Đối với việc chăm sóc con nít, lúc đầu Tiết Tiểu Tần còn nghĩ rằng bản thân sẽ lúng ta lúng túng, kết quả bé Tuyên Đống hoàn toàn không cần cô lo lắng. Có đôi khi cô quên mất sự tồn tại của con gái, bởi vì con bé ngoan ngoãn đến khó tin.
Cô không có tiếp tục kế hoạch để cho Hoắc Lương và Tuyên Đống bồi dưỡng tình cảm, cũng không lơ là Hoắc Lương. Mặc kệ làm cái gì cô cũng đặt anh lên hàng đầu, Hoắc Lương dần dần bình tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều sống vui vẻ và hạnh phúc, chỉ có Triệu nữ sĩ là không được yên lành. Bà ấy ít nhất phải ngồi tù hai mươi năm mới có thể đi ra ngoài, ai biết hai mươi năm sau bà ấy có còn sống hay không? Từ tiên sinh bị tai bay gió vạ, để tỏ lòng áy náy, Tiết Tiểu Tần trả cho ông ta một khoản tiền —— phí ngậm miệng.
Lần này, toàn bộ chuyện không vui đều biến mất, mỗi ngày Tiết Tiểu Tần chỉ cần đúng giờ cho Tuyên Đống bú sữa, thay tã là được, thời gian còn lại của cô đều dành cho Hoắc Lương. Cách vài ngày mẹ Tiết sẽ qua bế cháu về chăm vài ngày, Hoắc Lương chưa bao giờ phản đối.
Từ khi Tuyên Đống chào đời, đầy tháng, một tuổi cho đến lúc bé biết nói chuyện, Hoắc Lương chưa bao giờ ôm bé, cũng không có tới gần bé. Đối với anh, bé giống như một người xa lạ sống chung một mái nhà, vì Tiết Tiểu Tần nên anh mới chịu đựng được sự tồn tại của bé. Ngoài ra, vài ngày sau khi Tiết Tiểu Tần sinh con, Hoắc Lương đã đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn —— Anh hoàn toàn không muốn sinh đứa con thứ hai.
Ngược lại, mẹ Tiết hi vọng Tiết Tiểu Tần có thể sinh thêm, đáng tiếc là bà chờ không được ngày này.
Tiết Tiểu Tần cũng biết chuyện Hoắc Lương đi buộc ga – rô, bản thân cô cũng không muốn sinh nữa. Mang thai là một chuyện rất vất vả, sinh con cũng chẳng nhẹ nhàng, điều chủ yếu chính là cô không thể cam đoan đứa bé thứ hai sẽ ngoan ngoãn, hiểu chuyện như bé Tuyên Đống, ngộ nhỡ sinh ra một tiểu ma vương,cô sợ rằng Hoắc Lương sẽ tự tay chặt nhóc đấy thành tám miếng.
Vì vậy, Tiết Tiểu Tần cảm thấy Tuyên Đống ngoan như vậy là do lúc bé còn ở trong bụng mẹ đã biết nếu không ngoan, bé sẽ không được sống chung với ba mẹ.
Suy nghĩ này của cô bị vỡ thành từng mảnh nhỏ khi Tuyên Đống biết nói chuyện.
Tiết Tiểu Tần: “Ha ha.”
Tuyên Đống vốn dĩ không muốn sống chung với ba mẹ! Chỉ vì tính cách con bé…
Đúng vậy, so với những vấn đề khác, tính cách của Tuyên Đống mới là chuyện khiến cho Tiết Tiểu Tần muốn khóc nhất! Lại nói tiếp, bộ dạng Tuyên Đống giống Hoắc Lương nhưng tính cách bé không lạnh lùng giống Hoắc Lương, cũng không lạc quan, sáng sủa giống Tiết Tiểu Tần, bé… rất cứng nhắc.
Hơn nữa, con bé có chứng cưỡng chế và mắc bệnh sạch sẽ —— Tiết Tiểu Tần cảm thấy cái tính nết này chắc chắn là giống Hoắc Lương.
Từ việc bú sữa mẹ cũng có thể nhìn ra được, trước bú bên phải sau đó mới chuyển qua bên trái, nếu không sẽ không bú; thay tã phải đúng giờ, chậm một phút đồng hồ cũng không được; mỗi ngày đi ngủ, thức dậy, bú sữa mẹ đều không được vượt quá mười phút đồng hồ… Đủ loại chứng ép buộc khiến cho Tiết Tiểu Tần cũng chết lặng.
Công chúa nhỏ mềm mại, đáng yêu mà cô hằng mơ ước… đã biến thành mặt than lạnh lùng giống ba nó! Trước ba tuổi, bé còn có thể ôm đùi Tiết Tiểu Tần kêu mẹ; sau ba tuổi, Tiết Tiểu Tần không muốn bày tỏ bất lỳ ý kiến gì nữa.
Tóm lại là, Tuyên Đống không bám cô cũng không bám Hoắc Lương, chỉ cần cho bé một quyển sách là bé có thể tự mình trải qua một ngày. Điều khiến Tiết Tiểu Tần kinh ngạc chính là từ nhỏ năng lực học tập và tốc độ phản ứng nhanh của Tuyên Đống vượt trội hơn các bạn cùng lứa, theo lời của mẹ Tiết là con bé di truyền toàn bộ gien tốt của ba nó, là một thiên tài nhỏ.
Hình thức ở chung của Tuyên Đống và Hoắc Lương cũng làm cho Tiết Tiểu Tần mở rộng tầm mắt, ngoại trừ hai cha con nhà này, cô chưa từng thấy cha con nào ở chung như vậy. Cô và ba Tiết là kiểu dính như sam, cô thích làm nũng, thích ăn vạ, còn ba Tiết là con gái nô chính hiệu, vì vậy tình cảm cha con cô cực kỳ tốt. Nhưng nhìn Hoắc Lương và Tuyên Đống, hai người bọn họ cho Tiết Tiểu Tần cảm giác giống như bạn cùng phòng!
Đơn giản chính là bạn ở chung một phòng!
Đương nhiên, giữa bọn họ cũng không phải không nói chuyện. Hoắc Lương nấu cơm đều nấu phần ba người ăn, khi ăn cơm, Tuyên Đống sẽ chủ động nói một tiếng cám ơn, Hoắc Lương gật đầu đáp lại. Thời gian còn lại, hai người nước giếng không phạm nước sông, chẳng thèm nói gì với nhau.
Nếu Tuyên Đống có chuyện, bé sẽ tìm Tiết Tiểu Tần; con bé rất thân với ông bà ngoại nhưng chỉ ỷ lại vào Tiết Tiểu Tần, thỉnh thoảng cũng đòi mẹ ôm một cái nhưng chưa bao giờ làm nũng với mẹ.
Bởi vì Tiết Tiểu Tần ở nhà làm việc nên cô có thời gian ở chung với bé nhiều hơn, tự nhiên tình cảm sẽ sâu sắc hơn. Cô luôn cố gắng để trở thành một người mẹ tốt, trên thực tế cô cũng làm rất tốt, Tuyên Đống và cô là bạn rất thân, là đôi mẹ con rất yêu thương lẫn nhau. Cô yêu Tuyên Đống, Tuyên Đống cũng yêu cô.
Thế nhưng… mấy ngày nay xuất hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Ba mẹ Tiết ra nước ngoài du lịch, Tiết Tiểu Tần phải đi Thượng Hải tham gia triển lãm truyện tranh. Đây là điều cô luôn mong đợi, cô đã hẹn với các bạn trên mạng nhưng mấy ngày hôm trước Tuyên Đống bị cảm, tình huống khá nghiêm trọng. Hôm nay, bé đã khá hơn bảy tám phần nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn cảm thấy lo lắng. Bởi vì con gái còn ho nên mỗi ngày phải uống thuốc si – rô, tắm rửa… đúng hạn. Nếu cô không ở nhà thì ai sẽ làm mấy chuyện này?
Nếu ba mẹ có ở nhà thì tốt rồi, trực tiếp đưa Tuyên Đống qua nhà mẹ là được.
Tuyên Đống cũng biết mẹ muốn đi ra ngoài làm việc, bé ngoan ngoãn nắm tay mẹ, nói: “Mẹ đi đi, con không sao đâu.”
Ôi má ơi! Tuyên Đống sinh bệnh còn đáng yêu hơn lúc bình thường một bậc! Tiết Tiểu Tần ôm hai má rơi vào trạng thái mê gái. Trước kia, cô thường nhìn Hoắc Lương say mê; bây giờ thì cô thường nhìn chằm chằm khuôn mặt bé nhỏ của con gái. Ở trong nhà này, có thể dựa vào khuôn mặt sống qua ngày.
Bé con nhỏ xíu nằm trên giường lớn mềm mại, phong cách trang trí của phòng ngủ rất đơn giản, Tuyên Đống không thích phong cách màu hồng công chúa, sau khi bé biết nói chuyện bé đã tự mình quyết định trang trí. Thậm chí, búp bê đáng yêu đều là do Tiết Tiểu Tần bắt buộc bé để trong phòng, bằng không khi bước vào phòng bé cô sẽ cảm thấy không có một chút ngây thơ, hồn nhiên của con nít.
Tiết Tiểu Tần cúi người hôn lên mặt Tuyên Đống, cô chưa bao giờ ngần ngại dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt tình yêu của mình dành cho con gái: “Con có muốn uống trái cây hay không?”
Tuyên Đống nhíu mày nói: “Mẹ à, lúc bị cảm không thể uống nhiều nước trái cây. Trước buổi trưa con đã uống một ly rồi.”
Tiết Tiểu Tần:... Không một chút đáng yêu, không một chút đáng yêu!!!
Nhưng cô vẫn nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của con gái, nói: “Là nước lê nấu đường phèn trị ho.”
“Vậy thì được ạ.” Tuyên Đống do dự một chút gật đầu, lại yêu cầu: “Mẹ đừng làm quá ngọt.”
Tiết Tiểu Tần: …Tiếp tục kén chọn nữa mẹ đánh mông con đấy! ==
Cô vừa bực mình vừa buồn cười véo mũi Tuyên Đống, sau đó đi vào phòng bếp, ai ngờ cô vừa ra khỏi phòng con gái liền thấy Hoắc Lương đứng cách đó không xa. Tiết Tiểu Tần tò mò đi tới: “Anh làm sao thế?”
Cô không có vắng vẻ anh chứ? Lúc nãy, cô còn ở trong phòng đọc sách với anh mà, cô mới đi một tí anh liền tới tìm người à?
Hoắc Lương liếc nhìn cánh cửa phòng còn chưa kịp đóng, Tuyên Đống đang dựa vào gối đầu xem phim hoạt hình. Không phải bé thích xem mấy thứ này, do Tiết Tiểu Tần cứng rắn quy định con nít phải xem phim hoạt: “Em cứ đi đi, anh sẽ chăm sóc con bé.”
Tiết Tiểu Tần suýt chút nữa nghĩ mình nghe lầm: “… Cái gì?”
“Anh nói, anh sẽ chăm sóc con bé.”
“Thật hay giả?” Tiết Tiểu Tần không dám tin nhìn anh, từ lúc Tuyên Đống chào đời đến bây giờ anh chưa từng ôm con bé một lần, đừng nói tới việc chăm sóc.
“Đúng giờ cho con bé uống sữa, uống thuốc, ăn cơm… anh có chắc mình làm được không? Còn có, anh còn phải giúp con bé tắm rửa nữa đó.” Tuyên Đống quá nhỏ, Tiết Tiểu Tần luôn lo lắng bé sẽ bị sặc nước trong bồn tắm, vì vậy, bình thường đều do cô giúp bé tắm rửa.
Hoắc Lương mặt không thay đổi nói: “Được.”
Tiết Tiểu Tần cảm thấy rất không đáng tin, cô thật sự không tin Hoắc Lương có thể làm được nhưng cô cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Mặc dù cô không bắt buộc Hoắc Lương phải yêu thương Tuyên Đống nhưng nói tóm lại nhưng hai cha con bọn họ có thể thân thiết hơn một chút cũng là chuyện tốt. Dẫu sao cô cũng không thể cõng Tuyên Đống trên vai hoặc ném thật cao.
Vì vậy, thừa dịp Tuyên Đống uống nước trái cây, Tiết Tiểu Tần biểu đạt suy nghĩ của mình. Từ lúc biết Tuyên Đống thông minh hơn người bình thường, Tiết Tiểu Tần không bao giờ xem con bé là trẻ con, cô cố gắng giao tiếp thật bình đẳng với bé, có chuyện gì cũng sẽ hỏi ý kiến của bé.
Nghe mẹ nói ba chủ động nói muốn chăm sóc cho bé, trong mắt Tuyên Đống không hề che giấu sự ghét bỏ. Đừng nói Hoắc Lương không thích bé, bé cũng chẳng thích Hoắc Lương nhé! Tuyên Đống sống đến ba tuổi, tâm nguyện lớn nhất của bé chính là mỗi ngày đều có thể sống ở bên mẹ; còn ba thì để cho ông ấy cút xéo khỏi nhà đi. (¬_¬)
Đối với bé, Hoắc tiên sinh chính là người ‘cha’ mang tên ‘bạn cùng phòng không được ưa thích’.
Thế nhưng, bé vẫn đồng ý.
Bởi vậy, Tiết Tiểu Tần vừa mong đợi vừa lo lắng đi Thượng Hải; Tuyên Đống và Hoắc Lương trải qua ba ngày ba đêm không có mẹ/vợ.
Mỗi ngày, Tuyên Đống thức dậy đúng giờ. Bé tự mặc quần áo, đánh răng rửa mặt —— Mẹ không có ở nhà, không có ai giúp bé nặn kem đánh răng lên bàn chải, ngâm ướt khăn lông, bé phải tự mình làm thôi. Vì đảm bảo an toàn, Hoắc tiên sinh trông coi toàn bộ quá trình.
Trước buổi sáng, Tuyên Đống nói một tiếng cảm ơn ba như mọi ngày, Hoắc tiên sinh gật đầu tỏ vẻ chấp nhận. Trong nhà không có Tiết Tiểu Tần cực kì yên lặng, cả ngày hai cha con hoàn toàn không có giao lưu gì với nhau.
Ăn xong điểm tâm, Tuyên Đống đi vào phòng sách nhỏ của mình. Bé có phòng chơi, phòng sách, phòng nghe nhìn riêng của mình, một phần ba lãnh địa trong nhà thuộc về bé; vì vậy, bé và Hoắc tiên sinh không quấy rầy đến nhau.
Đó là chuyện lúc trước.
Lúc Tiết Tiểu Tần ở nhà, cô có thể ở chung một chỗ với Tuyên Đống nhưng bây giờ cô không có ở nhà, bé phải ở bên cạnh ba.
Do đó, Tuyên Đống tự lấy quyển sách mình muốn xem. Mặc dù bé mới ba tuổi nhưng tài năng ngôn ngữ của bé rất cao, thậm chí vượt qua cả Hoắc Lương, vì vậy đừng lo lắng vấn đề bé đọc sách. Nếu gặp chỗ không hiểu thì Tuyên Đống sẽ tự động tìm Cốc Ca.
Google.
Mười một giờ trưa, Hoắc tiên sinh ngừng làm việc, đi vào phòng bếp nấu cơm trưa. Trước khi ăn cơm trưa, Tuyên Đống nói cảm ơn, Hoắc tiên sinh gật đầu. Cơm nước xong, Tuyên Đống về phòng ngủ trưa. Sau khi ăn xong nửa tiếng là đến giờ Tuyên Đống uống si rô và thuốc, Hoắc tiên sinh rót một ly nhỏ si rô, chuẩn bị nước ấm và thuốc viên, Tuyên Đống uống thuốc xong sẽ đi ngủ.
Ba giờ chiều, Tuyên Đống sẽ thức dậy, dùng khăn lông ướt lau mặt, sau đó bé muốn xem ti vi hoặc là chơi trò chơi thì tự bé lựa chọn. Hoắc tiên sinh chỉ việc trông coi là được.
Lúc sáu giờ ăn cơm tối, Tuyên Đống vẫn nói cảm ơn rồi yên lặng dùng bữa, Hoắc tiên sinh hoàn toàn không lên tiếng. Ăn cơm xong, bé tự về phòng đi tắm rửa. Hoắc Lương không chịu giúp Tuyên Đống tắm, Tuyên Đống cũng không thích ba tắm cho bé, vì vậy, nhiệm vụ của Hoắc Lương chính là ở ngoài cửa canh chừng. Tuyên Đống tắm rửa xong sẽ mặc áo ngủ bò lên giường, uống thuốc và ngủ.
Cứ như vậy, trong vòng ba ngày, hai cha con ‘nói chuyện’ với nhau chưa tới hai mươi câu. Phần lớn đều là Tuyên Đống nói cảm ơn, Hoắc Lương gật đầu.
Tiết Tiểu Tần lòng tràn đầy hy vọng nghĩ bản thân trở về sẽ nhìn thấy hình ảnh ấm áp của hai cha con, đáng tiếc cô phải thất vọng rồi.
Ba ngày sau, Tiết Tiểu Tần xách bao lớn bao nhỏ quà về cho hai cha con. Vừa bước vào nhà, trong phòng khách chẳng có ai. Cô đặt hành lý xuống, đổi dép lê đi thẳng vào phòng sách.
Mở cửa phòng sách, khóe miệng Tiết Tiểu Tần cơ quắp.
: PM, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào một góc độ, chia tấm thảm làm hai nửa, một nửa lớn một nửa nhỏ.
Tuyên Đống ngồi ở bên nửa lớn, sống lưng thẳng tắp cầm quyển truyện cổ tích đọc say sưa.
Hoắc Lương ngồi ở phần nhỏ, trên tay anh cầm cuốn bệnh lý học, xem rất chăm chú, sống lưng cũng thẳng tắp.
Hai cha con con nhà này đúng là một khuôn đúc ra nhưng cả hai đều chẳng thèm đếm xỉa gì đến nhau, ở giữa ánh mặt trời vô tình vẽ một đường ranh làm giới hạn cho thấy bọn họ sẽ không bao giờ chấp nhận lẫn nhau.
Tiết Tiểu Tần: “...”
Nghe thấy tiếng động, hai cha con gần như cùng một lúc ngẩng đầu lên, đặt quyển sách đang cầm trên tay xuống, từ trên thảm đứng dậy, Tuyên Đông hành động thật nhanh nhào tới ôm đùi Tiết Tiểu Tần, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Mẹ, hoan nghênh mẹ trở về.”
Hoắc Lương chậm hơn một bước liền đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tiết Tiểu Tần chỉ chỉ gò má mình, anh mới chậm rãi đi qua hôn cô một cái.
Ngoái đầu nhìn đường ranh giới do ánh mắt trời vẽ ra.
Tiết Tiểu Tần chấp nhận.