Mở tấm lịch dương để trên bàn, một vòng tròn màu đỏ bắt mắt ánh vào mi mắt. Đây là kí hiệu nàng đã vẽ từ rất sớm, chưa có lúc nào nàng quên đi. Nó lúc nào cũng thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân rằng ngay từ lúc nàng hạ xuống pháp chùy kia nàng sẽ chờ ngày này đến, nàng sợ hãi lại vui mừng, chờ mong hòa với lo lắng.
Cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ lo lắng Diệp Tiêu Nhiên có vượt qua được mười lăm tháng đó hay không, nàng không có phán án nhẹ, đối với tội đả thương người mà nói, một năm ba tháng là đủ để trừng phạt một tội danh. Đây là kết cục nàng tự tay bố trí, tất cả diễn biến đều dựa theo kế hoạch và ý tưởng của nàng, nhưng bên trong đó cũng xuất hiện rất nhiều chuyện bất ngờ.
Diệp Tiêu Nhiên sẽ không biết được một khắc nàng hạ pháp chùy xuống kỳ thật chính là đập nát lòng của chính mình. Nàng tự tay đem cô tuyên án bỏ tù, tự tay phá hủy chút tình cảm còn sót lại trong lòng cô, đem cô giam vào ngục tối, bây giờ đủ loại chuyện phát sinh đã làm cho hai người chỉ còn lại thù hận. Thế nhưng nàng chưa từng hối hận, chưa từng, mỗi bước đi của Nghiêm Văn Khâm nàng đều được tính toán kĩ càng, cân nhắc tốt lợi và hại.
Nàng dựa vào ghế, nhìn bức tranh trên bàn có chút thất thần, Diệp Tiêu Nhiên là cố ý để lại bức tranh này cho nàng, là thể hiện suy nghĩ của cô, cho dù không có tình yêu, cho dù hết thảy tình duyên là lợi dụng thì hành động của nàng đã đủ để Diệp Tiêu Nhiên thất vọng, thậm chí là oán hận. Mỗi nét bút đều cứng cỏi hữu lực, rồi lại yếu đuối đến bất đắc dĩ, bóng lưng đối diện với thẩm phán đấy lộ ra hơi thở khiến người ta muốn lục lọi tìm kiếm. Vẻ mặt lúc đấy như thế nào nàng sẽ không quên, nàng sẽ không quên thời khắc bốn mắt nhìn nhau đấy, cô tuyệt vọng nhưng bình tĩnh, quả nhiên giống như lần ở bên cạnh vách núi vạn trượng kia, bị chính mình hung hăng đẩy một phen.
Cô căn bản đã sớm lường trước được nàng sẽ là thẩm phán của phiên tòa cho nên mới để lại một bức tranh như thế này. Cô giống như biết nàng sẽ đến nơi đó, đến tột cùng là vì cái gì, sau khi phát hiện chân tướng đằng sau, vốn dĩ vẫn còn tồn tại chút hi vọng lại giống như năm tháng mất tích, bị âm mưu và lợi dụng đập nát. Những tình ý được sắp đặt chôn vùi dưới đáy lòng đã sớm bị cảnh tưởng trước mắt hòa tan, nàng căn bản không tin cô chỉ biết đến cừu hận, hay là chỉ còn lại cừu hận, có lẽ cái chết của Tề Phi là một đả kích rất nặng với cô. Cô ấy ra tù rồi thì sẽ làm sao để tìm mình báo thù đây?
Tiêu Nhiên, tôi chờ em!
Vì hạng mục đầu tư của PE mà ở thành phố H đã bắt đầu xây dựng công trình cơ bản, Nghiêm Văn Khâm tự mình đến thành phố H, cùng nhân viên chính phủ hiệp đàm. Mà cái gọi là hiệp đàm này chẵng những có thể can thiệp công tác bên ngoài mà còn có thể khơi thông quan hệ, từ trên xuống dưới, mọi tuyến đều phải được khơi thông thì công trình này mới có thể tiếp tục.
Mà sở dĩ tập đoàn PE coi trọng hạng mục này như vậy là bởi vì đằng sau hạng mục này có thể đào móc được một sản nghiệp rất lớn - dầu mỏ. Ở thành phố H thì những doanh nghiệp dầu mỏ vừa lớn hay nhỏ đầu tiên sẽ đấu thầu, sau đó mới tiến hành khai thác. Chính phủ không muốn đem một sản nghiệp lớn như vậy ở thành phố H phân tán thành nhiều doanh nghiệp, như thế sẽ rất khó quản lý. Để dễ dàng thống nhất quản lý thì cần chọn ra một nhà khai thác độc quyền, quyết định này đã được công bố rộng rãi, cả nước thậm chí là chủ đầu tư nước ngoài đều đang đổ mắt về thành phố H, khối thịt béo vô cùng lớn này, cho nên tập đoàn PE thế nào có thể bỏ qua. Từ việc xây dựng công trình cơ bản cho đến khi tiến hành đầu tư thì cần vì thành phố H làm ra cống hiến gì đó, mới có thể có hơi hội làm nhà khai thác dầu mỏ độc quyền.
Khơi thông quan hệ quan viên địa phương tất nhiên không phải nói chơi, chỉ là có vài quan viên không thể tự mình làm chủ, một người lại một người áp chế đến nỗi người phụ trách trực tiếp của hạng mục là Nghiêm Văn Khâm phải tự mình đến thành phố H gặp mặt quan viên có quyền cao nhất trong chuyện ra quyết sách. Mà tiên sinh nói quan viên này là người một nhà, chỉ cần Nghiêm Văn Khâm chịu ra mặt thì sự tình sẽ tiến triển thuận lợi.
"Nghiêm tổng, mời". Lúc đang đợi ở phòng khách bí mật thì Nghiêm Văn Khâm rốt cuộc cũng có thể chờ được quan lớn muốn gặp mình, không biết vì sao giờ phút này nàng lại có chút hoảng hốt, trong lòng có loại cảm giác tắc nghẽn không nói nên lời.
Nàng chậm rãi đi vào phòng khách, một người đàn ông trung niên đang đứng đưa lưng về phía nàng, ngọn đèn hôn ám trong phòng khiến nàng nhìn không rõ được người trước mắt. Mãi cho đến khi hắn chậm rãi quay đầu thì đèn trong phòng chậm rãi sáng lên thì mới có thể nhìn rõ chân diện của người kia. Gương mặt hắn tươi cười đón chào, không có giọng điệu của một vị quan mà là quen thuộc tiêu sái đi đến trước mặt nàng, tay vỗ nhẹ lên cánh tay Nghiêm Văn Khâm, ánh mắt nhu hòa nhìn kĩ nàng.
"Thật lâu không thấy con, ông nội và mẹ đều rất nhớ con". Nghiêm Quốc Đống nhìn con gái mình thì trên mặt có ý cười, ngữ khí tự nhiên thoải mái, giống như là sự thoải mái của cha khi gặp con gái, là hình thức hàn huyên gia đình ấm áp. Vốn dĩ là trường cảnh làm người ta cảm động nhưng giờ phút này lại giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim Nghiêm Văn Khâm.
Nàng cơ hồ là mất đi hô hấp, sợ mỗi hơi thở của mình đi ra sẽ thành tiếng kinh hô, "người một nhà" với tập đoàn PE, quan lớn đưa hạng mục ở thành phố H đi vào hoạt động, quan phụ mẫu của dân chúng, cả đời thanh liêm, vì dân suy nghĩ, vì thành phố H mà lập ra bao nhiêu kiến thiết vĩ đại, Nghiêm Quốc Đống, phụ thân của nàng.
"Ba...... Không ngờ tới là ba......". Ngay một khắc nàng gọi lên xưng hô này, nàng cảm thấy cả người lạnh toát, vốn dĩ là xưng hô thân thiết bây giờ lên đến miệng lại trở nên xa lạ.
"Ha hả, tiên sinh nói còn chưa đến lúc để ta gặp con, nhưng mà hạng mục sắp khởi động, con lại biểu hiện tốt như vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi không chỉ làm tập đoàn lớn mạnh mà càng được tiên sinh coi trọng, thực không hổ là con gái của Nghiêm Quốc Đống ta". Lúc hắn nói đến con gái của hắn thì là giọng điệu tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.
"Tiên sinh thật là cho con một cái rất lớn........ kinh hỉ". Từng lời nói ra như rút hết khí lực toàn thân, đã không còn là một người thấy biến cũng không sợ hãi nữa, tâm của nàng đang run rẩy dữ dội, những gì xảy ra trước mắt bỗng nhiên làm cho nàng thực sợ hãi.
"Ta vốn còn đang lo lắng con sẽ chấp nhất với cuộc sống như vậy, cả đời làm một thẩm phán gì đó, kết quả con đúng là không làm ta thất vọng. Diệp Tiêu Nhiên kỳ thật rất đáng chết, Văn Khâm con có lẽ còn muốn giữ lại cô ta. Ba, tiên sinh còn có chú hai của con đã nói qua, con vốn là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên nếu cô ta đã không thể làm ra chuyện gì nữa thì con cảm thấy không cần trừng phạt nữa thì đều có thể. Chúng ta cũng không muốn lại tốn tâm tư cùng tinh lực lên người cô ta nữa". Vẻ mặt Nghiêm Quốc Đống rất thoải mái, lôi kéo tay Nghiêm Văn Khâm cùng ngồi xuống.
"Cho nên có thể nói những chuyện năm đó Tô gia làm ba đều biết, chính là cha mẹ Diệp Tiêu Nhiên chịu sát hại, tập đoàn PE những năm gần đây không ngừng lớn mạnh, lũng đoạn nhiều nghành nghề, nhận thầu công trình lớn của chính phủ, thậm chí là ra cả nước ngoài, kim ngạch lên đến hàng trăm triệu.". Nghiêm Văn Khâm cũng bảo trì thanh tỉnh suy nghĩ rõ ràng để nói chuyện với hắn.
"Xem ra tiên sinh đối với con tín nhiệm có thừa, con đã hoàn thành được tôn chỉ thăm dò của PE. Đúng vậy, tương lai không chỉ riêng quốc nội mà nước ngoài cũng sẽ có cứ điểm của chúng ta, tập đoàn PE của chúng ta sẽ gây dựng nên một thế giới tài phú, cuối cùng sẽ dùng lại cho dân, hồi báo xã hội, đây không phải là chuyện rất vĩ đại sao? Cho nên lúc trước chú hai của con biết được tôn chỉ của tập đoàn PE thì đến tìm ta, cùng ta suốt đời cùng theo đuổi một mục đích".
"Dùng lại cho dân, hồi báo xã hội..... Này đúng là một đại giới cần trả giá rất lớn, thậm chí là sinh mệnh của một ít người". Ngữ điệu Nghiêm Văn Khâm hiển lộ sự nặng nề, Nghiêm Quốc Đống biết rõ tính cách của con gái, hơi hơi thở dài, tới gần nàng, ôm lấy bả vai của nàng, nói: "Văn Khâm a, ba biết nhiều chuyện như vậy con sẽ không kịp nhận thức, nhưng nhìn một năm rèn giũa của con thì ta nghĩ con đã hiểu rõ điểm này, nếu muốn đạt được thành tựu lớn thì phải có hi sinh. Bây giờ hi sinh thì tương lại của chúng ta mới tốt được".
"Vâng, vì tương lai, tất phải có hi sinh". Giọng nói của nàng lơ đễnh, gương mặt của người cha trước mặt quen thuộc thân thiết nhưng rồi lại xa lạ. Đó là người từ nhỏ đã hướng dẫn từng bước đi cho mình, đối với mình yêu cầu nghiêm khắc, nhìn mình bị đi huấn luyện cũng không biểu hiện ra đau lòng mà chỉ có cỗ vũ. Giờ phút này nhưng lại hé ra gương mặt ác ma đội lốt người, gương mặt hiền lành đó khiến Nghiêm Văn Khâm ngoài trừ thất vọng chính là đau lòng.
Sau khi ra khỏi phòng khách thì bước chân của nàng như có ngàn cân đè nặng, mỗi bước đi về phía trước thì trong đầu sẽ hiện ra một trận châm chọc khiêu khích cùng châm biếm.
Ha hả, đây mới chính là bộ mặt thật của thế gia Nghiêm gia! Đây là bức màn che dấu đằng sau không muốn ai biết của một danh môn vọng tộc. Thì ra thủ phạm chân chính hại cả nhà Diệp Tiêu Nhiên cũng có một phần của nhà mình, mà nàng dù không có trực tiếp tham dự vào sự kiện giết hại cha mẹ cô thì cũng là nàng trực tiếp đẩy cô vào tù, để cho cô thừa nhận lao ngục tai ương, hơn nữa còn phải đối mặt với nỗi sợ hãi từ đáy lòng.
Nàng dựa vào cái gì để được Diệp Tiêu Nhiên yêu? Ngay từ đầu nàng căn bản đã không xứng với tình yêu của Diệp Tiêu Nhiên, cô cố ý tiếp cận nàng có phải là đã sớm hoài nghi Nghiêm gia hay không? Có lẽ cô đã biết sớm hơn cả nàng, cô có lý do gì không đem nàng coi như kẻ thù đây. Còn hơn cả Tô gia trực tiếp giết hại Diệp gia, Nghiêm gia là dối trá và lòng tham, cùng gắn bó với PE, căn bản càng thêm đáng giận gấp trăm lần. Nếu Tô gia là tiểu nhân thì Nghiêm gia chính là ngụy quân tử, tất cả chuyện xấu nhìn bề ngoài giống như là Tô gia gây nên nhưng Nghiêm gia cũng không thể thoát khỏi can hệ.
"Khụ khụ.... Khụ khụ khụ......". Một trận ho khan mãnh liệt kéo đến, nàng chỉ cảm thấy một trận choáng váng, ngay sau đó là một trận ghê tởm, nàng vỗ về dạ dày, cúi đầu, không ngừng nôn ói.
"Chị Văn Khâm". Tiểu Đường đứng bên cạnh xe nhìn thấy thì vội cầm nước và thuốc vọt đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng.
"Khụ khu..... Tôi không sao!". Nghiêm Văn Khâm nhẹ nhàng thở hổn hển, thanh âm vô lực nói, ngẩng đầu tiếp nhận chai nước trong tay Tiểu Đường, mở nắp, sau đó uống thuốc, hòa hoãn bản thân, điều chỉnh tốt hô hấp của mình.
"Sắc mặt của chị rất tệ, chị Văn Khâm, chị thật sự không sao hả? Như thế nào vừa gặp quan lớn đã thành thế này?". Lòng Tiểu Đường trần đầy sầu lo, hắn một chút cũng không dám sơ sài với bệnh trạng của Nghiêm Văn Khâm, không chỉ có hắn lo lắng cho nàng mà Nghiêm Văn Huy cũng đã hạ mệnh lệnh với hắn, thời thời khắc khắc quan sát trình trạng của nàng, nếu có chút gì không khỏe thì phải báo lại ngay lập tức.
"Không có gì, chỉ là cuộc gặp bình thường thôi, có lẽ do gần đây quá mệt mỏi". Nàng cũng không có để ý đến tình trạng của mình, thân thể không thoải mái có là gì so với nội tâm giày vò như bây giờ.
Giá như một khắc kia chỉ là một hồi ác mộng thì tốt biết bao nhiêu! Tất cả những thứ đã xảy ra nếu chỉ là một cơn mộng thì tốt biết bao nhiêu!
Đem chai nước trả lại Tiểu Đường, ánh mắt của nàng ngay lập tức nhìn đến vết thương trên cánh tay của hắn, giương mắt hỏi: "Vết thương trên cánh tay cậu là chuyện gì vậy?".
"A, cái này a, chính là không cẩn thận bị phỏng thôi". Tiểu Đường có chút chột dạ kéo ống tay áo xuống che vết thương đi.
"Cậu cảm thấy tôi không thể phân biệt được đó vết bỏng hay dấu răng sao?".
"Ách........". Tiểu Đường lộ vẻ mặt khó xử.
"Là bạn gái cắn đi". Vẻ mặt Nghiêm Văn Khâm thoải mái nói xong liền đi về phía xe.
"A, đúng, bạn gái...... cắn a......". Tiểu Đường có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nhớ đến Vu Bối Nhi, trên mặt liền một trận ửng đỏ.
"Đi đâu ạ?". Tiểu Đường rất nhanh đã ngồi vào ghế lái.
"Quay về thành phố A".
"A? Chị Văn Khâm là muốn......?" Tiểu Đường nhịn không được hỏi ra, Nghiêm Văn Khâm chỉ gật đầu, Tiểu Đường hiểu ý, cũng không nói gì thêm.
Gió thu thổi lên bức rèm che, năm tháng nhìn như một mãnh yên tĩnh cũng đã gió nổi mây phun. Lá cây bạch quả rơi đầy thành phố trông rất đẹp, một mảnh xán lạng khiến người ta yêu mến, ngã tư đường đầy người thi nhau chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Trên cửa xe còn dính vài lá cây bạch quả, trong màu khô héo lẫn theo màu xanh biếc. Màu xanh cho tới bây giờ luôn tượng trưng cho sinh mệnh sinh sôi nảy nở, chu kì thiên nhiên ban tặng cũng không ngắn ngủi, cuộc sống giao cho sinh mệnh lại ương ngạnh. Giống như quyền lực tranh đấu hi sinh Diệp Tiêu Nhiên, giống như trải qua tất cả nhấp nhô của cuộc sống thì thể xác và tinh thần vẫn có thể sừng sững không ngã, ương ngạnh đối mặt với tất cả những gì trước mắt.
Có lẽ cũng chỉ có người như vậy mới đáng giá để người khác bán mạng vì họ, có lẽ nguyên nhân chính là vì trên người cô vẫn luôn diễn ra kì tích khó có thể tin, mới có thể đủ để Tề Phi nguyện ý đi theo cô như vậy.
"Hi vọng sau khi cô ấy dục hỏa trùng sinh thì sẽ trở thành một Diệp Tiêu Nhiên hoàn toàn khác". Câu nói mong chờ của Tề Phi vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng, mà nay cánh cửa lớn trước mắt sắp mở ra vì Diệp Tiêu Nhiên, đáng tiếc nàng (TP) vẫn không thể nhìn thấy.
Niên Thiếu Dương châm một điếu thuốc, phả ra làn khói mờ mịt, Liễu Thi đứng bên cạnh không nói được một lời, trong đầu Tần Hâm bây giờ đều tràn đầy vẻ mặt của Tề Phi khi nhắc đến Diệp Tiêu Nhiên.
Thời gian thật sự trôi quá nhanh, cánh cửa sát kia từng chặt chẽ nhốt cô cuốt mười lăm tháng, bức tường cao vót, trên đầu vĩnh viễn là mảnh không trung nhỏ bé, mỗi ngày đều khát vọng có thể hít thở bầu không khí của trời xanh mây trắng, mỗi ngày đều nhìn cánh cửa sắt này chờ đợi một ngày mình được ra ngoài.
"Như thế nào còn chưa ra?". Liễu Thi nhìn thoáng qua đồng hồ, trước sau nhìn chằm chằm cánh cửa, chờ đợi thân ảnh quen thuộc kia.
"Đừng nóng vội, chắc rất nhanh thôi". Tần Hâm đi đến trước mặt Liễu Thi nhìn nàng, lại nhìn bầu trời thở dài một hơi, cảm giác bờ vai bị ai đó khẽ vuốt, cúi đầu, Liễu Thi đang nhìn nàng, nói: "Cô ấy nhìn thấy được chắc sẽ rất vui".
Bị người nói đến suy nghĩ nơi đáy lòng thì sẽ dễ bị xúc động, hơn nữa vẫn luôn hoài niệm Tề Phi như Tần Hâm thì liền cảm thấy sóng mũi chua xót, nhưng nàng cố gắng khống chế tâm tình của mình, lại bị Liễu Thi nhìn vào mắt. Nàng thoáng dùng sức liền kéo người kia lãm vào trong ngực, mềm nhẹ vỗ bả vai nàng, không nói một lời nào.
Dưới chân Niên Thiếu Dương đã che đầy tàn thuốc, ánh mắt của hắn cơ hồ là ngưng lại ở từng động tĩnh của cánh nhà giam, khói thuốc đã dày đặc, nhưng lại bị gió thổi tan đi.
Loảng xoảng! Cánh cửa sắt phát ra tiếng kêu, giống như đã ngủ say ngàn năm, chỉ chờ giờ khắc này vì một người mà mở ra.
Có lẽ là do ở trong bóng tối quá lâu nên khi ra ngoài bị ánh nắng làm cho chói mắt, cô thật sâu thở dài một hơi, giương mắt cảm thụ ánh mắt trời tắm rửa, gió tự do thổi qua bên tai, lá cây sàn sạt tạo ra tiết tấu, lá rụng bên chân, vẫn như cũ có hơi thở của sinh mệnh.
Cô một đầu tóc ngắn lão luyện, đón gió nhảy múa, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia vẫn có thể đường hoàng hấp dẫn khiến kẻ khác say mê, nhưng lãnh tuyệt quanh thân đã thu liễm hơn rất nhiều. Cô bây giờ hơn một phần trầm ổn, đáy lòng có vết thương đau xót thấu tim gan không thể khép lại, có lẽ là bởi vì sự ra đi của ai đó khiến cô không thể thôi nhớ mong. Cúi người nhặt lên một chiếc lá, vuốt theo hình dáng của nó, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập đã muốn chạy đến bên cạnh mình, Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi ngẩng đầu.
"Kiêu tỷ~". Khóe miệng Niên Thiếu Dương phiếm lên nụ cười mỉm, vươn tay nhận đồ từ tay Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên chỉ nhìn hắn gật đầu.
"Kiêu tỷ, chúng tôi cuối cùng cũng đợi được cô". Liễu Thi trong bình tĩnh có kích động, Diệp Tiêu Nhiên vươn tay, Liễu Thi có chút kinh ngạc nhìn tay cô, cuối cùng bàn tay đó dừng trên đầu vai mình, nhẹ nhàng đè xuống, vẫn như cũ không nói gì. Cuối cùng ánh mắt cô chuyển qua gương mặt của Tần Hâm, ánh mắt khẽ biến, đối diện với Tần Hâm, trên mặt dần dâng lên một trận ưu thương.
"Kiêu tỷ......". Thanh âm của Tần Hâm trầm thấp mà vô lực, Diệp Tiêu Nhiên nhíu mày, giống như nghẹn lời, chỉ nhìn Tần Hâm, ánh mắt có chút trống rỗng.
"Chúng ta trước rời khỏi chỗ này đã, Kiêu tỷ". Liễu Thi nói xong thì thay Diệp Tiêu Nhiên mở cửa xe.
Cô gật đầu, nàng cước bộ lên xe, vẫn không nói gì, mà trên mặt có sự bình tĩnh không giống trước đây, lại có sự ôn nhu cũng không giống trước đây, Liễu Thi cảm thấy Diệp Tiêu Nhiên có điểm thay đổi.
"Đến công ty trước hay trực tiếp về nhà?". Niên Thiếu Dương ngồi trên xe, mang dây an toàn, quay đầu nhìn Diệp Tiêu Nhiên.
Trong xe một mảnh trầm mặc, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng động cơ xe.
Diệp Tiêu Nhiên vẫn quay đầu nhìn về phía ngục giam, thật lâu không có quay lại nhìn, một lúc lâu sau mới chậm rãi phun ra một câu: "Đến Miểu Tùng mộ viên".