Thương giới đều biết Tô thị không chỉ có vùng trời riêng ở thành phố B mà hầu như là cả tỉnh, thậm chí là cả nước đều có chi nhánh, chỉ số thị trường ngày càng tăng, giá trị cổ phiếu vẫn luôn ổn định. Người bên ngoài chỉ biết đường làm quan của Tô Kính không thuận lợi, bị người khác hãm hại, phải chuyển qua kinh doanh, kì thực là do năm đó giúp Tiên sinh ngăn cản một chuyện, sau đó nhân họa phúc đắc được Tiên sinh thưởng thức, ở sau lưng chống đỡ sản nghiệp Tô thị, cho nên mới dần dần lớn mạnh.
Đêm khuya, bên trong tòa nhà Tô thị vẫn còn tầng sáng đèn, bảo an tuần tra ở tầng trệt phát hiện bên trong văn phòng có ánh sáng mờ ảo. Hắn mở đèn pin, mở cửa đi vào, cước bộ nhẹ nhàng, có chút cảnh giác đi đến gần nơi phát ra ánh sáng.
"Là ai?". Hắn đem đèn pin chiếu đến người nọ, người kia hơi nâng lên mí mắt, không nói gì mà chỉ cười cười, bảo an thấy liền buông đèn xuống, lễ phép nói: "Luật sư Tề, sao cô còn chưa còn chưa tan ca?".
"Có chút chuyện cần xử lý thôi". Khóe miệng Tề Phi trước sau đều mỉm cười rất nhẹ, khiến bảo an một trận lo lắng, hắn có chút ngượng ngùng nói: "Vậy không quấy rầy cô nữa".
"Ừ". Nàng chỉ gật gật đầu trả lời.
Bảo an vừa đi ra thì chạm mặt Tần Hâm, nang mang theo bữa khuya đến, tầm mắt Tề Phi vẫn đặt trên máy tính, nhìn một đống tư liệu về tập đoàn PE thì có chút ngưng trọng, nghiêm túc nghiên cứu.
Vất vả cùng Tô Hoằng đi đến bước này mới có thể có cơ hội đi vào tập đoàn PE, tuy nói mấy cái này mới chỉ ít số liệu dành cho người mới tới. Nàng cuối cùng vẫn là người ngoài, công việc được tiếp xúc với tập đoàn chỉ có thể đến mức này, nếu muốn xâm nhập sâu hơn thì chỉ có thể tìm lổ hổng trừ trên người Tô Hoằng mà thôi. Tô Hoằng dù sao cũng là con trai trưởng, Tô Kính làm sao không biết tương lai sau này phải nhờ hai đứa con trai của hắn, cuối cùng thì cũng phải để Tô Hoằng tiến vào trung tâm của tập đoàn mà thôi.
"Phi tỷ, ăn chút gì đi". Tần Hâm đem bữa khuya đặt ở trên bàn, Tề Phi không ngẩng đầu lên, chỉ lấy tách cafe đưa đến bên miệng, nhận ra cafe trong tách đã hết thì đưa tách cho Tần Hâm, tầm mắt vẫn chuyên chú nhìn màn hình máy tính. Tần Hâm bất đắc dĩ lắc đầu, đi pha cho nàng tách cafe đậm khác, nàng đây là quá quen thói quen công tác của người kia rồi.
"Phi tỷ, đã hai giờ rồi, ngày mai lại xem tiếp đi". Tần Hâm giúp nàng khuấy cafe đưa đến, Tề Phi lại coi như không nghe, nhưng lúc liếc mắt tựa hồ nhìn thấy cái gì trên màn hình, tay nàng đưa qua chỗ tư liệu trên mặt bàn, bởi vì động tác quá nhanh nên làm đổ tách cafe trong tay Tần Hâm.
"A~". Tần Hâm bị cafe làm bỏng, Tề Phi vội nói: "Mau đi rửa nước lạnh đi". Tần Hâm gật gật đầu chạy đi toilet. Tề Phi cầm khăn tay lau tư liệu bị cafe dính bẩn, đang lau thì nàng chú ý tới số liệu trên đó, cầm lên đối chiếu với số liệu trong màn hình máy tính một hổi, lát sau thì trên mặt lộ ra một mạt ý cười. Nàng lấy giấy note, viết xuống tên công ty, Tần Hâm lúc này cũng đã trở lại, Tề Phi tiến lên, cầm tay nàng nói: "Thực xin lỗi a, có đau không?".
"Việc nhỏ, không cần phải giải thích đâu". Mặt Tần Hâm ửng đỏ rút tay về, nhìn mảnh giấy trên tay Tề Phi, nói: "Tôi đi điều tra công ty này". Nói xong liền lấy mảnh giấy từ tay Tề Phi, xoay người muốn đi ra ngoài.
"Đợi đã". Tề Phi nói xong xoay người đóng máy tính, cầm túi xách, nắm lấy cổ tay Tần Hâm, chạm vào vết bỏng, nói: "Đến bệnh viện xử lí vết thương trước đã".
"Không có gì đáng ngại, đừng để vết thương nhỏ này làm trễ nãi công việc. Cô cứ về nghỉ ngơi trước đi". Tần Hâm không thuận theo, Tề Phi trừng mắt với nàng, nói: "Đừng ỷ vào tuổi còn trẻ mà tùy hứng".
"Tuổi trẻ chính là đề bốc đồng".
"Yêu~, cô còn muốn tranh luận với tôi?".
"Nha, hiện giờ không phải giờ làm việc, cô cũng không nên dùng chức vị áp đặt tôi a".
"Tiểu Tần Hâm, cô đây là muốn làm phản sao?"
"Không dám, không dám". Tần Hâm le lưỡi làm mặt quỷ với Tề Phi.
"Tôi sẽ lái xe". Tề Phi đuổi Tần Hâm đến ghế phó lái, còn bản thân thì ngồi sau vô lăng, khởi động xe, hướng bệnh viên gần nhất đi tới.
Cafe nóng đổ lên, tuy rằng đã dùng nước lạnh rửa qua nhưng vẫn khiến làn da mỏng manh nổi lên bọng nước. Tề Phi đưa Tần Hâm đến bệnh viện, bác sĩ giúp nàng xử lí vết thương, vì sợ nàng không cẩn thận động đến vết thương nên dùng băng gạc mỏng dán lên miệng vết thương.
"Đau thì cứ kêu ra, cũng đừng có cậy mình mạnh". Tề Phi trêu ghẹo nói, Tần Hâm vốn đang cắn răng nhịn đau, nghe được lời nói của Tề Phi thì khôi phục biểu tình bình thường, trừng mắt nhìn nàng.
"Tốt lắm, tôi đi lấy thuốc, cô cứ ngồi ở đây đi". Tề Phi cười cười, đi đến quầy thuốc. Tần Hâm nhìn thân ảnh của nàng, trong lòng dâng lên cảm giác không nói nên lời, ngữ khí vui vẻ mang theo thoải mái kia của Tề Phi nàng chưa bao giờ gặp qua. Nàng luôn là trạng thái cẩn thận bình tĩnh, cuộc sống bộn bề nhiều việc, rất ít có thời gian rảnh rỗi dành cho bản thân, giống như nàng làm mãi cũng không xong chuyện, mà cũng giống như nàng không muốn nghỉ ngơi vậy.
Cầm theo thuốc trở về, Tề Phi đi ngang qua phòng khám thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc vừa bước ra khỏi phòng, nàng thấy thì liền dừng bước.
Mặt mũi Nghiêm Văn Khâm trắng bệt, không một tia huyết sắc, giống như người bị bệnh tật tra tấn. Trán nàng chảy ra lớp mồ hôi tinh mịn, biểu tình trên mặt không có gì khác thường, nhưng bộ dạng ẩn nhẫn cắn răng chịu đau kia thật khiến lòng người đau xót.
"Văn Khâm, cô nên bớt chút thời gian làm kiểm tra toàn thân đi, nhất là não bộ". Bác sĩ mở miệng dặn dò, Nghiêm Văn Khâm gật gật đầu, trên mặt bình tĩnh, mà Tiểu Đường đứng bên cạnh còn có vẻ lo lắng hơn cả nàng, hắn ân cần mở miệng: "Nếu không về thành phố C tìm bác sĩ Lý?".
"Không cần, chuyện này không được để bất cứ kẻ nào biết, nhất là Văn Huy, biết chưa?". Nghiêm Văn Khâm phân phó, Tiểu Đường nghẹn đỏ cả mặt, không dám nói lời nào, Nghiêm Văn Khâm nhìn nhìn hắn, nói: "Tôi nói không phải là cậu đã nói với Văn Huy rồi đi?".
"Chị Văn Khâm, tôi......".
"Chị!". Tiểu Đường còn chưa nói xong thì đã nghe thanh âm của Nghiêm Văn Huy truyền đến. Nghiêm Văn Khâm bất đắc dĩ lắc đầu, còn chưa mở miệng thì Nghiêm Văn Huy đã nắm tay nàng, lo lắng nhìn từ trên xuống dưới. Vốn là nhận được tin nói thân thể Nghiêm Văn Khâm bỗng nhiên không tốt, lại không biết nguyên nhân ra sao, cho nên nàng liền vội vã đến đây.
"Đừng lo, chị không phải là không có chuyện gì sao?". Trên mặt Nghiêm Văn Khâm lộ ra ý cười.
"Không có chuyện gì? Đều đã đến bệnh viện mà không có chuyện gì? Không được, em bây giờ phải gọi cho Lý Đào, nói hắn đến đây". Nói xong liền lấy di động ra, thế nhưng bị Nghiêm Văn Khâm ngăn lại.
"Em xem em a, nào có bộ dáng của tổng tài, cả người đều hoảng hốt". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm tuy có chút trách cứ nhưng tràn ngập sủng nịch.
Cũng chỉ những lúc có chuyện liên quan đến Nghiêm Văn Khâm thì Nghiêm Văn Huy mới có thể lo lắng bất an như thế, với nàng mà nói, người chị này còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Xa xa nhìn hai chị em nhà này, trên mặt Tề Phi cũng không có biểu tình gì, quay đầu rời đi, lại đón lấy ánh mắt của Tần Hâm. Tần Hâm hơi nghiêng đầu, nhìn thấy hai chị em Nghiêm gia thì liếc mắt về Tề Phi, hỏi: "Ai đến bệnh viện?".
"Nghiêm Văn Khâm".
Tần Hâm có chút kinh ngạc gật gật đầu, lẩm bẩm nói: "Này cũng không phải việc nhỏ".
"Khó nói được". Tề Phi ảm đạm cười, ngay lập tức cùng Tần Hâm rờ bện viện, mà Nghiêm Văn Khâm cách đó không xa giương mắt nhìn thấy thân ảnh Tề Phi, ánh mắt bỗng chốc trở nên thâm thúy.
Trên đường trở về Nghiêm Văn Khâm vẫn luôn nhắm mắt, nhớ lại nhưng lời Chu Huy về một ít quá khứ của Tô Kính. Nghiêm Văn Khâm vẫn luôn điều tra quá khứ của Tô Kính, cùng với việc Tô gia làm thế nào lập nghiệp, phát hiện rất nhiều điểm khả nghi. Nàng cảm giác được Diệp Tiêu Nhiên chính là vật hi sinh của một âm mưu lớn, nếu không lội ngược lên nguồn của dòng sông này, diệt trừ thế lực kia, thì không chỉ là để lại một khối u ác tính với xã hội mà còn là uy hiếp cho sự an toàn của Diệp Tiêu Nhiên. Nàng là người chấp pháp, có nghĩa vụ loại bỏ khối u này, và cả bởi vì phân thâm tình kia, nàng cũng sẽ khuynh hết toàn lực che chở Diệp Tiêu Nhiên, nhưng không ngờ đến vì quá mệt nhọc mà ngất đi trong cơn đau đầu. Tiểu Đường lo lắng đưa nàng đến bệnh viện, cũng thông báo cho Nghiêm Văn Huy.
Tiểu Đường không biết Nghiêm Văn Khâm có bóng ma với bệnh viện, mà lúc nàng tỉnh lại, mùi nước sát trùng nồng đậm chui vào mũi thì cảm giác quen thuộc kia trong phút chốc ập về đại não. Ánh mắt nàng có chút tan rã nhìn trần nhà, nhớ đến những hạnh phúc năm đó, từ lúc mỗi ngày cùng làm bạn cho đến khi tiễn đưa lúc lâm chung, những chuyện cũ này cứ rõ mồn một trong đầu nàng. Trong lòng nàng không có bi thương, mặc dù hoài niệm trong lòng cũng không hề vơi đi, nhưng nhớ đến những tốt đẹp năm đó, tâm tình cũng trở nên tự tại.
Có lẽ, bất tri bất giác lòng nàng đã sớm chậm rãi mở ra, nàng không còn e ngại bệnh viện, không hề sợ hãi nơi này lại đem đến nỗi đau nào đó cho mình, tất cả nhưng điều này cũng là từ ngày gặp được Diệp Tiêu Nhiên liền thay đổi.
Nghiêm Văn Khâm đẩy Nghiêm Văn Huy đi, không muốn nàng ở lại với mình, một mình nằm trên giường, nhắm mắt nhưng không có cách nào ngủ được, nhiều chuyện cứ rõ ràng hiện lên trong đầu nàng. Nàng không thể đi vào giấc ngủ nên ngồi dậy, đi đến phòng khách, nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài ban công, đêm tối tĩnh mịch, nàng nhấc chân bước ra ban công, bước vào ôm ấp của bóng đêm.
Ánh trăng có chút thẹn thùng trốn sau đám mây, gió đêm thổi bay mái tóc của nàng, như múa như ca. Tầng mây dần tản đi, lộ ra toàn bộ mặt trăng, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng lên ánh trăng kia. Trăng sáng như tôn lên bóng đêm đẹp đẽ, sự kiều diễm hiển hiện trên bầu trời dần hé ra, tựa như lòng nàng lúc này, bất tri bất giác nảy lên trong lòng. Từng có lúc nhớ đến người đó là ngọt ngào tràn đầy, vậy mà bây giờ nhớ đến lại mang theo đau đớn chua xót.
Cũng trong bóng đêm quyến rũ như vậy, tràn ngập lòng người là cảm giác huyền mĩ tuyệt diệu, Diệp Tiêu Nhiên cũng không ngủ được mà lái xe ra ngoài, không tự giác chạy đến tiểu khu nhà Nghiêm Văn Khâm. Cô chậm rãi dừng xe lại, không có đi xuống, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời đêm, tưởng niệm chậm rãi nảy lên trong lòng.
Cô không có tình yêu, cô không có tư cách có được tình yêu, nếu đã nhận định con đường phải đi thì cô sẽ không để bản thân xuất hiện những cảm giác không nên có này.
Văn Khâm, tôi cần chị, là bởi vì chị là trưởng nữ của Nghiêm gia.
Nghĩ đến đây, cô khởi động xe, ánh trăng thưa thớt rơi trên mặt cô, hé ra gương mặt lạnh lẽo đầy hàn ý.
Biến mất mấy ngày, nhìn như sóng yên biển lặng nhưng cô lại có cảm giác khác thường, mỗi lần đến cửa mật thất thì có cảm giác rất đặc biệt. Cô đến cửa mật thất, ấn chốt mở, nhìn đến camera mini ở trong thư phòng thì động tác có chút đăm chiêu dừng lại.
"Kiêu tỷ, tôi tra được một ít tư liệu". Hạ Diệp không gõ cửa mà xông vào thư phòng, nhìn thấy giá sách như cánh cửa được mở ra thì vội lui về sau, nói: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.....".
"Không có gì". Diệp Tiêu Nhiên đóng cửa lại, nhiều người nhiều miệng, rất nhiều lúc không thể phòng được chuyện sẽ phát sinh, Diệp Tiêu Nhiên liền chọn nơi này giải quyết chuyện quan trọng, mà người có thể đến đây cũng không có mấy người. Sinh tử trước mắt, có thể cùng mình tiến lùi, vì không để mình bị thương mà ngăn cản nguy hiểm, ngay cả mạng cũng vì mình mà không thèm quan tâm, người như vậy cô sẽ trọng dụng, cũng sẽ tín nhiệm. Rất nhiều lúc cho đi một chút tín nhiệm chính là đổi lại hồi báo bán mạng, đây cũng là nguyên nhân mà cô có được những thủ hạ kiệt xuất và trung thành này.
"Tra được cái gì?". Diệp Tiêu Nhiên quay trở lại thư phòng hỏi, Hạ Diệp xuất ra một phần tư liệu, nhẹ nhàng nói: "Năm đó quả thật Tô Kính có dính đến một vụ tham ô, vốn là tham ô một số tiền lớn, Tô Kính cũng bị bắt đi một lần. Nhưng sau đó vì không đủ chứng cứ mà được thả, mà số tiền tham ô đó cũng không cánh mà bay, cái cớ chính phủ nói với bên ngoài chẳng qua là muốn đè áp dư luận, còn thực tế thế nào thì chúng ta không thể biết được".
"Có thể thấy được sau lưng những người này là một boss có thế lực rất lớn a, thế nhưng có thể một tay che trời". Hạ Diệp cảm thán nói.
Diệp Tiêu Nhiên không nói gì, cô dựa vào sofa, ánh mắt đạm mạc, giống như đang suy nghĩ cái gì. Hạ Diệp không dám quấy rầy, chỉ đứng nhìn, mà vô số lần ngắm nhìn như vậy khiến cho tâm nàng dân trào, đáy lòng có loại khát vọng không tên mạnh mẽ xuất hiện, loại khát vọng này ngày càng mãnh liệt, nàng chỉ biết chính mình cũng ngày càng hãm sâu vào. Nhất kiến chung tình đến thâm tình chân thành thật sự đã phát sinh trên người Hạ Diệp, nàng đến bây giờ đều trầm mê trong cảm giác tình yêu mông lung này, cho dù không có được lòng của cô, nhưng cũng cảm thấy như có được toàn bộ thế giới.
Thủ hộ chưa chắc là hạnh phúc, nhưng nàng tình nguyện dùng phần đời sáng lạn này cùng sinh mệnh chờ đợi một tình yêu không có kết quả.
Ánh mắt thất thần của Hạ Diệp không phải Diệp Tiêu Nhiên không có cảm giác, nhưng cô vẫn làm bộ không biết, cũng không có để trong lòng. Thông minh như cô thì có thể nắm chắc được cách làm thế nào đúng mực để ở chung với một người.
"Tập đoàn đầu tư PE...". Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi phun ra mấy chữ này.
"Đúng vậy!". Hạ Diệp nghe xong vỗ vỗ đầu mình, có chút hưng phấn nói: "Nếu Tô Kính thật có liên quan đến vụ án tham ô này thì xử lí vụ án này là cách tốt nhất khởi đầu tập đoàn Tô Thức. Mà trung tâm của cả tập đoàn Tô Thức kỳ thật là được tập đoàn đầu tư PE hỗ trợ. Tập đoàn PE này thật sự rất khả nghi a".
"Ừ, cô đến thư phòng giúp tôi lấy hình ảnh của camera đến đây".
"Ách~, cái này a". Mặc dù Hạ Diệp không thể hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức đi làm.
Ngay lúc thân ảnh kia xuất hiện trên băng ghi hình thì biểu tình trên mặt Diệp Tiêu Nhiên cũng không hề biến đổi, vẫn chăm chú nhìn người kia, cái này thật sự dọa sợ Hạ Diệp. Nghiêm Văn Khâm thế nào lại vào được mật thất, có phải là đã nhìn thấy, đã biết cái gì rồi không? Kế hoạch có phải đã thất bại không? Tiếp theo thì Diệp Tiêu Nhiên sẽ định làm gì?
"Kiêu tỷ.....". Hạ Diệp thử mở miệng dò xét.
"Tra rõ tập đoàn PE". Diệp Tiêu Nhiên nói xong đứng lên, lấy áo khoác liền đi ra khỏi cửa.
Phòng hội nghị tập đoàn đầu tư PE.
"Anh để cho con của mình tham gia ở chỗ này, thật sự không có vấn đề gì sao?". Bên trong máy tính truyền ra thanh âm nam nhân trầm thấp.
"Còn có cô luật sư kia, cũng không có vấn đề gì?". Thanh âm của người khác lại vang lên.
"Nghe nói cháu gái của anh đã nhận Diệp Tiêu Nhiên rồi a, này cũng không có vấn đề gì sao?".
"Nghiêm Văn Khâm vẫn như trước bao che cho Diệp Tiêu Nhiên, tại sao vẫn còn chưa đem cô ta tách ra?".
"Mặc kệ thế nào cũng không thể làm bị thương Nghiêm Văn Khâm".
Tô Kính cùng người này tuy là quan hệ hợp tác nhưng là cùng ngồi chung một bàn ăn, cùng là làm việc cho Tiên sinh, lúc này nghe đươc những người này chấp vấn, nhất là chuyện riêng tư của mình, hắn nghe vẫn như nghe, biểu hiện không hề phiền não gì. Gần đây sóng gió rất nhiều, nhiều người lo lắng chướng ngại mang tên Diệp Tiêu Nhiên này được Nghiêm Văn Khâm trợ giúp sẽ quấy nhiễu mặt nước, bọn họ đều là vì tư lợi, chỉ cần uy hiếp đến lợi ích thì nhất định muốn xử lý sạch sẽ.
"Các vị cứ yên tâm, Đại tiểu thư Nghiêm gia rất nhanh sẽ rời khỏi Diệp Tiêu Nhiên thôi. Về phần con của tôi, kia tự nhiên không cần phải nói, khi tất yếu hắn sẽ chấm dứt với Diệp Tiêu Nhiên, cháu gái của tôi cũng được đưa ra nước ngoài, sẽ không để nó chịu sự ảnh hưởng của Diệp Tiêu Nhiên.".
"Vậy là tốt nhất, tôi chờ tin tức của anh".
"Vâng, tiên sinh". Tô kính trả lời.
Tắt màn hình hội nghị, Tô Kính có chút buồn bực ném tẩu thuốc. Tập đoàn PE là một tay hắn khởi đầu, hắn trả giá lớn như vậy mới có được ngày hôm nay, tuyệt đối không thể cứ bị tiên sinh quản thúc. Gầy đây biểu hiện của mình không tốt, tiên sinh rõ ràng đã bắt đầu bất mãn, hiện giờ cũng không phải lúc trở mặt với ai cả, việc cấp bách là phải tách Nghiêm Văn Khâm ra khỏi Diệp Tiêu Nhiên, sau đó diệt trừ cô, không thể lưu lại tai họa ngầm này. Kế sách trước đây của Tề Phi dù có tốt thì vẫn mang theo phiêu lưu, còn cần có thời gian, mà hắ bây giờ đã là người không thể chờ đợi thêm nữa.
Diệp Viễn Sơn, chớ có trách tôi tâm ngoan thủ lạt, cũng chỉ vì con gái anh lắm chuyện, lại rất có năng lực, buộc tôi chỉ có thể làm như vậy. Nghĩ đến đây trong mắt hắn hiện lên thị huyết, giống như quyết tâm năm đó giải quyết một nhà Diệp Viễn Sơn.