Xe rất nhanh đã chạy đến bệnh viện gần nhất, Nghiêm Văn Khâm ngẩng đầu nhìn, biểu tượng chữ thập màu đỏ ánh vào đáy mắt nàng, nổi bật đến chói mắt, như mũi dao đâm thẳng vào lòng nàng. Nàng khẽ nhíu mi, nhẹ nhàng kéo góc áo Diệp Tiêu Nhiên.
"Đừng đến bệnh viện, đưa tôi về nhà đi". Thanh âm của nàng suy yếu, tuy không phải vết thương trí mạng nhưng đau đớn không tan vẫn khiến con người ta mệt mỏi vô lực.
"Miệng vết thương cần phải xử lí". Tất nhiên Diệp Tiêu Nhiên sẽ lấy an toàn của Nghiêm Văn Khâm làm trọng, cô lí trí nói.
Nghiêm Văn Khâm nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên không thuận theo ý mình, nhất quyết muốn đưa mình vào bệnh viện, nàng đành phải ngồi dậy từ trong lòng Diệp Tiêu Nhiên, thân thế hơi hướng về phía cửa xe, Diệp Tiêu Nhiên thấy vậy lập tức đặt tay lên chốt xe, hỏi: "Cô muốn làm gì?".
"Nếu cô cứ kiên trì muốn đưa tôi đến bệnh viện thì không bằng để tôi tự mình đi về". Thái độ của Nghiêm Văn Khâm rất kiên quyết, thật ra Diệp Tiêu Nhiên biết nếu Nghiêm Văn Khâm đi bệnh viện lúc này nhất định sẽ kinh động đến Nghiêm gia, hậu quả thật không thể lường trước được. Chỉ có điểu so với chuyện đó thì Diệp Tiêu Nhiên càng quan tâm đến vết thương của Nghiêm Văn Khâm hơn, huống chi, cho dù có đến bệnh viện hay không thì chuyện lần này lớn như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ đến tai người nhà họ Nghiêm, hai người cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lí đối mặt mà thôi. Diệp Tiêu Nhiên nhìn bàn tay đặt trên cửa xe đầy kiên định của Nghiêm Văn Khâm mà cảm thấy bất đắc dĩ, lại nhớ đến việc Nghiêm Văn Khâm trước đây từng kí giấy phẫu thuật cho một cô gái không có quan hệ huyết thống, cô đoán việc Nghiêm Văn Khâm không muốn đi bệnh viện trừ bỏ e ngại thân phận ra thì nguyên nhân quan trọng chắc chắn có liên quan đến quá khứ mà nàng không muốn ai biết kia.
"Đến nhà của tôi đi". Diệp Tiêu Nhiên nhẹ nhàng kéo lại bàn tay muốn chống đối của Nghiêm Văn Khâm, sau đó nắm chặt một chỗ. Động tác mềm mại, hơi thở tràn ngập ôn nhu, Diệp Tiêu Nhiên không tiếng động muốn dùng cử chỉ này nói Nghiêm Văn Khâm rằng nàng hãy thả lỏng bản thân. Mà Nghiêm Văn Khâm cũng rất nhu thuận dựa vào phần săn sóc mang tính bá đạo này, dựa vào người phụ nữ lạnh lùng nhưng ôn nhu, nguy hiểm nhưng luôn làm người khác cảm thấy an toàn. Diệp Tiêu Nhiên thầm than bản tính ương ngạnh của Nghiêm Văn Khâm, ánh mắt lướt qua vết thương sau lưng nàng, tuy đã được xử lí sơ qua nhưng vẫn lo lắng nó sẽ bị nhiểm trùng. Tuy rằng cô là vì trách nhiệm mà chăm sóc Nghiêm Văn Khâm nhưng vẫn sinh ra đau lòng vì vết thương đau đớn kia, tuy cô không quan tâm sống chết, bản thân cũng đã từng trải qua chuyện còn kinh khủng hơn nhưng nhìn vết thương lại không tự chủ được lo lắng cùng khẩn trương. Không ai có thể biết được một Diệp Tiêu Nhiên luôn bình tĩnh tự nhiên, trong nội tâm lúc này lại đau xót và để ý Nghiêm Văn Khâm nhiều như vậy.
Hạ Diệp vẫn chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu quan sát hai người phía sau, tuy rằng không ai nói gì nhưng bầu không khí vô cùng kì lạ. Cứ như vậy mà dựa vào nhau vô cùng hài hòa, một người trời sinh thích phụ nữ như nàng rất mẫn cảm, mặc dù nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm có thể tự nhiên nằm trong lòng Diệp Tiêu Nhiên nàng vô cùng không thích nhưng không thể không thừa nhận hình ảnh này vô cùng đẹp đẽ.
Không phải Nghiêm Văn Khâm là cong chứ? Trong lòng Hạ Diệp tràn đầy nghi hoặc. Không bàn đến thân phận địa vị thì một người tuổi vẫn còn độc thân thì chỉ có thể từng chịu tổn thương trong tình yêu, còn không thì nhất định là thích phụ nữ. Nói không chừng cô gái kia từng cùng Nghiêm Văn Khâm có thiên ti vạn lũ quan hệ cũng nên, hơn nữa quan hệ của Nghiêm Văn Khâm và Vu Bối Nhi vẫn luôn không minh bạch. Nếu Nghiêm Văn Khâm thật sự chỉ thích phụ nữ thì đúng là tai họa a, dù nhìn qua cũng không có tên đàn ông nào xứng với nàng nhưng cho dù có vĩ đại bao nhiêu cũng không thể giành nữ thần của nàng nha. Nếu nữ thần thẳng thì mình còn có thể giữ mình được, nếu nữ thần cũng cong, mà đối tượng không phải nàng thì rất uể oải a. Cơ mà nếu bại dưới tay Nghiêm Văn Khâm thì nàng cũng không còn lời nào để nói, người ta dù ở phương diện nào cũng cực kì xuất sắc, nàng có lẽ chỉ có thể làm vệ sĩ mà thôi. Không biết có phải đang cố tìm lí do biện minh cho tự ti của mình hay không thì đáy lòng nàng thật sự hi vọng có thể có được người phụ nữ như tuyết liên trong băng kia.
Theo hướng Diệp Tiêu Nhiên chỉ thì cuối cùng Hạ Diệp cũng biết được nơi ở của cô. Thân phận của Diệp Tiêu Nhiên đặc thù, trừ bỏ biệt thự an toàn nghiêm mật, hệ thống cảnh báo tân tiến thì hằng năm luôn có người đến kiểm tra, hơn nữa nơi này rất khó điều tra ra được, người ngoài càng không biết được nơi này, nhìn qua là một nơi rất yên tĩnh.
Hạ Diệp vừa chạy xe đến cổng biệt thự, dự định tắt máy thì nghe Diệp Tiêu Nhiên phân phó: "Cô về trước đi, những chuyện còn lại để Thiếu Dương xử lí, đừng để cảnh sát đến làm phiền chúng tôi".
"Vâng". Hạ Diệp vừa trả lời vừa ra phía sau mở cửa cho hai người, Diệp Tiêu Nhiên nhẹ nhàng đỡ theo Nghiêm Văn Khâm đi xuống. Có lẽ là đụng đến chỗ thương nên nét mặt Nghiêm Văn Khâm không tự chủ hiện lên đau đớn, Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy mà hận không thể trực tiếp ôm nàng vào nhà, rồi lại sợ động đến vết thương của nàng.
"Kiêu tỷ, tôi đi đây, nếu cần gì thì gọi cho tôi". Hạ Diệp làm động tác nghe điện thoại, biểu tình trên mặt khó có đươc nghiêm túc, liếc mắt nhìn Nghiêm Văn Khâm đang dựa trong lòng Diệp Tiêu Nhiên liền lái xe rời đi.
Xuyên qua hoa viên đến được cửa nhà, Diệp Tiêu Nhiên mở cửa sau đó đỡ Nghiêm Văn Khâm ngồi xuống sofa, xoay người vội vã đi lấy hộp thuốc để xử lí vết thương. Lúc trở lại cũng thuận tay đóng cửa sổ, kéo rèm che dày ra, chỉ để màng che mỏng manh màu trắng.
Trang trí căn phòng cũng như con người Diệp Tiêu Nhiên, thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ không dư thừa thứ gì, giản lược nhưng không đơn giản, cảm giác rất thoải mải nhẹ nhàng.
Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Diệp Tiêu Nhiên ngồi xuống, vươn tay muốn giúp Nghiêm Văn Khâm cởi áo, lại giật mình thấy được có gì không đúng, động tác trên tay liền ngừng lại, hướng Nghiêm Văn Khâm giải thích: "Tôi muốn giúp cô xử lí miệng vết thương, cho nên cô cần phải cởi áo".
"Để tôi tự làm". Nghiêm Văn Khâm nói xong thì ngồi ngay ngắn lại, một nút rồi một nút tháo bỏ áo sơ mi của mình, mà Diệp Tiêu Nhiên vừa liếc mắt một cái thì liền cảm thấy động tác vốn dĩ vô cùng bình thường này lại tràn ngập dụ hoặc. Đợi đến lúc tháo xong nút áo thì Nghiêm Văn Khâm chậm rãi kéo áo xuống, chỉ chừa lại nội y, lúc này Diệp Tiêu Nhiên mới hoàn hồn lại, cầm theo thuốc đi đến sau lưng Nghiêm Văn Khâm. Cô có cảm giác cả người bây giờ khô nóng bất thường, hoàn toàn không giống với những lúc vừa vận động xong, xem ra hệ thống lò sưởi mở hơi cao rồi.
"Trước tiên sẽ giúp cô tẩy rửa vết thương, cô cố chịu một chút". Thanh âm Diệp Tiêu Nhiên truyền đến từ sau lưng Nghiêm Văn Khâm.
Mấy năm nay Diệp Tiêu Nhiên cũng chịu không ít vết thương ngoài da như thế này, cũng tự mình xử lí tất cả, cho nên trong nhà có đủ các loại thuốc. Chỉ là cô chưa bao giờ ngờ được sẽ có ngày thay người khác làm việc này, hơn nữa đối tương lại là Nghiêm Văn Khâm, cho nên cô có chút khẩn trương, tất nhiên Nghiêm Văn Khâm không biết được điểu này. Trên người Nghiêm Văn Khâm còn một bra màu đen, vết thương thế nhưng lại nằm ngay bên cạnh đai bra, động tác trong tay Diệp Tiêu Nhiên vì thế khẽ thay đổi, trước tiên lau vết máu xung quang xết thương rồi mới nới với Nghiêm Văn Khâm: "Văn Khâm, tôi cần cởi nội y của cô".
"Ừm~". Giọng nói của Nghiêm Văn Khâm vô cùng bình tĩnh, Diệp Tiêu Nhiên nghe nàng ừ thì bắt đầu động tay cởi bỏ dây nội y của nàng, đem đai bra hoàn toàn tháo ra, đẩy về phía trước, tránh đi miệng vết thương.
Bởi vì tư thế của Nghiêm Văn Khâm là nằm úp sấp, Diệp Tiêu Nhiên ngồi nghiêng bên cạnh nàng, tuy vết thương chỉ dài hơn ngón tay một chút nhưng khi thuốc sát trùng thấm vào vẫn khiến Nghiêm Văn Khâm nhịn không được rên ra riếng.
"A~~". Nghiêm Văn Khâm cúi đầu, mặt nghiêng sang một bên.
"Nếu đau thì cứ kêu ra đi". Động tác của Diệp Tiêu Nhiên không hề ngừng, chỉ là càng lúc càng mềm nhẹ, lúc nói chuyện cũng cúi người thổi qua miệng vết thương, hi vọng có thể giảm bớt cảm giác đau đớn.
"Không sao, cô cứ bôi thuốc đi". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm bình thản giống như vết thương kia không phải ở trên người mình, thế nhưng bởi vì hơi thở của Diệp Tiêu Nhiên ở quá gần mà thân thế hơi giật giật.
Trải qua chuyện này Diệp Tiêu Nhiên vốn cho rằng mình là người không biết đau nhưng không ngờ được Nghiêm Văn Khâm cũng không phải là người được nuông chiều thành hư. Vết thương này nói lớn không lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ, người bình thường nếu gặp phải sẽ rất đau, vậy mà cô ấy vẫn có thế chịu đựng được cho đến bây giờ. Không biết vì cái gì mà giờ khắc này cô cảm thấy trong lòng có chút không khỏe, nhưng lại không tự nguyện thừa nhận cảm giác không khỏe này là vì đau lòng người kia.
Mà con người thì hành động luôn thành thực hơn lời nói cùng nội tâm rất nhiều, bởi vì ai đó phải chịu đau đớn mà liên tục phát ra thanh âm kiềm nén nên cả quá trình sát trùng Diệp Tiêu Nhiên kìm lòng không đậu luôn cúi người xuống, vừa tẩy vết thương vừa liên tục thổi hơi.
Sát trùng xong Diệp Tiêu Nhiên quen tay lấy ra thuốc thoa ngoài da rồi dùng băng gạc băng bó miệng vết thương lại, thuần thục dán thêm băng keo. Thu thập hộp thuốc, nhanh chóng đem đến một ly nước ấm, lấy ra vài viên thuốc, nói: "Đây là thuốc giảm đau". Diệp Tiêu Nhiên đưa nước đến bên người, Nghiêm Văn Khâm cảm giác được vết thương đã bớt đau, giọng nói của Diệp Tiêu Nhiên lại vô dùng dễ nghe, cho nên cũng tự nhiên nghe lời nhận nước và thuốc.
Chỉ là hai người quên mất Nghiêm Văn Khâm đã cởi nội y, vì vậy dây đeo bra màu đen liền theo bả vai trượt xuống, lộ ra bộ ngực thơm ngát. Làn da nàng trắng nõn, không chút tì vết, bộ ngực no đủ bị nhìn không sót thứ gì, thứ hoàn mỹ cùng đầy đặn ấy cứ như vậy đập vào mắt Diệp Tiêu Nhiên. Thân thể của nàng như đóa hoa khuynh quốc đang nở rộ. Thân hình Diệp Tiêu Nhiên cũng không hề thua kém Nghiêm Văn Khâm, thế nhưng trong một khắc này ánh mắt cô lại không có cách nào dời đi, không chút khách khí thưởng thức thân thể hoàn mỹ của người phụ nữ trước mặt, trong lòng tán thưởng không thôi, lại có xúc động muốn thân cận. Cô rõ ràng cảm thấy được tim mình đập gia tốc không chút quy luật, chỉ là không ai thấy được đáy mắt lập lòe lửa như muốn thiêu người lúc này của cô.
"Thật có lỗi". Nghiêm Văn Khâm có chút xấu hổ nói, ý cười bên môi lại như có như không, muốn vươn tay mặc lại áo thì nhận ra trong tay mình còn ly nước và thuốc.
"Văn Khâm". Một tiếng gọi mềm nhẹ, Diệp Tiêu Nhiên giữ lại tay Nghiêm Văn Khâm, nói: "Uống thuốc đi, tôi mặc giúp cô".
Nghiêm Văn Khâm hơi giật mình, một Nghiêm Văn Khâm luôn bình tĩnh thong dong bây giờ có chút thất thần, bởi vì nàng thấy được đôi mắt tràn ngập dục vọng cùng lời nói lộ liễu của cô, ý nghĩ cứ như vậy mà trống rỗng, chỉ biết nghe lời uống thuốc. Hai người lúc này hiển nhiên vị vây trong trạng thái mơ màng.
Mà Diệp Tiêu Nhiên cũng thật sự đi đến phía sau Nghiêm Văn Khâm, thong thả nhẹ nhàng giúp nàng cài lại nội y. Độc thân đã nhiều năm, bây giờ đối mặt với cảm giác động chạm nhạy cảm như vậy khiến thân thể cả hai không tự chủ run rẩy nhè nhẹ. Diệp Tiêu Nhiên nghĩ mình làm đau Nghiêm Văn Khâm, bàn tay không an phận tựa như đang trấn an mà vuốt ve hai bên thắt lưng nàng, miệng nhẹ nhàng phả ra hơi thở nóng bỏng đến vết thương trên lưng. Động tác vuốt ve của Diệp Tiêu Nhiên tựa như lông chim vỗ nhè nhẹ, khiến cả người Nghiêm Văn Khâm thoải mái cùng khó chịu, từng lỗ chân lông đều mở ra thi nhau hô hấp. Mà Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm run rẩy như vậy, vì muốn người trước mặt thả lỏng liền ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên vết thương kia, sau đó dần dần dời đến bờ vai gầy.
Ngay lúc Diệp Tiêu Nhiên còn đắm chìm trong đó thì Nghiêm Văn Khâm bất ngờ xoay người lại, bất thình lình đánh gãy động tác của Diệp Tiêu Nhiên. Hai người liền trầm mặc mà nhìn nhau, rõ ràng giống như chỉ một khoảnh khắc mà thôi, lại giống như đã chờ đợi từ kiếp trước đến kiếp này, chờ đợi rất lâu lại rất nhanh, hai người cơ hồ đồng thời hướng môi đối phương hôn lên. Đáy mắt cả hai lóe lên quang mang mê ly, rung động trong lòng theo nụ hôn bất ngờ này mà bốc cháy tình yêu đến sâu thẳm linh hồn. Tay Diệp Tiêu Nhiên đặt bên hông Nghiêm Văn Khâm, mà đôi tay của nàng cũng chậm rãi vươn lên ôm lấy cổ người kia, lấy nhịp độ nhẹ nhàng chậm chạp nhưng tràn đầy ôn nhu mà nở rộ tình yêu của hai người. Bờ môi cô lạnh lẽo, đầu lưỡi nàng ấm áp, tựa như giữa mùa hè tỏa ra tia thanh lương, giống như băng thiên tuyết địa được đại dương ấm áp bao vây, cứ như vậy cùng nhau vui vẻ quấn quýt, cùng sinh cùng diệt.
Nụ hôn này là phản ứng của việc thân thể không làm chủ được, nhưng nụ hôn này thế nào mà đến, thế nào mà càng hôn càng sâu thì Diệp Tiêu Nhiên hồn nhiên không biết gì. Mãi cho đến khi thân thể và linh hồn vẫn chưa thỏa mãn với từng này, đến khi cảm nhận được cái lưỡi nóng bỏng của Nghiêm Văn Khâm cùng mình quấn quýt không muốn phân ly thì cô mới đột ngột bừng tỉnh. Mở mắt ra thì đập vào mi mắt là biểu tình hưởng thụ mê ly của Nghiêm Văn Khâm ở ngay trước mặt, thân thể cô bất ngờ lui về sau, cắt đứt nụ hôn tốt đẹp như si như say này, cũng tạo nên khoảng cách giữa cả hai, ánh mắt co quắp, cuống quýt tránh đi. Diệp Tiêu Nhiên không thể nhìn thấy đáy mắt mình vẫn còn tia quang mang chưa kịp tan, chỉ có biểu tình xấu hổ hiển lộ rất rõ trên mặt, mà Nghiêm Văn Khâm chỉ lặng im nhìn Diệp Tiêu Nhiên, bình yên không nói.
"Thực xin lỗi, tôi....". Bầu không khí trầm mặc quen thuộc chưa bao giờ xấu hổ như bây giờ, nhất thời Diệp Tiêu Nhiên không biết phải nói gì.
Nghiêm Văn Khâm vẫn im lặng không nói, chỉ hơi mỉm cười, vươn tay muốn lấy áo, phía sau lưng lập tức tuyền đến đau đớn, nhưng vẫn kiên trì muốn mặc áo.
"Tôi giúp cô". Diệp Tiêu Nhiên tiến lên, có chút run rẩy giúp Nghiêm Văn Khâm mặc lại áo, cô thậm chí không dám nhìn thẳng thân thể người kia. Nghiêm Văn Khâm trước sau vẫn bình tĩnh như nước, không thể đoán được trong lòng nàng nghĩ gì, nhưng Diệp Tiêu Nhiên có thể cảm nhận rất rõ ràng một khắc kia, tất cả tình cảm trong lòng Nghiêm Văn Khâm, tất cả tình ý xuất phát từ đáy lòng đều dồn vào nụ hôn này.
Mặc xong áo, Nghiêm Văn Khâm quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tiêu Nhiên, nhẹ nhàng cười: "Vết thương của tôi không có trở ngại gì rồi, tôi về trước". Nói xong lập tức đứng dậy đi về phía cửa chính.
Ánh mắt thâm sâu của Diệp Tiêu Nhiên dừng trên người Nghiêm Văn Khâm, bên trong không hề có trống rỗng lạnh lùng mà là tràn ngập phức tạp cùng tình tố.
"Văn Khâm!". Ngay lúc tay Nghiêm Văn Khâm đặt lên khóa cửa thì Diệp Tiêu Nhiên đã đuổi đến.
"Hử?". Nội tâm Nghiêm Văn Khâm có chút mong chờ, cho đến bây giờ nàng luôn dám nhìn thẳng nội tâm của mình, từ lần đầu tiên gặp nhau đã động tâm, rồi đến lần đầu tiên đau lòng mà giúp đỡ cô, cho đến nụ hôn đầu tiên vừa nãy, nàng biết mình có tình cảm với Diệp Tiêu Nhiên, chỉ là tất cả mọi thứ với Diệp Tiêu Nhiên mà nói, không hề đơn giản như vậy.
"Không còn sớm nữa, đêm nay cô nghỉ ngơi ở đây đi". Diệp Tiêu Nhiên nói xong, ánh mắt có chút mơ hồ.
"Không cần". Nghiêm Văn Khâm vô lực cự tuyệt, tuy trong lòng nàng đã rất rõ ràng nhưng nhịn không được mà hi vọng. Tuy rằng đã sớm đoán trước nhưng nhìn đến ánh mắt không xác định của cô vẫn cảm thấy mất mác, giống như nhiệt tình gặp băng sơn, trong chốc lát liền bị đóng băng.
Nàng vừa xoay người định rời đi thì bị Diệp Tiêu Nhiên giữ chặt, nàng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cô. Diệp Tiêu Nhiên giật giật môi, cuối cùng chỉ nói một câu: "Thực xin lỗi".
"Tiêu Nhiên~". Thanh âm Nghiêm Văn Khâm vô cùng mềm mại, một tiếng này như dùng hết nửa đời ôn nhu của mình. Diệp Tiêu Nhiên giương mắt nhìn nàng, Nghiêm Văn Khâm vươn tay, khẽ vuốt ve gương mặt cô, Diệp Tiêu Nhiên không hề né tránh, cảm giác vô cùng thoải mái, thế nhưng hơi ấm khiến người ta lưu luyến này lại thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, không thể dễ dàng động tình.
"Tôi chờ em, chờ em nhìn rõ nội tâm của mình". Để lại những lời này Nghiêm Văn Khâm kiên quyết li khai nơi ở của Diệp Tiêu Nhiên, chỉ để lại một mình cô đứng ngẩn người ở cửa nhìn theo hướng người kia rời đi.
Ánh trăng mê người ngoài cửa sổ trong trẻo nhưng lạnh lùng, màng che mỏng màu trắng dập dờn bên cạnh, ánh mắt không không tiêu điểm của Diệp Tiêu Nhiên không còn đạm mạc lạnh như băng của ngày trước, bên trong chỉ còn lại một mảnh trời hiu quạnh mênh mông như biển cả bị ngọn lửa của Nghiêm Văn Khâm thiêu rụi, bốc cháy mãnh liệt.
Diệp Tiêu Nhiên là một người kiên cường, kiến thức rộng rãi, nhìn xa trông rộng, là một người phụ nữ có năng lực siêu cường, cô quả cảm tàn nhẫn, lý trí và ý chí kinh người, cũng có bản chất của loài sói, cảnh giác phòng bị, thời thời khắc khắc bảo trì bản thân thanh tĩnh. Cho nên khi cô tỉnh táo trở lại, ý thức được những gì mình đang làm thì tuy rằng có kinh ngạc nhưng không giống một thiếu nữ sẽ kinh hoảng hay khó tin. Tuy rằng cô chưa bao giờ yêu phụ nữ nhưng đã sớm xem nhẹ tình yêu, cô có thể nhìn thẳng vào cảm giác của mình, nhưng khiến cô không thể thừa nhận chính là tất cả mọi thứ đã vượt qua kế hoạch của mình, không thể thừa nhận được việc cô không chỉ... mà còn phản bội lại ước nguyện ban đầu, thậm chí nội tâm cùng tình cảm hoảng loạn như bây giờ.
Đối với tình yêu đa dạng trong xã hội này, cô biết và cũng bao dung, không hề bài xích, cho dù có phát sinh trên người cô thì nếu đó là tình cảm đơn thuần cô sẽ không rối rắm, cũng không cần nhiều thời gian đi nhìn nhận sự thật. Thế nhưng mục đích của cô là lợi dụng Nghiêm Văn Khâm, người phụ nữ kia chẳng qua chỉ là công cụ giúp cô báo thù, là quân cờ của cô, từ lần sơ ngộ ban đầu cho đến bây giờ đểu là do cô tỉ mỉ bài bố. Tất cả chỉ vì muốn lợi dụng tốt nhất thế lực địa vị sau lưng của nàng, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay cô. Vậy mà bây giờ người bày kế lại lâm vào bên trong, tất cả hành động của tối hôm nay đều vượt ra ngoài sự khống chế của mình, những thứ này khiến cô có cảm giác bất an sâu sắc, nghĩ đến liền sợ hãi, tựa như người mình vẫn nắm trong tay khống chế cục diện đột nhiên một ngày không thể khống chế được nữa, mọi thứ đều khiến con người ta vô thố, sợ hãi.
Diệp Tiêu Nhiên châm một điếu thuốc, khỏi mờ mịt bay lượn lờ, tư thái hút thuốc thường ngày luôn tao nhã thì bây giờ lại khiến gương mặt mờ ảo mê ly. Phun ra chính là thản nhiên ưu thương, là thâm tình, sương khói hỗn loạn suy nghĩ, chỉ có ánh mắt trong suốt như mặt nước dần dần rõ ràng.
Diệp Tiêu Nhiên cô đã từng cùng nhiều anh em xuất sinh nhập tử, vượt lửa qua sông không ít lần, tất cả vì muốn có được sự tín nhiệm của cô mà tranh giành cung kính còn không đáng nói tới . Mà Nghiêm Văn Khâm chẳng qua chỉ là một lần thay mình đỡ đạn bị trầy da thì cô liền có thể yêu nàng sao?
Diệp Tiêu Nhiên cô sẽ yêu Nghiêm Văn Khâm sao? Cô còn có thể một lần nữa đi yêu sao? Yêu một người phụ nữ ư? Cô thừa nhận mình có hảo cảm muốn thân cận Nghiêm Văn Khâm nhưng không có khả năng dễ dàng yêu nàng như vậy, điều này không phải tác phong của cô. Có cái gì so với tình yêu có thể khiến con người ta dễ dàng đánh mất lí trí cùng phán đoán kia chứ? Khi còn trẻ Diệp Tiêu Nhiên cũng từng tin tưởng tình yêu, thế nhưng tình yêu chỉ cho cô sự phản bội lừa gạt, nói dối, tan nhà nát cửa. Tình cảm sẽ làm con người ta mềm lòng, cản trở con đường báo thù.
Nhớ lại lúc đó cô cùng Tô Hoằng không phải đã từng coi thường nhân gian, đắm mình trong bể tình, cùng thề non hẹn biển, còn có cả kết tinh tình yêu sao? Đáng tiếc con người chỉ biết thốt ra những lời nói dối xinh đẹp, đối mặt với kẻ thù không đội trời chung thì tham lam dục vọng cũng sẽ bị chôn vùi, trở thành câu chuyện buồn cười nhất. Thế gian này sẽ tồn tại tình yêu nhưng không phải dành cho Diệp Tiêu Nhiên cô, nếu một tình yêu được tạo dựng trên mưu đồ cùng các loại quan hệ phức tạp thì sớm muộn gì cũng chết yểu, cuối cùng chỉ lưu lại kí ức đau buồn mà thôi.
Nghiêm Văn Khâm nếu không có chân tình thì thế nào lại thay mình đỡ viên đạn kia? Đàn ông cũng tốt, đàn bà cũng được, tình yêu chẳng qua chỉ là kết quả của xúc động nhất thời mà thôi.
Vốn là muốn tiếp cận lợi dụng Nghiêm Văn Khâm, bây giờ xuất hiện việc ngoài ý muốn là Nghiêm Văn Khâm lại đi yêu cô, có lẽ cũng là một thu hoạch bất ngờ có lợi cho kế hoạch. Nghiêm Văn Khâm yêu mình, như vậy không phải là cơ hội tốt vô cùng tuyệt vời sao? Còn có gì ngoài tình yêu khiến con người ta dễ bị lợi dụng hơn chứ? Còn nhiều chuyện chờ Diệp Tiêu Nhiên cô làm, cô thế nào lại có thể lâm vào nhi nữ tình trường được? Nếu Nghiêm Văn Khâm đã động tình trước thì nhất định sẽ giúp đỡ cô, như vậy có đại thù gì mà không thể báo?
Thì ra nguyên nhân khiến nhiều năm nay Nghiêm Văn Khâm không kết hôn là như vậy, trong lòng Diệp Tiêu Nhiên mơ hồ cảm thấy hơi đau, cô hít một hơi thuốc, nặng nề phun khói, ngón cái đè lên mi tâm. Cô chán ghét cảm xúc cùng gợn sóng lúc này, nhưng thân ảnh ôn nhu của Nghiêm Văn Khâm cứ quanh quẩn trong đầu, đẩy mãi cũng không đi. Trong nháy mắt tiếng súng vang lên ấy, cái khoảnh khắc Nghiêm Văn Khâm ngã vào lòng mình, cảnh tượng ấy vẫn rõ ràng như vậy, hệt như cảm giác tàn thuốc nóng rực rơi trong lòng bàn tay cô bây giờ, khiến Diệp Tiêu Nhiên kinh hoảng. Đột nhiên Diệp Tiêu Nhiên dập điếu thuốc trong tay, vơ lấy áo khoác trên ghế liền phóng ra ngoài.
Thương thế Nghiêm Văn Khâm chưa lành, nơi này lại không có xe, một nơi hẻo lánh như vậy nàng làm sao trở về? Cô như thế nào lại tùy ý để nàng rời đi như vậy? Diệp Tiêu Nhiên chạy đến gara nhanh chóng khởi động xe, hướng bên ngoài lái đi, cô đưa mắt quan sát xung quanh, nhưng không thấy được thân ảnh Nghiêm Văn Khâm.