe, vươn đầu tìm kiếm nhưng vẫn bị che khuất, đành không tự giác nâng lên cước bộ hướng cổng trường đi đến.
Cho dù bị lẫn trong rất nhiều người nhưng Diệp Tiêu Nhiên khí chất trác tuyệt vẫn có thể khiến Hạ Diệp liếc mắt một cái liền nhìn ra. Mà một cái nhìn này lại khiến tâm tình Hạ Diệp hưng phấn lên, giống như cả thế giới được ánh dương quang rực rỡ chiếu sáng, cỗ lãnh ý quanh người cô không làm nàng khiếp sợ, ngược lại càng dụ hoặc nàng đến gần hơn.
Ngay lúc thân ảnh Tô Tử Lăng xuất hiện Diệp Tiêu Nhiên liền dừng bước, tùy ý để người phía sau vượt lên kéo đứa nhỏ của mình đi, còn cô đơn độc đứng giữa đám đông.
Gió, thổi lên mái tóc dài của cô, nhấc lên góc áo của cô, ánh mắt cô trước sau dừng trên thân ảnh nhỏ nhắn kia. Giờ phút này cô như bức tranh thủy mặc, nhãn thần lạnh giá đã sớm biến mất, thay vào đó là vô số nhu tình cùng chờ mong. Hai tay đặt trong túi quần, thân ảnh thon gầy trải dài dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, những tia nắng cuối ngày rơi trên sườn mặt, vì dung nhan xinh đẹp kia mà tôn lên vài phần sắc thái.
"Đẹp quá!". Hạ Diệp nhịn không được tán thưởng một tiếng, động tác trên tay không tự giác hạ xuống, buông camera, Hạ Diệp nhìn Diệp Tiêu Nhiên có chút thất thần.
Diệp Tiêu Nhiên vẫn chăm chú nhìn theo hướng Tô Tử Lăng rời đi, theo thân ảnh nho nhỏ kia mà thấy được một người vừa quen thuộc vừa xa lạ, là nam nhân trước nay không bao giờ công khai lộ diện đón con gái của mình. Cô nhìn thấy Tô Tử Lăng hưng phấn ào vào lồng ngực hắn, vui vẻ kêu lên: "Cha". Tô Hoằng khẽ vút cái mũi nhỏ của cô bé, ý cười hạnh phúc dạt dào trên mặt.
Hắn đã sớm thấy được Diệp Tiêu Nhiên, nắm tay con gái, đắc ý trong mắt không hề che giấu, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị khiến người ta chán ghét. Hắn vừa kéo tay Tô Tử Lăng rời đi thì cảm giác Tô Tử Lăng buông tay của mình, hướng đến một người chạy đi.
"Dì xinh đẹp, là dì đúng không?". Tô Tử Lăng ngửa đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, ngữ khí có chút không xác định hỏi.
"Là dì, chúng ta lại gặp nhau rồi". Trong khoảng khắc ấy ý cười của Diệp Tiêu Nhiên như hoa nở rộ trên mặt, như nắng mùa đông, khiến một tia lạnh lùng trong trẻo dưới hoàng hôn lúc nãy trở nên ấm áp.
"Hì hì, dì xinh đẹp, đây là duyên phận a. Dì là đến đón con của dì đúng không?". Trên mặt Tô Tử Lăng vẫn duy trì mỉm cười, lại phát hiện vẻ mặt Diệp Tiêu Nhiên nháy mắt ảm đạm, cô chỉ cười cười trả lời: "Ừm".
Sự chua xót cùng bất đắc dĩ trong lòng, sợ rằng chỉ có cô mới có thể hiểu được.
"Hai người đã gặp nhau?". Mang theo nghi vấn nhè nhẹ, Tô Hoằng liếc nhìn Tô Tử Lăng một cái, lại nhìn về phía Diệp Tiêu Nhiên. Diệp Tiêu Nhiên nghe được âm thanh Tô Hoằng thì cũng không ngẩng đầu, cô không muốn trước mặt con gái biểu lộ bất hòa, thậm chí là địch ý với hắn ta. Một khắc kia nhìn thấy ỷ lại của Tô Tử Lăng với Tô Hoằng, cô liền hiểu được đứa trẻ khuyết thiếu tình thương của mẹ này rất yêu thương cha mình.
Nghe được ngữ khí nghiêm túc của Tô Hoằng, Tô Tử Lăng nhìn Diệp Tiêu Nhiên một cái, con ngươi lay động lôi kéo tay Tô Hoằng nói: "A, đúng rồi, cha, quên nói với người, ngày đó trường học tổ chức đi vườn bách thú, con thiếu chút nữa làm mất bùa hộ mệnh, may mà dì đây nhặt được trả lại cho con". Nói xong liền đem vật đang đeo trên cổ lấy ra, đó là bùa hộ mệnh của con bé, được làm từ một khối hàn ngọc cực kì hiếm có, là do Tô Kính sai người mua về, khắc thành ngọc bài hộ thân, dùng tình cảm chân thành đặt trên người cháu gái.
Tô Hoằng bán tín bán nghi nhìn thoáng qua ngọc bài lại nhìn Diệp Tiêu Nhiên, hắn làm sao lại tin đó là tình cờ gặp gỡ, đứa nhỏ khờ khạo này không biết, nhưng hắn hiểu rất rõ. Ngại có đứa nhỏ ở đây hắn không tiện nhiều lời, chỉ nắm lấy tay Tô Tử Lăng, nói: "Con quên cha dặn gì rồi sao, không được tùy tiện thân cận người lạ".
"Con đương nhiên nhớ rõ, nhưng mà dì xinh đẹp không phải người lạ a". Tô Hoằng cùng Diệp Tiêu Nhiên hai người bị lời này của Tô Tử Lăng làm cả kinh, Tô Hoằng chính là hoài nghi cùng bất mãn.
Giây tiếp theo lại vang lên thanh âm nghịch ngợm của Tô Tử Lăng "Dì là người có duyên với con". Diệp Tiêu Nhiên bất động thanh sắc nhưng tràn đầy cảm động, mà Tô Hoằng cũng đầy tư vị, thầm nghĩ muốn mang Tô Tử Lăng rời đi liền nắm tay con bé, nói: "Chúng ta về nhà".
"Ai, con chưa cùng dì xinh đẹp tạm biệt mà, như vậy là không lễ phép, cha!" Tô Tử Lăng bất mãn lên án cha mình, một bên quay đầu dùng bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy với Diệp Tiêu Nhiên: "Dì, lần sau gặp lại a". Một bên là bất mãn với hành động của cha, một bên không tha cùng dì xinh đẹp mỉm cười.
"Cha, người như vậy là rất không lễ phép biết không, vì sao tự nhiên hung dữ như vậy a! Lời cha dặn con đương nhiên nhớ rõ, đây không phải là bùa hộ mệnh ông nội tặng sao, con là cảm kích dì ấy thôi mà, người ta biết sai rồi, cha~" Tô Tử Lăng làm bộ than thở, cái miệng nhỏ nhắn làm nũng ủy khuất nhìn Tô Hoằng, Tô Hoằng bất đắc dĩ lắc đầu, mỗi khi con gái ra chiêu này là hắn hoàn toàn không có sức chống cự. Đây là tiểu công chúa hắn yêu thương, tuy rằng đôi lúc vì thân phận của con bé mà chịu đựng thái độ của cha hắn nhưng từ đáy lòng hắn vẫn rất yêu thương đứa con gái này, một phút đổi ý năm đó là chuyện kiêu ngạo nhất đời này hắn làm, chính là mang thiên sứ nhu thuận thông minh này đến với thế giới.
"Con đúng là tiểu quỷ!".
Cô không nói một lời mà chỉ đứng nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia càng ngày càng rời xa mình, trong lòng yên lặng nói "Chúng ta nhất định gặp lại". Tô Tử Lăng trước khi bị mang đi quay đầu liếc nhìn cô một cái, trong lòng Diệp Tiêu Nhiên căng thẳng, tâm đau như cắt nhưng cô vẫn duy trì ý cười ôn nhu đáp lại. Cho dù trong lòng là không muốn buông tay nhưng cô cũng không thể nhất thời nóng lòng được, cô nhắm hai mắt, quay đầu lại thì đã khôi phục lãnh ý như trước nhưng sâu trong đáy mắt tràn ra một tia vô lực, kiên cường ánh lên mất mác, thân ảnh kia bây giờ lại khiến cho người ta đau lòng.
"Kiêu tỷ". Biết mình lúc này xuất hiện là rất không đúng lúc nhưng Hạ Diệp vẫn muốn bước ra, bởi vì cứ đứng mãi trong một góc thìlàm sao có thể khiến ánh hào quang chiếu đến được.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn nàng một cái, chỉ "Ừ", lạnh nhạt lên tiếng liền đi đến xe của mình, ngắn ngủi lúc đó Hạ Diệp không biết nói gì cũng không biết làm gì, nàng thật sâu thờ dài, một bộ liều chết tiếng lên đi theo cước bộ của Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Cái kia, Kiêu tỷ, xe đạp tôi hư rồi, chị có thể đưa tôi một đoạn không?", nói xong chăm chú nhìn biểu tình trên sườn mặt Diệp Tiêu Nhiên. Diệp Tiêu Nhiên không có dừng chân, chỉ là hỏi: "Đi đâu?". Hạ Diệp thay cô mở cửa xe, chính mình cũng ngồi vào bên cạnh, nói: "Hưm, chị đi đâu thì đưa tôi đến đấy", nói xong nhanh chóng cài dây an toàn, nhìn lại thì phát hiện Diệp Tiêu Nhiên đang nhìn mình, Hạ Diệp gãi gãi đầu, lại nói: "Sao.... Làm sao vậy...?"
"Tôi về nhà". trên mặt Diệp Tiêu Nhiên không có biểu tình gì trả lời, giống như đang nói chẳng lẽ cô muốn theo tôi về nhà sao.
"Vậy.... Nhà chị ở đâu?" Hạ Diệp cảm thấy mình nhất định là có mười lá gan mới dám hỏi vấn đề này, quả nhiên Diệp Tiêu Nhiên không nói gì, chỉ khởi động xe, lúc này Hạ Diệp mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên cùng một chỗ riêng biệt với Diệp Tiêu Nhiên, không biết là ý trời hay kỳ ngộ nhưng Hạ Diệp có chút khẩn trương, hận không thể khiến xe cứ chạy ở tốc độ km/h hay là đèn đỏ mãi sáng như vậy, nàng cố gắng muốn tìm đề tài gì nói nhưng luôn cảm thấy cỗ lãnh ý kia bức lui chính mình.
Trước đây Hạ Diệp luôn coi tiền hơn tất cả, tuy làm việc cho Diệp Tiêu Nhiên thu được lợi lớn nhưng cũng vì muốn đào móc tin tức mà tiêu không ít. Đây là vi phạm tác phong làm việc của nàng, cũng vượt quá phạm vi của nàng, trừ bỏ hội báo hành trình của Tô Tử Lăng thì nàng chỉ nghe lệnh từ Niên Thiếu Dương mà đi làm. Bây giờ tiếp xúc gần với Diệp Tiêu Nhiên như vậy, theo nàng quan sát nhiều ngày cùng điều tra nghiên cứu thì kết luận Diệp Tiêu Nhiên với Tô gia có trăm ngàn liên quan, không chỉ bởi vì cô từng sinh đứa nhỏ cho Tô gia mà càng là bởi vì cô luôn luôn mọi nơi đối đầu với họ. Đến tột cùng là có chuyện gì thì nàng không rõ nhưng đối với những việc của Tô gia cùng với Diệp Tiêu Nhiên đều khiến nàng quan tâm, thậm chí vì nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên đối đầu Tô gia mà sinh ra cảm giác hưng phấn.
Nghĩ nghĩ, Hạ Diệp quyết định nói ra hứng thú của nàng để khai thông tình trạng bế tắc bây giờ. Nàng nói: "Kiêu tỷ, tôi tra được người mua giới truyền thông áp chế tin tức lần này là người của Tô gia, tên gọi Hàn Vũ". Trà trộn trong vòng luẩn quẩn này nhiều năm, người quen cùng mạng lưới quan hệ không tính là nhỏ, tìm người quen, tốn chút tiền, tìm ra một người là chuyện dễ dàng.
Quả nhiên Diệp Tiêu Nhiên có nhè nhẹ phản ứng cùng biểu tình, chỉ là rất nhanh liền biến mất, ánh mắt chỉ liếc nhìn Hạ Diệp một cái, khẽ chuyển tay lái, phong cảnh ngoài cửa sổ cứ nhàn nhạt trôi qua, gió tùy ý thổi bay mái tóc dài, từng trận mùi thơm ập đến, một lúc lâu sau cô mới mở miệng nói: "Hàn Vũ, là tâm phúc của Tô Kính, chuyên thay Tô gia giải quyết mọi chuyện".
"A, thì ra Kiêu tỷ đã biết, nhưng mà có tòa soạn báo từng không để ý đến, tiếp tục in ấn, cuối cùng là bị quấy rầy đến không thể hoạt động, hơn nữa trong thời gian ngắn tất cả tài trợ cùng hợp tác bị đình chỉ, làm cho tòa soạn này phải đóng cửa. Chuyện này sau lưng vẫn là người Tô gia, Tô gia hắc bạch lưỡng đạo ăn thông, tổng bộ ở thành phố B tiếng tăm lẫy lừng, sản nghiệp đã muốn vươn ra nhiều nơi trong nước, mới ở thành phố A không được bao lâu lại có thể một tay che trời, thật sự là đáng giận". Hạ Diệp nói rất nhiểu, chỉ là Diệp Tiêu Nhiên nghe xong cũng không nói gì, ánh mắt khinh thưởng nhìn thẳng phía trước, không bị lời của Hạ Diệp gợi lên chút hứng thú hay gợn sóng nào.
Nhất định phải đến gần cô ấy, thanh âm trong lòng Hạ Diệp vang lên, nàng vòng vo con ngươi, thật sâu thở dài, lại nói: " Cường long không áp được rắn độc, nghĩ đến Tô gia không động Kiêu tỷ tất là có kiêng kỵ. Nhìn bên ngoài hội sở bị đóng là Kiêu tỷ thiệt nhưng kì thực làm sao Kiêu tỷ lại không thu được lợi chứ. Có thể cùng Tô gia đối đầu chỉ có tập đoàn Trung Á của Nghiêm gia, nhất là bối cảnh quan lớn của Nghiêm Quốc Đống, Nghiêm gia vô luận tiền hay thế đều cao hơn Tô gia....". ĐAng nói nhưng bỗng nhiên lại bị cắt ngang, thân thể Hạ Diệp ngả về phía trước rồi rất nhanh bị dây an toàn kéo ngược về lại.
Xe đột nhiên dừng lại, Diệp Tiêu Nhiên quay đầu nhìn Hạ Diệp, ánh mắt mang theo dò xét mà đến. Ánh mắt kia giống như có thể xuyên qua thân thể, đánh thẳng đến tâm tư trong lòng nàng, Hạ Diệp một thân mồ hôi lạnh, nghĩ đến mình nói sai cái gì, mặc dù là nàng mang theo suy nghĩ liều chết khi nói ra suy đoán của mình nhưng cũng không thập phần nắm chắc. Nhưng mà, ai có thể ở trước mắt Dạ Kiêu đùa giỡn tâm tư được cơ chứ, vậy mà nàng lại cố tình làm cho Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy rõ ý đồ tiếp cận của mình.
Quả nhiên, Diệp Tiêu Nhiên giơ lên khóe miệng, nói: "Nếu cô muốn đến gần tôi, có thể mượn một ít tin tức giá trị mà đến", nói xong mạt cười tà tà kia đã mang theo hàn ý thấu xương, lạnh lùng thốt lên: "Xuống xe đi". Hạ Diệp lúc này mới phát hiện xe đã dừng lại nơi mình muốn đến, nàng đành phải mất mác mở cửa xe, tiện đà quay đầu lại, ngữ khí kiên định nói: "Kiêu tỷ, tôi nhất định lấy được tin tức chị muốn" Nói rồi liền khởi lên nụ cười như ánh dương quang, giống như đối với việc cô nhìn nàng bằng gương mặt lạnh lùng chẳng hề liên quan gì.
Xe chạy ngang qua trước mắt Hạ Diệp, Diệp Tiêu Nhiên chỉ liếc mắt nhìn Hạ Diệp từ gương chiếu hậu, cười khẽ, đón hoàng hôn mà đi.