Hạ Diệp nhìn bản thân trong gương, tự chỉnh trang quần áo của mình, bên hông mang theo cảnh côn, bộ đàm, vốn dĩ ngũ quan của nàng đã tuấn tú, bây giờ bởi vì mặc cảnh phục mà càng thêm suất khí. Thế nhưng trên mặt lúc này cũng không có ý cười như ánh mặt trời, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, sau khi rút đi mạnh mẽ chính là trầm ổn.
Rốt cuộc cũng qua mấy ngày huấn luyện, Hạ Diệp đã đem tất cả điều luật ở đây nhớ kĩ vào đại não, nàng vốn phản ứng nhanh nhẹn, nhận thức cao, mấy cái này đúng là không làm khó được nàng, hơn nữa là một lòng nôn nóng, cho nên cố hết sức rút ngắn thời gian huấn luyện.
"Trước khi cô chính thức đến phòng thì tôi có mấy lời muốn nói cho cô hiểu". Hạ Diệp sắp chính thức đi làm, Hứa Mẫn một mình ở riên với nàng để dặn dò.
"Đội trưởng Hứa cứ dạy bảo, tôi nhất định sẽ nghe theo". Tựa hồ rất nhanh tiến vào vai diễn của mình, nàng là người được huấn luyện kĩ càng, cả người thẳng tắp, lắng nghe dặn dò của cấp trên.
"Thứ nhất, ở ngục giam phải nhớ kĩ "Bốn biết", hiểu không?".
"Vâng, tôi đã hiểu".
"Thứ hai, mặc kệ là phát sinh tình huống gì cô không được trong mắt chỉ thấy một người mà không quan tâm đến người khác. Nếu phạm phải sai sót chức nghiệp thì tôi cũng không thể bảo vệ được cho cô".
"Cám ơn nhắc nhở của đội trưởng Hứa, tôi sẽ chú ý". Hạ Diệp tất cung tất kính, Hứa Mẫn gật gật đầu, đứng lên, vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: "Chú ý an toàn của bản thân". Hạ Diệp một trận mềm mại trong lòng, vừa định cảm tính một phen thì Hứa Mẫn đã ngẩng đầu đi về phía trước: "Nữ phạm nhân ở đây là một đám sói mẹ đấy".
"Ách, đội trưởng Hứa, cô có ý gì?". Hạ Diệp nâng cước bộ đi theo. (hahaha, nhắc em coi chừng bị "ăn thịt" đấy)
Hứa Mẫn cười cười không để ý đến nàng, nhìn thấy vài cảnh ngục đang đi tuần tra thì Hạ Diệp liền khôi phục bộ dạng đứng đắn, đi theo phía sau Hứa Mẫn. Càng đến gần phòng thì nàng càng khẩn trương, hôm nay là cuối tuần, là thời gian hoạt động tập thể của phạm nhân, thường thường nhiều lúc hoạt động tập thể là thời điểm dễ xảy ra xô xát với nhau.
Ở thời gian cố định ngục giam sẽ tổ chức hoạt động sân chơi tập thể hoặc là cùng nhau xem tin tức, từ sau lần trước Diệp Tiêu Nhiên ẩu đả với Hồng Anh thì mỗi khi đến hoạt động này sẽ gia tăng thêm số cảnh ngục giám sát, tùy thời bảo trì trật tự, tránh để chuyện tương tự tái diễn.
"Kiêu..... Kiêu tỷ, cô ngồi.....". Lúc Diệp Tiêu Nhiên tiến vào phòng nghỉ ngơi thì một nữ phạm nhân trong đó có chút nơm nớp lo sợ đứng lên.
Hiện giờ trong ngục giam hình thành ra hai phe Diệp Tiêu Nhiên và Hồng Anh, lúc trước Hồng Anh đến khu nhà giam số không bao lâu liền trở thành lão đại ở đây, không ai dám chọc vào, làm việc gì cũng bị ả ta che trước mắt. Trong ngục giam thường sẽ có ba loại người, một là nữ phạm nhân đi theo Hồng Anh cáo mượn oai hùm, ở trong chỗ này vơ vét chút ích lợi. Hai là loại khúm núm, sợ cảnh ngục, sợ Hồng Anh, tuân thủ kỉ luật không kết bè kéo cánh, thành thành thật thật làm việc của mình. Loại thứ ba chính là cây cỏ đón gió đầu tường, gió thổi hướng nào thì ngã hướng đó.
Sau khi Diệp Tiêu Nhiên vào đây thì người của Hồng Anh muốn làm hại cô không ít, người muốn bỏ đã xuống giếng cũng không kém, người ta đều nói đắc tội Nghiêm gia chính là đắc tội với toàn bộ thế giới thì ở trong đây, lúc này cũng sẽ có người đi theo Hồng Anh nhắm vào cô. Nhưng bọn họ không ngờ được cô lại ra tay tàn nhẫn, không lưu một đường sống, giống như lúc nào cũng có thể lấy mạng người, thậm chí không sợ trách phạt của ngục giam.
Trong ngục giam đáng sợ nhất là người liều mạng, người như thế không chỉ khiến cảnh ngục phiền toái mà còn đảo lộn trật tự ở đây, người thế này sẽ phát sinh xung đột với phạm nhân khác, có thể tự sát, không để mình đường sống thì cũng sẽ không chừa đường lui cho bất cứ kẻ nào. Mà Diệp Tiêu Nhiên chính là người đáng sợ như vậy, thời gian thi hành án của cô ngắn, lại tựa hồ không sợ bị phán thêm tội, vài lần ra tay đã khiến phòng không ai dám động đến cô.
Nữ phạm nhân kia có chút sợ hãi muốn đứng dậy nhường ghế cho Diệp Tiêu Nhiên, nhưng còn chưa đứng xong thì bả vai bị đè xuống, trong lòng nàng ta căng thẳng, nói: "Kiêu tỷ, thực xin lỗi, vừa rồi tôi không thấy cô, hẳn là nên sớm nhường chỗ cho cô mới đúng". Nàng thập phần cung kính, lúc nói chuyện ngay cả mắt cũng không dám nâng lên.
"Cám ơn, không cần, cô cứ ngồi đi". Diệp Tiêu Nhiên nhìn nàng một cái, thu hồi tay của mình, đứng ở một bên, sau đó không nói gì nữa.
Nữ phạm nhân kia thở dài một hơi, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Tiêu Nhiên, làm một bộ vuốt ngực an ủi bản thân, đồng thời cũng ngạc nhiên sự khiêm tốn của cô. Giờ phút này Diệp Tiêu Nhiên không có xuất ra tư thế đại tỷ thậm chí lúc nãy nói chuyện ngữ khí còn mang theo tia ôn hòa, chỉ là vẫn lạnh như băng khiến người khác chùn bước, cô đứng yên ở đó, nhưng không một ai dám đến gần.
Nhóm nữ phạm nhân lục tục kéo vào phòng nghỉ, không khí vốn dĩ thoải mái bởi vì sự xuất hiện của Hồng Anh mà liền trở nên áp lực trầm trọng. Rất nhiều người không dám đứng quá gần Diệp Tiêu Nhiên, cũng không dám đứng gần Hồng Anh, sợ hai người đó đột nhiên xung đột sẽ liên lụy đến mình. Hiện giờ bên người Diệp Tiêu Nhiên không có ai dám giúp cô đối đầu với Hồng Anh, nhưng bên phía Hồng Anh vẫn còn có vài vây cánh, là những người trong băng đảng ma túy bị phán tội chung với ả. Cho nên nếu so sánh thì vẫn có chênh lệch.
Lần trước bị Diệp Tiêu Nhiên tập kích trên mặt đến bây giờ vẫn còn vết bầm tím mờ nhạt, Hồng Anh là rất hận Diệp Tiêu Nhiên, người bên ngoài vẫn tưởng bị đi tù là kết cục của buôn ma túy, đều nói Diệp Tiêu Nhiên đấu với Hồng Anh một ván, cùng Nghiêm Văn Khâm trong ứng nội hợp chỉnh ả ta sụp đổ. Thế nhưng oán hận bên trong không chỉ đơn giản như vậy. Cái chết của Hồng Tê là ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ hắn sẽ tự sát, thế nhưng việc súng đột nhiên bóp cò này đích thực là có ẩn tình. Người thân duy nhất vì báo thù cho mình mà bị giết hại, cừu hận đã dấy lên trong lòng, tới nơi này rồi, ả thế nào sẽ để Diệp Tiêu Nhiên sống sót đi ra ngoài?
"Sau đây là tin tức kinh tế quan trọng, việc nguồn tài nguyên mới của Hoằng Đạt hợp tác với Trung Á đã đẩy giá cổ phiếu của hai công ty liên tục đi lên. Ngay sau đó công ty mới thành lập của Trung Á đã hình thành hợp tác chặt chẽ với tập đoàn đầu tư PE, vì vậy chúng ta sau đây sẽ có buổi phỏng vấn có một không hai với nhân vật phong vân gần đây của thương giới, một nhân tài kiệt xuất, tiểu thư Nghiêm Văn Khâm, tổng giám đốc tập đoàn Trung Á......" Thanh âm tin tức trên TV thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả Diệp Tiêu Nhiên cũng chậm rãi quay đầu, tầm mắt dừng trên người đang xuất hiện trên màn hình.
Nghiêm Văn Khâm bây giờ một thân trang phục khéo léo, tóc dài, ngồi bên trong phòng tổng giám đốc, cả người là quần áo chức nghiệp giỏi giang, đồ trang sức nhã nhặn, giơ tay nhấc chân trên màn hình đều tao nhã như trước. Lúc phân tích thị trường cùng con số chứng khoán thì lộ ra mười phần khí tràng của phong thái lãnh đạo tập đoàn, khiến người ta thấy được bóng dáng của nữ thẩm phán năm đó, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy xa lạ.
Vậy sau này để em ngắm tóc dài của tôi. Bên tai vang lên lời nói quen thuộc, Diệp Tiêu Nhiên không tự giác nâng tay của mình lên, rồi chậm rãi buông xuống. Cô nhìn vào đôi mắt kia của Nghiêm Văn Khâm mà cảm thấy lạnh cả người, đó là tuyệt vọng sau khi oán hận, vẫn là nhìn không thấu nhân tình ấm lạnh, không thể hiểu hết.
Mỗi khi dùng phương thức này để nhìn thấy gương mặt của nàng thì hận ý trong nội tâm Diệp Tiêu Nhiên đối với Nghiêm Văn Khâm càng tăng lên. Vốn dĩ là người quen thuộc luôn bên cạnh mình nhưng lại đi chung con đường với Tô Hoằng, ông trời cũng thật muốn đùa Diệp Tiêu Nhiên cô. Nam nhân cũng thế, nữ nhân cũng thế, còn nói chuyện yêu đương cái gì? Thế giới này chỉ có quyền, lợi, danh, cả thế giới đều đang đùa giỡn ba thứ đồ này, có được chúng thì liền có thể đùa giỡn cuộc đời của người khác.
Cô không có nhìn lầm, Nghiêm Văn Khâm chính là một con mãnh hổ đang ngủ say. Diệp Tiêu Nhiên bày mưu tính kế biết người nên dùng, lợi dụng vòng luẩn quẩn của mình để lợi dụng tất cả những người có thể, để họ vì chính mình bán mạng rồi sau đó cam nguyện trung thành, mà cô cũng chưa bao giờ cho bất cứ kẻ nào đi vào lòng của mình. Kì thật tình yêu làm sao lại không phải là điểm yếu của Nghiêm Văn Khâm, nhưng cũng chính bởi nguyên nhân như thế cho nên nàng mới xoay ngược nhanh như vậy, đều không phải là nàng thay đổi, là do chưa có ai kích thích được hùng tâm tráng chí của nàng mà thôi. Điều châm chọc chính là Diệp Tiêu Nhiên lại trở thành sự kích thích đó.
Nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ kia, Diệp Tiêu Nhiên thật lâu không có thu hồi tầm mắt, giống như muốn nhớ kĩ gương mặt của người đã đẩy mình vào nhà giam, lại giống như không thể dời tầm mắt khỏi gương mặt đã từng khiến mình dao động này. Mỗi lần nhìn thấy nàng liền có thể rõ ràng cảm giác được bàn tay trống rỗng của mình, lòng bàn tay lạnh lẽo, nhiều thứ đã không còn như xưa nữa.
Diệp Tiêu Nhiên quá mức chuyên tâm, cho nên quên mất quan sát tình hình xung quanh, thậm chí không phát hiện ánh mắt ý tứ của Hồng Anh dành cho thủ Hạ Diệp, hơi thở xung quanh đã có biến hóa.
"Kiêu tỷ........". Mắt thấy chuyện sắp xảy ra, người vừa mới nhường chỗ cho Diệp Tiêu Nhiên lúc này có chút lo lắng, nhẹ giọng muốn nhắc nhở cô, nhưng lại không dám minh bạch, sợ bị Hồng Anh phát hiện.
Ngay lúc tầm mắt của Diệp Tiêu Nhiên còn chuyên chú đặt trên màn hình TV thì đã có người đi đến bên cạnh cô, nhóm cảnh ngục đa số thời điểm đều chú ý đến Diệp Tiêu Nhiên và Hồng Anh, ở khu nhà giam số này cũng chỉ có hai người là hay gây sự, nhưng thường thì bọn họ cũng xem nhẹ việc này.
Diệp Tiêu Nhiên trời sinh tính cảnh giác, thính lực và lực quan sát rất tốt, đã sớm nghe được nhắc nhở của nữ phạm nhân kia, cô vốn là muốn đi đến cửa sổ thì phát hiện có người đến gần mình. Một người trong đó cố ý đánh lên bị cô né được, người nọ thừa cơ đem thứ gì đó nhét vào túi quần Diệp Tiêu Nhiên. Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên bắt lấy tay người nọ bẻ ngược lại, phát hiện là bọc nhỏ có mấy viên thuốc màu trắng bên trong. Đột nhiên có vài người khác cũng tiến lên, một người lấy tay siết cổ Diệp Tiêu Nhiên, hai người khác giữ chặt hai tay của cô, người vốn đang bị cô không chế liền thoát ra.
Nhất thời vài người đã đứng ở góc chết chặn mất tầm nhìn của cảnh ngục, trong phòng rộng ngay cả một chút động tĩnh cũng không bị phát hiện. Nhìn thấy Hồng Anh đứng yên một chỗ nhưng không thấy Diệp Tiêu Nhiên, một cảnh ngục muốn tiến lên tìm thì bị Hồng Anh kéo lại bắt chuyện.
"Buông ra!". Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên hét lớn một tiếng, ngay sau đó bị người bóp miệng, đem hết thuốc nhét vào miệng cô. Tay chân cô bị người chế trụ nên không thể nhúc nhích, miệng chỉ có thể tùy ý bị người ta điều khiển.
Đợi cho đến lúc toàn bộ thuốc đều vào miệng của cô thì liền vuốt yết hầu Diệp Tiêu Nhiên để cô nuốt xuống. Trên mặt mấy người lộ ra ý cười, bỗng nhiên một người trong đó lấy ra kim tiêm, đi đến gần người Diệp Tiêu Nhiên.
"Diệp Tiêu Nhiên đâu?". Hứa Mẫn mang theo Hạ Diệp đến, Hạ Diệp lập tức cảm thấy không đúng cho nên chưa chờ Hứa Mẫn nói thì đã hỏi cảnh ngục khác. Nàng trực tiếp vọt lên trước, cho dù là có người muốn cản thì nàng cũng trực tiếp đẩy ra, nàng đi lên phía trước đồng thời giơ cảnh côn, ngay lập tức không có ai dám động đậy.
Thẳng cho đến khi có người cầm kim tiêm đến gần Diệp Tiêu Nhiên thì cảnh ngục và Hứa Mẫn mới phát hiện đã xảy ra chuyện lớn, Hạ Diệp mở chốt cảnh côn, tận lực để bản thân bình tĩnh, nhìn mấy người kia quát lên: "Buông chị ấy ra!". Mấy người nhìn thoáng qua nhau, không hề động đậy, những cảnh ngục khác cũng tiến lên, rút cảnh côn, vây quanh đám người này.
Hứa Mẫn vừa tới thì nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên bị chế trụ gắt gao không thể động, mặt mày âm trầm xuống, liếc nhìn Hồng Anh một cái, Hồng Anh làm bộ dời tầm mắt của mình, nữ phạm nhân cầm kim tiêm cười lạnh một cái, đem kim đâm vào yết hầu Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Không được lại đây! Dù sao cô ta cũng đã nuốt mấy viên thuốc, thêm một mũi tiêm này cũng không là gì".
"Cô không cần làm bậy, bình tĩnh một chút". Hạ Diệp vươn tay trấn an người kia, giờ phút này trong lòng nàng có bao nhiêu là khẩn trương nhưng phải bảo trì bình tĩnh, nàng biết, nếu nàng xúc động, một sai lầm có thể sẽ khiến Diệp Tiêu Nhiên bị thương.
"Các cô nếu không chịu đi vào khuôn khổ thì tôi sẽ gọi tuần cảnh mang súng đến. Các cô cũng không phải tử tù, tôi nghĩ không có ai muốn táng mạng ở trong này đi". Hứa Mẫn tiến lên từng bước, nói với mấy người này.
Mấy người vốn đang đè thấp Diệp Tiêu Nhiên liền nới lỏng tay, Hạ Diệp bắt cơ hội tiến lên một bước dài, một cước đá trúng bụng một người, huy cảnh côn đánh đến đầu một người khác, mặc khác những cảnh ngục còn lại cũng đem tất cả bọn họ ấn ngã xuống đất, nhưng người cầm kim tiêm vẫn không chịu thúc thủ, một mình ả chế trụ cổ Diệp Tiêu Nhiên, mũi kim hướng vào yết hầu của cô, Hạ Diệp siết tay không dám hành động.
"Cô bây giờ thả chị ấy ra, chúng tôi có thể xử lý nhẹ với cô, nếu không cô chờ giam vào phòng tối đi". Hạ Diệp đề cao âm thanh nói. Lúc này nàng đã có chút không thể khống chế, không có trải qua sàng lọc chính quy, nàng quen thuộc với tất cả điều lệ hình cảnh, cũng biết phương pháp trừng phạt người vi phạm, nàng biết rõ, ở trong này nếu nàng không cẩn thận thì chỉ có thể Hạ Diệpi đến Diệp Tiêu Nhiên.
"Hừ, đã đến nước này tao đã muốn cá chết rách lưới rồi. Diệp Tiêu Nhiên, mày đi chết đi!". Nói xong trên mặt ả lộ ra hung quang, nâng kim tiêm nhắm ngay cổ Diệp Tiêu Nhiên, lại bỗng nhiên cảm thấy cánh tay bị cái gì tập kích, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngồi không vững.
Ngay lúc mành chỉ treo chuông thì Diệp Tiêu Nhiên xem xét đúng thời cơ, nhan chóng vươn tay bẻ ngón cái bàn tay đối phương đang chế trụ mình, khiến cho lực đạo trên tay giảm đi, cô nâng chân, lợi dụng độ mềm dẻo đá ngược lên đầu đối phương. Ngay lúc ả ta theo bản năng chống đỡ một cước này thì Diệp Tiêu Nhiên chế trụ tay của ả, Diệp Tiêu Nhiên dùng lực, kim tiêm liền rơi xuống đất.
Cô giơ châm đồng nhắm ngay cổ ả ta, mọi người còn chưa kịp phản ứng với màn kinh tâm động phách này thì Hạ Diệp đã tiến lên, hai người ăn ý chế trụ nữ phạm nhân to béo này.
"Diệp Tiêu Nhiên, không được đả thương người". Hứa Mẫn quát lên, nhìn về Hạ Diệp nói: "Hạ cảnh quan~". Hạ Diệp nhíu mày, nhìn nhìn Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên không có đem kim tiêm đâm vào cổ người kia mà dừng tầm mắt trên người Hồng Anh, cô lớn tiếng nói: "Hồng Anh, cô muốn thay em trai mình báo thù thì không cần liên lụy người khác. Tôi muốn lấy mạng của bọn họ dễ như trở bàn tay, nhưng cô muốn mạng của tôi thì cần phải xem cô có bao nhiêu năng lực". Nói xong buông lỏng tay, đem kim tiêm ném xuống đất, Hạ Diệp ấn ngã ả kia xuống đất, những cảnh ngục còn lại tiến lên đem ả kéo đi.
Hạ Diệp nhìn Diệp Tiêu Nhiên, bỗng nhiên đứng lên nắm lấy vai cô, nhìn từ trên xuống dưới, hơi bóp miệng của cô, dồn dập nói: "Mau nhổ hết thuốc ra". Nói xong đem bàn tay đặt dưới miệng cô, Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy một trận ghê tởm, dạ dày run lên, mấy viên thuốc vốn còn ở yết hầu liền bị phun xuống đất.
"Chỉ có ba viên thôi sao? Còn có hay không?". Hạ Diệp hỏi, Diệp Tiêu Nhiên lắc đầu, thanh thanh yếu hầu, lúc này mới ngẩng đầu chống lại tầm mắt Hạ Diệp, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao". Nói xong cho nàng một ánh mắt yên tâm, lại phát hiện trán Hạ Diệp đã đầy mồ hôi. Một màn vừa rồi khiến nàng khẩn trương đến nỗi sau lưng ướt đẫm, trong nháy mắt đó nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện, nếu hôm nay nàng không ở đây thì nững cảnh ngục đó sẽ xử lý thế nào? Nếu nàng không ở đây thì Diệp Tiêu Nhiên thật sự sẽ bị kim tiêm đó làm bị thương, hoặc là bị tiêm ma túy thì làm sao bây giờ? Cũng may chỉ là nếu, may mắn là nàng ở đây, nàng sẽ không để chuyện gì xảy ra, nàng nhất định sẽ bảo vệ cô khỏe mạnh.
"Mang toàn bộ đi hết cho tôi!". Hứa Mẫn âm trầm ra lệnh, chính là Diệp Tiêu Nhiên và mấy người náo loạn cùng với kim tiêm, thuốc gì đó đều bị mang đi thẩm vấn.
Hạ Diệp muốn đuổi theo nhưng Hứa Mẫn quay đầu nói với nàng: "Hạ cảnh quan, cô ở lại trong coi chỗ này". Hạ Diệp hiểu ý của nàng nên phải ngừng cước bộ. Lúc Diệp Tiêu Nhiên bị mang đi liếc nhìn về nữ phạm nhân đang ở góc phòng, vốn là một người nhát gan nhưng lúc mấu chốt có thể vì bảo hộ Diệp Tiêu Nhiên mà lên tiếng, một chút cũng không giống người vì muốn nhường chỗ ngồi cho cô, bị cô đè lại bả vai mà run rẩy sợ hãi.
Người đó cũng nhìn Diệp Tiêu Nhiên, thấy được ánh mắt của Diệp Tiêu Nhiên thì vội vã cúi đầu, có chút chột dạ ngồi xuống ghế của mình. Khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên cười nhẹ, mang theo tiếu ý lạnh lùng đi về phía trước.
Mỗi một khu vực trong ngục giam đều có theo dõi, mỗi ngày phát sinh chuyện gì đều được ghi chép lại, hơn nữa chuyện phạm nhân náo loạn sẽ càng được coi trọng. Nhưng mỗi người gây chuyện sẽ có những tình huống khác nhau, bên trên có một tầng mạng lưới quan hện, mỗi chuyện đều được đè ép xử lý, cho dù là mạng người thì những người này cũng có biện pháp gạt bỏ.
Ngục giam nổi lên mưa gió, Diệp Tiêu Nhiên ở trong này sống bấp bênh, nhiều lần bị người xuống tay, bị người hãm hại nhưng một lần lại một lần hóa nguy thành an. Bên ngoài ngục giam, sau khi Nghiêm Văn Khâm tiếp nhận Trung Á thì dần dần từ người tham mưu nắm lấy thực quyền, càng dùng một ít thủ đoạn đem những cổ đông luôn cậy già lên mặt này đá ra khỏi ban đổng sự, Đại tiểu thư Nghiêm gia luôn nhân ái với người khác bây giờ trên thương trường đã có biệt danh mới: thiết mặt vô tình.
"Nghiêm tổng, bên ngục giam xảy ra chuyện". Tiểu Đường cầm một chiếc đĩa CD đi vào, Nghiêm Văn Khâm vốn đang xem xét văn kiện liền thu hồi ánh mắt, đi đến ghế sofa tiếp khách, mở ra video.
Trên video cơ hồ là tỉ mỉ quay lại sự kiện vừa rồi, Nghiêm Văn Khâm dừng tầm mắt trên màn hình, trên mặt nhìn không ra biểu tình, nàng chống thái dương xem xong một màn hữu kinh vô hiểm kia, sau đó tắt video, ngẩng đầu nhắm mắt ngưng thần, Tiểu Đường cũng không dám nói lời nào.
"Tiểu Đường, sắp xếp một chút, tôi muốn đi thăm tù".
"Vâng".