Uy áp long ngâm thật mạnh mẽ, Anh Vũ toàn thân đau nhức gian nang đứng lên truyền âm cho ngọc ấn:
- Giờ phải làm sao.
- Ngươi cũng chớ có hoảng loạn, một chiêu này của nó đã dốc toàn lực.
Ngọc Ấn truyền âm nói.
- Ý ngươi là?
Từ khi trọng tố cơ thể mới mặt dù sức chiến đấu tăng mạnh thế nhưng đại lượng linh khí hấp thụ để đột phá theo cấp độ ngày càng tăng, vì vậy đối với hắn mấy ngày nay việc hấp thu thiên địa linh khí cũng là như muối bỏ biển đừng nói chi tới việc tăng cấp, nhưng đồi với thiên địa nguyên khí nồng động nơi đây liền có thể giúp hắn đột phá lên mấy tần luyện khí, thậm chí còn có thể khôi phục tu vi nhân nguyên cảnh, Anh Vũ quả thật không muốn rời đi chút nào, vậy nên nghe ngọc ấn nói hắn liền hỏi.
- Ngươi có thể dùng giác quang chưởng khống giả cũng có thể cảm nhận được sinh cơ của nó đã không còn... Nó có thể sống sót đến lúc này cũng là vì chấp niệm mạnh mẽ.
Ngọc Ấn truyền âm nói.
Anh Vũ ngạc nhiên lập tức dùng giác quang thứ sáu mình để cảm nhận, liền cảm nhận được dòng chảy nguyên tố trên cơ thể rất mờ nhạc, thậm chí rất khó cảm nhận được, rất có thể là biến mất. Dòng chảy nguyên tố không chỉ là đại diện cho sự trao đổi nguyên tố trong cơ thể, mà đó cũng là đường sinh mệnh của sự sống.
- Linh vật khốn kiếp, chúng ta đã mấy trăm vạn năm thờ phụng ngươi, ngươi liền cứ thế phản bội bọn ta... khiến cho long tộc bọn ta rơi vào hoàng cảnh vạn kiếp bấc phục như hiện giờ.
Con rồng này hiện giờ thấy ngọc ấn cùng với Anh Vũ đứng cùng một chỗ liền hận không thể lao lên đập nát.
- Điều này ngươi có thể trách ta, năm xưa là các ngươi rời bỏ ta, khiến ta rơi vào trong tay loài người, liền bị Chưởng khống giả loài người áp đặt pháp tắc lên người ta, kề từ đó liền nếu trăm năm không nhận chủ sẽ thành phàm vật... nhớ năm ấy ta thế nào tiêu dao liền chính do các ngươi không bảo vệ được ta cho nên mấy trăm vạn năm cho đến nay liền bị loài người trói buộc... đây là ta oán các ngươi mới đúng, các ngươi vậy mà liền oán ta đúng là quá buồn cười
Ngọc Ấn nộ khí xung thiên không ngừng hò hét.
Con rồng này thấy vậy cũng không biết thế nào phản bác liền hừ nhẹ một tiếng yếu ớt như là những hơi thở cuối cùng.
Ngọc Ấn vốn cũng không phải là người thù dai, dù sao long tộc cũng đã từng thờ phụng nó liền nhìn con rồng trước mặt lại nói:
- Ngươi bị thương rất nặng, ta liền đón được ngươi đã không gắn gượng được bao lâu nữa, nếu ngươi cứ thế mà vong liền quả trứng đó cũng vậy mà vong theo.
- Ngươi đây là ý gì?
Con rồng gắn gượng từ câu chậm rãi nói.
- Ngươi vậy mà không hiểu? Có phải hay không ngươi liền thấy con của ngươi vậy mà nằm lỳ trong trứng không chiệu nở?
Nó thấy con rồng này ánh mắt lo lắng nhìn, nó lại nói tiếp:
- Vì ngươi biết thời gian của ngươi hẳn là còn rất ít liền điên cuồng hút đi thiên địa nguyên khí xung quanh giúp trứng nhanh chóng phát triễn, ngươi đúng là suy nghĩ không tệ, thế nhưng cách này lại có một nhược điểm.
- Là nhược điểm gì?
Nếu quả trứng liền cứ vậy không nở, con rồng này biết lúc nó tan biến mất thì quả trứng của nó không còn hấp thu được thiên địa nguyên khí làm dưỡng chất điều tất yếu con trai của nó chưa được nở ra cứ thế mà chết trong trứng, vì vậy nó liền nhìn chằm chằm ngọc ấn hỏi.
- Thông thườn loài rồng các ngươi ấp trứng cần có thời gian trăm năm thì mới nở ra, nhưng ngươi lại điên cuồng rút ngắn chỉ còn khoảng mười mấy năm thì trứng của ngươi đang ấp đã rất cứng cáp có thể nở, là nhờ ngươi dùng máu của mình lại điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí xung quanh giúp trứng phát triễn nhanh chóng... Nhưng ngươi lại quên một điều, thời gian một trăm năm ấp trứng của các ngươi là chỉ giúp rồng con trong trứng phát triễn nhanh hơn lớp vỏ cứng cáp của trứng nhưng nếu ngươi gấp gáp giúp nó phát triễn thì những dưỡng chất dư thừa mà ngươi truyền cho nó sẽ giúp trứng phát triễn liền rồng con trong trứng không có cách nào phá kén chui ra... đương nhiên ngươi không thế phá lớp vỏ trừng này giúp nó vì nếu sai lầm một chút thì con ngươi cũng sẽ mất mạng.
- Liền hiểu được chuyện này vầy là ngươi có biện pháp.
Con rồng này dùng ánh mắt nóng rực nhìn ngọc ấn hỏi.
- Ta đương nhiên là có biện pháp, thế nhưng cần phải có sự trợ giúp của hắn.
Ngọc Ấn hướng về Anh Vũ nói.
- Ta?... làm sao có thể.
Anh Vũ nãy giờ nghe cũng ra được nguyên nhân, thế nhưng nói hắn giúp được thì hắn sao mà tin nổi, chính ngay cả đại long lãi nãi này cũng không giúp được kia mà.
- Ngươi có giác quang của chưởng khống giả, liền có thể nhìn thấy dòng chảy của nguyên tố trên quả trứng, chỉ cần ngươi chém vào nó thì vỏ trứng tuyện đối sẽ bị hủy liền cũng không làm tổn hại đến rồng con bên trong.
Ngọc Ấn nhìn con rồng trước mặt hỏi
- Ngươi liền sẽ đồng ý cho hắn giúp?
Thù hận giữa người và rồng đã là mấy trăm vạn năm, việc này đối với con rồng trước mặt này là một sự lựa chọn khó khăn đến chừng nào.
- Ngươi vì chấp niệm con của mình mà có thể gắn gượng đến bây giờ, ta có thể nhìn thấy thân ảnh người mẹ của ta trên người của ngươi... Vì vậy ta vẫn muốn khuyên ngươi để ta thử một phen.
Anh Vũ cũng không có gì thù hận với loài rồng, lại nói sự cố chấp của nó lại làm cho Anh Vũ cảm động lại nhớ đến thân ảnh của người mẹ mình trên người của nó liền mở miệng khuyên nhủ.
Con rồng lại nhìn hắn một lần, lại nhìn được trên khuông mặt của thanh niên này có nét kiên nghị, không có sự giả tạo, lại nói nó đã không còn nhiều thời gian để suy nghĩ vậy thì cứ tin tưởng một lần nên mở miệng nói:
- Được rồi... ta liền giao con ta cho ngươi thế nhưng nếu con gặp điều gì bất trắc thì cho dù ta còn có chút hơi tàn này cũng quyết không để ngươi sống sót rời đi.
Nói xong nó liền lui lại dần dần một quả trứng vàng óng lộ ra trước mắt Anh Vũ, hắn liền dùng giác quang thứ sáu mình chìm trong cảm nhận dòng chảy nguyên tố trên quả trứng, nhất thời một kiếm xuất ra hướng quả trứng chém tới thế nhưng hắn lại chưa đụng được vỏ trứng liền bị bạo động nguyên lực xung quanh nó đẩy ra, Anh Vũ cứ thế lui lại vài bước nghiêm nghị nói,
- Nội kình cuồng bạo của ta còn chưa đủ, thứ lổi cho ta không thể giúp được.
Anh Vũ đúng là rất ngạc nhiên về sức mạnh của long tộc, chỉ là một cái trứng thôi vậy mà hắn vẫn là không đụng vào được.
- Haizz... Với tu vi này của ngươi đúng là làm khó cho ngươi rồi.
Ngọc Ấn phát sáng nói.
- Đúng là cùng các ngươi nói nhảm là vô ích.
Con rồng lúc này nó đúng là biết thời gian ở lại với cái thế giới này không còn nhiều liền hống vang lại bay giữa không trung, dòng máu nóng rực của nó không ngừng bay xung quanh Anh Vũ từng giọt lại từng giọt rơi xuống trên thân hắn, tạo thành những hoa văn cổ đại thoáng ẩn thoáng hiện trên người hắn.
-Là thượng cổ trận đồ của long tộc... trận đồ này cũng là trên quả trứng đó khắc ra, giúp đẩy nhanh việc hấp thu thiên địa nguyên khí... tiểu tử còn không mau ngồi xuống tu luyện.
Ngọc Ấn là cái nhìn được mặt hàng liền thúc dục Anh Vũ.
Anh Vũ lúc này dường như chìm trong thiên địa nguyên khí điên cuồng quánh thân, không có sự cuống bạo liền là nhẹ nhàng ấm áp, hắn liền lẩm bẩm " thì ra đây là cách mà nó ấm trứng đó sao, luôn dịu dàng đầy tình thương". Lại nghe Ngọc ấn thúc dục hắn liện định tâm chìm trong cảm ngộ.
- --------------------------------
Làng Đá.
- Đại nhân, trưởng làng cùng con trai đã chạy.
Lúc này là nữa đêm, tên cầm đầu kỵ binh liền ôm mỹ nhân mà ngủ liền nghe thấy tiếng hộ vệ từ bên ngoài báo cáo, bực mình đồ đạc không có chỉnh tề đấy liền phi thân ra ngoài nổi gân xanh lên nói:
- Đồ chó hoang, vậy mà lại chạy... nếu để ta tìm được ngươi liền phanh thây ngươi ra trăm đoạn.
Rồi lại hướng thuộc hạ mình ra lệnh:
- Truyền lệnh, sáng sớm ngày mai tập hợp đám dân đen này lại.
Sau đó lại liền quay mặt đi vào trong nói:
- Mỹ nữ, lão gia ta quay lại... đêm nay liền chơi chết ngươi.
- Tuân lệnh.
Tên thuộc hạ này thầm mặng tên trước mặt này đúng là chuyện như vậy chỉ nóng giận một hồi lại không quên được mỹ nhân á, hắn có chán ghét cùng đố kỵ thế nhưng cũng chính vì có một đại thống lĩnh như vậy bọn thuộc hạ như hắn lại nhàn nhã vui chơi.
Tô Thanh Hà lúc này vậy mà bị giam lỏng bên trong một căn nhà, nàng ngồi thất thần không ngủ được oán hận trong lòng mỗi lúc một tăng, nàng gào thét:
- Trương Vũ Điệp ta đã từ bỏ tất cả... từ bỏ người mà ta yêu vậy mà ngươi vẫn không tha... tại sao.. tại sao vậy.
Nàng nhớ lại chuyện năm ấy, khi mà hai nước Đại Chu và Đại Yên giao tranh nàng vô tình cứu được thống sói đại Yên là Lăng Minh Tuệ thánh thượng lúc này, hai người ở chung với nhau một khoảng thời gian dài liền sinh tình. Trận đại chiến được một năm quân Chu thua thảm hại liền ký hiệp định ngưng chiến, cuộc chiến kết thúc, hắn nói là muốn dẫn nàng hồi kinh, cho nàng một danh phận cùng nàng sống hạnh phúc tới già. Nàng nghe hắn nói liền không kiềm nén được hạnh phúc gật đầu đồng ý. Thế nhưng hồi kinh đô nàng liền phát hiện hắn là tam hoàng tử đại yên khiến nàng cũng bất ngờ, đã nhiều lần nàng cảm thấy là không sứng với hắn nhưng hắn lại nói chỉ cần hai người yêu nhau thì những cái đó không quang trọng. Hắn đã đem cho nàng hết cảm động này đến cảm động khác, lúc đó nàng cảm thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất thế gian.
Lại một năm trôi qua, tam hoàng tử thiên phú trác tuyệt chiến công hiểm hách liền được hoàng thượng sắc phong làm thái tử ba tháng sau tiến hành lễ lên ngôi. Chính vào cái giây phút đó, cuộc sống hạnh phúc của nàng bắt đầu bất hạnh. Thế tử mới vừa sắc phong căn cơ còn non trẻ hoàng thượng liền ban hôn con gái của thừa tướng đương triều cho hắn. Hắn cùng nàng kiên quyết phản đối, thế nhưng lệnh vua lại khó cải, nàng vì tương lai của hắn mắt nhắm mắt mở cũng khuyên hắn. Hắn gật đầu đồng ý hứa sẽ yêu thương, bảo vệ n àng suốt đời, có câu nói đó của hắn nàng rất hạnh phúc mà chấp nhận.
Con gái vị thừa tướng kia, Trương Vũ Điệp được sắc phong làm hoàng hậu, nàng mặt dù là qua cửa trước nhưng cũng chỉ ngậm bùi hòn làm phi. Cũng không dừng lại ở đó, hoàng hậu vì ganh ghét tranh sủng với nàng đã không ngừng chèn ép hãm hại nàng, vì thế lực hoàng hậu trong triều quá lớn, cũng là vì hắn nàng liện ngậm đắng nuốt cay sống cho qua ngày.
Nhưng đối phương nào bỏ qua cho nàng, kể từ khi nàng mang thai thì không ít lần nảy sinh ra những chuyện kỳ quái, thậm chí có lần nàng ăn độc dược xém chút nữa bị sẩy thai. Mặt dù thai trẻ giữ được thế nhưng đứa con ngay khi sinh ra trở nên ngố ngáo, kinh mạch tàn phế không thể nào trở thành võ giả được. Mật dù chịu nhiều sự chế giểu của người khác nàng vẫn nuôi nấng nó lớn lên khỏe mạnh chính là A Ngốc bây giờ
Năm ấy, khi A Ngốc vừa trong tuổi liền bị những đứa trẻ khác dẫn đi chơi rồi bị đẩy xuống hồ, may mắn có một cung nữ vừa đi ngang qua vô tình cứu được, nàng lúc này liền cảm thấy hoàng cung thật đáng sợ, ôm con quyết tâm rời đi. Mặt dù được hắn mấy lần ngăn cảng nhưng vì con trẻ nàng cương quyết không nghe, khóc lóc năng nỷ hắn mấy ngày liền. Hắn thấy vậy mà đau lòng liền để nàng rời đi.
Nhưng nàng không ngờ đến là, nàng đã rời khỏi chốn thị phi vậy mà đối phương vẫn không buông tha cho nàng, hận ý mấy chục năm qua trong lòng nàng liền tuông ra ánh mắt đầy băng lãnh nói:
- Trương Vũ Điệp... nếu con trai ta có mệnh hệ gì làm ma ta cũng không buông tha ngươi.
Trời sáng, dân chúng bị đám quân binh nhốt lại liền bị kéo ra, được lệnh đám thanh niên trai tráng tách ra, người già, phụ nữ và trẻ em cũng tách ra một bên.
Tên cẩm bào thống lĩnh dường như hài lòng nói:
- Trưởng làng của các ngươi đã bỏ các ngươi mà chạy đi... theo như giao ước giữa ta và hắn các ngươi liền phải chết không nghi ngờ.
Mọi người nghe thấy liền hoảng sợ rơi vào tuyệt vọng, đã có tiếng khóc thất thanh đa số là được phát ra từ phụ nữ và trẻ em.
- Im lặng... ta còn chưa nói hết.
Hắn bực mình quát lớn rồi nói tiếp:
- Ông trời còn có đức hiếu sinh, vì vậy ta liền cho lũ dân đen các ngươi cơ hội.
Hắn lại nhìn thanh niên trai tráng trong làng nói tiếp:
- Các ngươi liền cùng đám binh sĩ của ta vào rừng kiếm tên ngốc ngếch kia ra đây cho ta... ta cho các người thời gian trong ba ngày, nếu ba ngày sau liền tìm không được ta liền giết sạch cả cái làng này.