Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

chương 56: phá tâm ma

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thục Sơn.

Bầu trời âm trầm, tầng mây vừa dày vừa nặng hoàn toàn che ánh mặt trời lại, khắp thế giới đều có chút u ám.

Hai ngàn thiên binh tay cầm vũ khí chiếm hơn nửa bầu trời, bày trận nhìn phía đối diện.

Đối diện chỉ có hai người.

Một bạch y nhân đeo mặt nạ, một hắc y nhân vẻ mặt anh tuấn.

Long Thương Gia đứng phía trước thiên binh, ánh mắt phức tạp nhìn người áo đen kia, trường kiếm trong tay rung động, mãi mà không thể ngừng nghỉ.

Đó là Long Đế – Long Tiềm Uyên, đã từng thống trị thiên giới hơn năm chục ngàn năm, dẫn đầu Long tộc ngồi lên vị trí Thiên Đế.

Là truyền kì trong trong lòng Long tộc.

Nhưng chính là vị truyền kỳ này, bây giờ đã đọa ma, màu trắng bạc cả người cao quý đã biến thành màu đen, đen trắng chẳng phân biệt được, thiện ác chẳng phân biệt được, địch ta chẳng phân biệt được, đạo ma chẳng phân biệt được.

Đây chính là Long Tiềm Uyên bây giờ.

Long Thương Gia nhìn hồi lâu, thở dài, “Bệ hạ, ngươi thật sự không cân nhắc quay đầu lại là bờ sao?”

Long Tiềm Uyên lắc đầu một cái, “Ta không phải là bệ hạ của các ngươi, bệ hạ của các ngươi đã chết lúc rơi vào Tịch Diệt Hải rồi.”

Long Thương Gia hơi biến sắc mặt.

Long Tiềm Uyên nói: “Vãng Sinh Kính, hôm nay nhất định phải lấy tới tay, nếu bây giờ các ngươi tránh ra, ta cũng sẽ không tổn thương tính mạng của các ngươi.”

Long Thương Gia chậm rãi rút kiếm, nhiệt độ quanh người hạ xuống, “Vãng Sinh Kính, không thể nào cho các ngươi được.”

Long Tiềm Uyên tiếc nuối thở dài, “Vậy thì không thể làm gì khác hơn là xin lỗi rồi.”

Chiến đấu, chạm một cái liền bùng nổ.

Long Tiềm Uyên nghiêng đầu, liếc nhìn Phượng Kỳ Nguyệt bên cạnh, nói: “Nơi này giao cho ta, ngươi chớ có nhúng tay.”

Phượng Kỳ Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Yên tâm, trừ khi ngươi chết, ta sẽ không động.”

Long Tiềm Uyên than thở, “Dù sao cũng là đồng minh một trận, thật đúng là bạc tình.”

Phượng Kỳ Nguyệt nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng không tốt hơn chỗ nào đâu.”

Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, đồng thời dời mắt đi.

Đúng vậy, ai cũng không tốt hơn chỗ nào, bọn họ chỉ vì cùng một mục đích mà tạm thời tạo thành đồng minh, nếu nói về quan hệ, ban đầu Long Tiềm Uyên có thể trơ mắt nhìn Phượng Hoàng tộc đi chết mà không đi cứu, còn có thể thân cận đến đâu chứ?

Ánh đen lóe lên, một hắc long khổng lồ như núi vắt ngang giữa không trung, long uy bàng bạc vừa dày vừa nặng ùn ùn kéo đến đè xuống, trong nháy mắt bao phủ ở toàn bộ Thục Sơn.

Long Thương Gia cắn răng, dùng sức vung tay lên: “Bày trận!”

“Grào——!”

Tiếng rồng ngâm chấn động thiên địa vang khắp bầu trời, một nguyên hình tế đài to lớn bay lên không, mấy ngàn thiên binh vây quanh nó, mỗi người đứng yên dựa theo vị trí, giơ tay lên kết ấn, tiên quang lóe lên, khiến tế đài dằng dặc kia chuyển động, cũng tản ra một tầng bạch quang mông lung.

“Phong thần trừ ma trận?”

Phượng Kỳ Nguyệt hơi cảm thấy hứng thú, cười, “Long Tiềm Uyên, ngược lại không biết những người này là giúp ngươi hay hại ngươi, tâm ma mất đi, ngươi còn có thể sống nổi sao?”

Hắn chắp tay lui về phía sau hai bước, tự lẩm bẩm: “Ta lại muốn nhìn một chút, ngươi không có tâm ma, rốt cuộc là bộ dáng gì.”

Tịch Diệt Hải.

Nếu đã quyết định đi ra ngoài, như vậy tự nhiên sẽ không trở lại, hai di thể cũng phải nghĩ biện pháp tống đi.

Long Diễn nói: “Ta vừa thấy các ngươi dùng Băng Tủy Long Tâm Ngọc cùng Đại Thánh Di Âm, thần khí bên trong có không gian không nhỏ, bỏ thân thể của ta vào Băng Tủy Long Tâm Ngọc, của Diệp nhi vào Đại Thánh Di Âm.”

Phượng Trường Ca đáp một tiếng, thoáng nhớ tới cái gì, sắc mặt hơi lúng túng, “Hai vị cứ như vậy tách ra… không có gì đáng ngại chứ?”

Long Diễn đang muốn nói có cái gì mà ngại với không ngại, Phượng Diệp đột nhiên nâng lên cánh vỗ đầu hắn một cái, sẵng giọng: “Lão bất tử nhà ngươi, chẳng lẽ là quên chúng ta bây giờ có tư thế gì?”

Long Diễn đỏ mặt già lên, lập tức nhớ tới bây giờ bọn họ vẫn còn chụm miệng với nhau, lúc ấy lúc sắp chết còn triền miên, thật là chết cũng phải yêu, chết cũng không thể tách ra một chút, vì vậy lực cắn kia tuyệt đối không phải người bình thường có thể tách ra được.

Hắn nâng móng rồng gãi đầu, cười mỉa cười, “Vậy… nên làm như thế nào giờ?”

Phượng Diệp than thở một tiếng, “Chắc ngươi cũng sẽ không giết tất cả con cháu, hai tộc Long Phượng ngày sau vẫn phải sống chung hòa bình, nhưng nếu loại chuyện diệt sạch này xảy ra lần nữa, hai người chúng ta không chịu trách nhiệm, cũng nên làm gì đó cho bọn họ chứ.”

Long Diễn như hiểu ra, “Ngươi nói là…”

Phượng Diệp gật đầu một cái, “Thi thể kia để cũng là để, ngược lại không bằng lợi dụng một phen.”

Long Diễn sáng tỏ, chuyển hướng sang Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch, “Hai người các ngươi lấy Băng Tủy Long Tâm Ngọc và Đại Thánh Di Âm ra.”

Hai người không do dự, hai thứ đồ này vốn chính là của bọn họ, cho dù bọn họ muốn lấy lại cũng là quyền của họ.

Hai luồng sáng một đỏ một lam bay lên không, ở giữa không trung hóa thành một ngọc thạch hình rồng, cùng với một chiếc đàn cổ hoa mỹ.

Long Diễn và Phượng Diệp đồng thời nhắm mắt, khắp thế giới bắt đầu lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Không, thứ lóe lên là thân rồng khổng lồ màu xanh cùng với thân phượng màu đỏ kim, bởi vì bọn họ thực sự quá lớn, lớn đến mức tràn ngập khắp thế giới, khiến cho cả thế giới cũng sáng lên theo.

Thân rồng khổng lồ màu xanh dần hóa thành một điểm sáng xanh cực đậm, phượng hoàng màu đỏ kim hóa thành ánh sáng đỏ, hai màu sắc khác nhau gặp nhau giữa không trung, triền miên, cuối cùng hóa thành một biển sáng xanh đỏ to lớn như thái cực đồ.

Băng Tủy Long Tâm Ngọc và Đại Thánh Di Âm bắn ra một luồng ánh sáng đánh vào trong biển sáng, biển sáng hư vô dần dần thu nhỏ lại, ngưng kết, biến thành một biển âm dương to lớn, một mặt màu xanh, một mặt đỏ kim, một đầu thái cực đồ màu xanh có một vòng trong màu đỏ, chính là chỗ ánh sáng của Đại Thánh Di Âm bắn vào, một đầu màu đỏ kim khác cũng có một vòng tròn màu xanh, cũng là dấu vết mà chỗ Băng Tủy Long Tâm Ngọc để lại.

Hồ thái cực xoay tròn mấy vòng, dần dần hóa thành hai luồng sáng một xanh một đỏ bắn vào trong Băng Tủy Long Tâm Ngọc và Đại Thánh Di Âm, hai thần vật run rẩy mấy cái, thần quang trên đó rất chói mắt, một cái hóa sáng chui vào trong ngực chủ nhân của mình.

“Đây là hồ Âm Dương Long Phượng, là đất truyền thừa của hai tộc Long Phượng.”

Hồn thể của Long Diễn lại hư nhược không ít, không chỉ có ánh sáng trở nên trong suốt, ngay cả thân hình cũng rút nhỏ đi, nhưng nó lại như không cảm giác được, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng, “Hồ Âm Ngư Long cần Đại Thánh Di Âm mới có thể mở, hồ Dương Ngư Phượng cũng cần Băng Tủy Long Tâm Ngọc mới có thể mở, mà Đại Thánh Di Âm và Băng Tủy Long Tâm Ngọc lại chỉ có tộc trưởng mới có thể dùng, có cái này, hai tộc Long Phượng không ai có thể phản bội lẫn nhau, nếu không, truyền thừa chủng tộc sẽ đứt, thế gian sẽ không còn hai tộc này nữa.”

Phượng Trường Ca hơi có vẻ xúc động, cung kính thi lễ một cái, “Đa tạ hai vị đại nghĩa.”

Lúc này Long Quân Trạch đã khá nhiều, vừa rồi những điểm sáng màu xanh tán loạn kia, có một phần nhỏ vào trong thân thể y, giúp y đả thông kinh mạch ở cái eo bủn rủn, y hắn hóa thành hình người, cũng làm một đại lễ, trịnh trọng nói: “Chúng ta sẽ không phụ tâm ý của tổ tiên.”

Hai con hai mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đồng thời có chút vui vẻ yên tâm, Phượng Diệp mở cánh, cười nói: “Vậy thì ra ngoài đi.”

Dứt lời, nó hóa thành một bó ánh sáng màu đỏ kim, trốn vào trong Đại Thánh Di Âm, Long Diễn cũng theo đó tiến vào trong Băng Tủy Long Tâm Ngọc.

Hai người cất đồ đi, Phượng Trường Ca nhìn về phía Long Quân Trạch, nói: “Không biết tình huống bên ngoài như thế nào rồi, chúng ta mau sớm trở về thôi.”

Long Quân Trạch đáp một tiếng, hóa thành bản thể, đưa đầu rồng đến cạnh hắn, nói: “Ngồi lên, ta đưa ngươi đi.”

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Không cần, vừa nhận được truyền thừa, vết thương cũ trong cơ thể đã hết, ta cũng muốn thử xem thực lực bây giờ mạnh bao nhiêu.”

Hắn dứt lời, ánh sáng đỏ kim thoáng qua trên người, chớp mắt hóa thành một con phượng hoàng đỏ kim to lớn, rung cánh lên, mang theo ngọn lửa hừng hực phóng lên cao, dọc theo vách ngăn thế giới lúc tới bay ra ngoài.

Long Quân Trạch đạp móng rồng một cái, vẫy đuôi rồng, tiếng gió chợt động, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, tốc độ không thua gì phượng hoàng đỏ kim.

Hai sinh vật xinh đẹp lao ra vòng xoáy trong biển, quanh người phượng hoàng tản ra một tầng ánh sáng đỏ kim, bỗng nhiên nước biển tránh lui chín mươi dặm trong nháy mắt, nó nhìn xung quanh một lần, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Kỳ Nguyệt nói thân thể nó cũng ở trong Tịch Diệt Hải, bây giờ đang nhập lên người Thái Uyên Bạch Hổ, không biết là ở trong vòng xoáy nào.”

Long Quân Trạch nhìn xung quanh một cái, trong tầm mắt không dưới hàng nghìn vòng xoáy, căn bản không thể nào tìm được, không khỏi cũng có chút nhức đầu.

“Các ngươi nói đến con bạch hổ còn non kia?”

Trong đầu Phượng Trường Ca chợt vang lên giọng nói của Phượng Diệp, hắn gật đầu một cái, “Không sai, là một con Thái Uyên Bạch Hổ non.”

Phượng Diệp than thở một tiếng, “Vậy ta cũng biết một chút, đó là đứa trẻ của bạn cũ chúng ta, ban đầu nàng vì trợ giúp chúng ta mà bị hoang thú vây công, bất hạnh táng thân ở trong Tịch Diệt Hải, ta nhớ lúc nàng đi, trong bụng có một con non còn chưa ra đời, phải dùng hết sức trước khi chết đưa vào trong một vòng xoáy, tuy ta nhớ khí tức của nó lúc ấy, nhưng muốn tìm thì rất phiền phức, là chuyện không thể làm trong mười ngày nửa tháng được, nếu các ngươi có việc gấp, trước tiên cứ xử lí việc quan trọng đã, sau này đến tìm cũng không muộn.”

Phượng Trường Ca hơi thở phào, có thể tìm được là tốt, còn về thời gian, hắn đã đợi lâu như vậy, cũng sẽ không quan tâm thêm một hai ngày.

Vỗ cánh, phá vỡ nước biển, cũng chỉ trong một cái chớp mắt đã ra khỏi biển, trong nháy mắt thân thể tiếp xúc với không khí, một loại cảm giác vô hình dâng trào khắp người.

Có ai đó đang chiến đấu, là một trận đấu với phạm vi rất lớn.

Phượng hoàng hơi nghiêng đầu, nhìn về phía một phương hướng, nheo lại mắt, “Thục Sơn có biến.”

Thực lực Long Quân Trạch không mạnh bằng hắn, cho nên không cảm giác được, nghe hắn nói như vậy cũng không nghi ngờ, nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đến đó đi.”

Hai luồng sáng bay vút qua trong không khí, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại một gợn sóng giữa không trung, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.

Cùng lúc đó, Thục Sơn.

Một tiếng rồng ngâm thê lương bỗng dưng vang lên.

Một con hắc long to lớn bị ánh sáng quấn quanh cả người đang thống khổ vùng vẫy trong trận pháp được tạo ra bởi một ngàn thiên binh, màu sắc đen nhánh trên người nhạt đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cặp mắt màu xám tro kia cũng xuất hiện một ánh sáng rất rõ ràng.

Tâm ma, bắt đầu phá.

Truyện Chữ Hay