Đại Tề phương bắc, có một dãy núi non kéo dài hơn một ngàn kilomet, tên là Khung Sơn.
Phía nam Khung Sơn là Đại Tề, phía bắc Khung Sơn lại thuộc về các bộ tộc người Nhung trên đại thảo nguyên.
Trăm năm trước, vì phòng ngừa người Nhung nam hạ, Đại Tề phái Trấn Bắc quân đóng tại nam Khung Sơn, chống đỡ người Nhung nhưng hiệu quả không lớn — mỗi mùa đông, đều vẫn có vô số bá tánh Đại Tề chết dưới thiết kỵ của người Nhung.
Mãi cho đến mười năm trước, thống soái Trấn Bắc quân hiện giờ là Chu Tĩnh Sơn xuất thế ngang trời, mới làm cho người Nhung người không thể qua Khung Sơn nữa.
Đáng tiếc, hai tháng trước, Chu Tĩnh Sơn bị người Nhung mai phục, mất tích ở Khung Sơn.
Ngày này, một thanh niên nam tử cưỡi một con ngựa gầy phụ thuộc thảo nguyên người Nhung, một đường hướng nam, tiến vào núi non Khung Sơn.
Ngôn Cảnh Tắc ngồi trên lưng ngựa, híp mắt đánh giá Khung Sơn nguy nga trước mắt mình, hô hấp so với thường lui tới dồn dập hơn vài phần.
Rốt cuộc đã nhìn thấy Khung Sơn rồi!
Lại đi lên hai ngày, xuyên qua Khung Sơn, là hắn có thể rời khỏi địa giới tộc Nhung, trở lại Đại Tề.
Hy vọng ở ngay trước mắt!
Ngôn Cảnh Tắc lộ ra nụ cười đầu tiên phát ra từ nội tâm sau khi đi vào thế giới này, duỗi tay vỗ vỗ đầu con ngựa mình đang cưỡi: "Tiểu Hoa, chúng ta rất nhanh sẽ có thể về nhà rồi!"
"Hí hí…!" con ngựa nâu của Ngôn Cảnh Tắc gầy trơ cả xương, chỗ tốt một chút cũng thiếu lông thiếu tóc, đầu càng trọc lởm chởm, dùng sức lắc lắc đầu, muốn hất tay Ngôn Cảnh Tắc ra.
Nhưng tay Ngôn Cảnh Tắc cứ như là một bộ phận trên cái đầu trọc của nó vậy, ném kiểu gì cũng ném không xong, con ngựa nổi giận, tung chân lên chạy về phía trước.
Ngựa vừa chạy, gió liền nổi lớn, Ngôn Cảnh Tắc thu tay lại, kéo lại mũ của mình: "Hôm nay lạnh thâht, may là ta mặc nhiều lớp."
Hôm nay hắn mặc áo bông quần bông, bên ngoài áo khoác da dê bằng nhung, trên chân dẫm ủng da dê, đầu đội mũ da dê, còn dùng khăn vải bao bọc lấy mặt mình.
Trang bị giữ ấm đầy đủ hết như vậy làm hắn dù lên đường giữa băng thiên tuyết địa cũng không bị đông lạnh, chỉ là có hơi cồng kềnh.
Nhưng dù có cồng kềnh cũng hơn hẳn so với bị đông lạnh hư người.
Hiện giờ hắn bị thương một thân, chịu không nổi bị đông lạnh!
Ngôn Cảnh Tắc tiến vào tiểu thế giới này là định một bên tu bổ thế giới, một bên cùng ái nhân của mình - Tô Mặc Tu trải qua tuần trăng mật.
Nhưng chuyện đã xảy ra chút sai lầm.
Hắn sớm một bước tiến vào tiểu thế giới, Tô Mặc Tu không biết đi nơi nào không nói, tình huống hắn xuyên đến cũng có chút không xong.
Nguyên chủ thân thể này tên là Chu Tĩnh Sơn, là thế tử An Dương hầu của Đại Tề, chính nhị phẩm Phò Quốc đại tướng quân, thống soái của Trấn Bắc quân.
Chu Tĩnh Sơn mười lăm tuổi tòng quân, năm nay mới vừa ba hai.
Trong vòng mười mấy năm, sở dĩ từ một binh lính nho nhỏ một đường làm được đại tướng quân có liên quan đến gia thế của hắn, nhưng càng nhiều là vì hắn có bản lĩnh thật sự.
Hắn tự mình lên sân khấu giao chiến với người Nhung mấy trăm lần, chém giết vô số người Nhung, làm gương cho binh sĩ một lòng vì dân, lúc này mới có thể trở thành Chu đại tướng quân được tướng sĩ biên quan và bá tánh yêu thích.
Hắn là một anh hùng hàng thật giá thật!
Theo lý, có thể trở thành một tướng quân không có lịch sử đen tối, còn có được thực quyền như vậy, đối với Ngôn Cảnh Tắc mà nói là chuyện tốt.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể xuyên đến trên người đã chết.
Thời điểm hắn xuyên tới, Chu Tĩnh Sơn bị thuộc hạ phản bội, bị người Nhung đuổi giết, thân ở thảo nguyên tộc Nhung rời xa Đại Tề, một thân bị thương, đã mất máu quá nhiều đông lạnh đến đói mà chết, mùi máu tươi dày đặc còn đưa tới một đám sói, đối diện hắn gào rú.
Ngôn Cảnh Tắc cũng chưa kịp đồng tình một chút vị tướng quân vì biên cương Đại Tề mà trả giá hết thảy nhưng bỏ mạng, hắn đã không thể không giãy giụa cầu sinh.
Không có biện pháp nào, vì không để tiểu thế giới vốn đã nguy ngập nguy cơ này hỏng mất, hắn không thể không sử dụng sức mạnh thuộc về thế giới này, nên muốn sống sót cũng trở nên khó khăn hơn.
Trời ẩm thấp, đồng nội gào thét, gió thổi cỏ lay thấy bầy sói.
Thân thể rách nát đứng không thẳng nổi, bụng còn đang vang đến rung trời.
Địch nhân sắp đuổi theo đến nơi, trên người không có một hạt lương thực.
Đây là kiểu bi kịch gì!
Ngôn Cảnh Tắc liều mạng tự cứu, giết sói ăn thịt thay hình đổi dạng, hãm hại lừa gạt trái trốn phải tàng.
Lăn lộn hai tháng, cuối cùng hắn mới dưỡng thương tốt hơn một chút, lại tòng quân người bên kia kiếm được một ít tiền, có thể về Đại Tề.
Nhưng vì mua ngựa, hắn đã tiêu hết toàn bộ tiền, cái con ngựa tên Tiểu Hoa này còn ăn như ăn cướp, ăn sạch sẽ lương thực của hắn, làm hắn hiện tại không xu dính túi, giờ ăn bữa cơm ở đâu cũng không biết.
Này còn chưa tính, nguyên chủ Chu Tĩnh Sơn đã mất tích hơn hai tháng, kẻ phản bội Chu Tĩnh Sơn nói không chừng cả tang sự cho Chu Tĩnh Sơn cũng làm xong rồi, chẳng sợ hắn trở về Đại Tề cũng không nhất định có ngày lành mà sống, nói không chừng còn phải tiếp tục bị đuổi giết……
Thật sự rất thảm!
Nhưng hắn nếu dùng thân thể Chu Tĩnh Sơn, thì phải giúp Chu Tĩnh Sơn báo thù.
Đây cũng là lúc hắn tiến vào thân thể Chu Tĩnh Sơn, Chu Tĩnh Sơn đã yêu cầu hắn.
Chu Tĩnh Sơn bị chết quá thảm, quá không cam lòng, nguyện vọng duy nhất của hắn trước khi chết, chính là báo thù.
Tiểu Hoa còn đang chạy về phía trước.
Động vật trong rừng đã sớm núp vào, chim tước không thấy bóng dáng, trong khu rừng yên tĩnh chỉ có gió to thổi tuyết đọng rơi rụng từng tiếng "rào rào" và âm thanh "lộc cộc" khi Tiểu Hoa chạy vội.
Đột nhiên, một tiếng vó ngựa khác xen lẫn vào.
Ngôn Cảnh Tắc buông tay, giữ chặt dây cương làm Tiểu Hoa dừng lại, ở trên ngựa thẳng thẳng thân thể —— hắn sắp có cơm ăn rồi chăng?
Hắn chờ mong mà nhìn về phía tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ trong chốc lát, bỗng thấy mười mấy con ngựa vọt tới trước mặt hắn.
Những người cưỡi ngựa mà đến đó ăn mặc không khác hắn là bao, nhưng không như hắn, cả mặt cũng dùng khăn vải bịt kín —— những người này đều lộ gương mặt bị phong sương quất đến ngăm đen khô nứt xấu hề hề.
Không, cũng không phải tất cả mọi người đều xấu hề hề, trong đó một người trẻ tuổi tầm hai mươi mấy tuổi, tuy rằng bị gió cát biên cương thổi đến hai má che kín tơ máu đỏ, bị phơi đến có hơi đen, nhưng tướng mạo tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, nhìn quanh rực rỡ, hoàn hoàn toàn toàn là một mỹ nhân đen.
Mấu chốt nhất chính là…… Đây không phải là nhà cục cưng nhà hắn hay sao?!
Xuyên tới hai tháng, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Tô Mặc Tu tới sớm hơn hắn một bước rồi!
Ngôn Cảnh Tắc đang muốn cùng Tô Mặc Tu kể khổ, đã nghe được Tô Mặc Tu dùng tiếng Nhung hét lớn một tiếng: “Đứng lại! Cướp đây!”
Ngôn Cảnh Tắc kéo xuống khăn vải che mặt mình, dùng tiếng Nhung thuần khiết hỏi Tô Mặc Tu: “Đệ muốn đánh cướp ta?”
Bọn họ thật vất vả mới gặp gỡ, không phải nên thân mật mà tới nhận thân sao? Đánh cướp á?
Tô Mặc Tu không nói chuyện, thật ra một người nam tử trung niên mặt chữ điền, môi rắn chắc, thiếu lỗ tai bên trái đứng bên cạnh y lộ vẻ mặt hung ác: “Đúng! Đánh cướp! Mau giao toàn bộ tiền và đồ ăn trên người ngươi ra đây! Còn ngựa của ngươi nữa, cũng thuộc về bọn ta!"
Ngôn Cảnh Tắc nghe vậy, lập tức đi nhìn Tô Mặc Tu, sau đó trơ mắt mà nhìn Tô Mặc Tu gật gật đầu.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Cho nên Tô Mặc Tu không phải cửu biệt gặp lại chơi tình thú với hắn, là thật sự muốn đánh cướp hắn?
Từ từ, Tô Mặc Tu là xuyên qua trước hắn một bước, khác hẳn hắn sau khi ổn định tiểu thế giới, không đi luân hồi trực tiếp xuyên thành người đã chết, Tô Mặc Tu lúc trước chính là đi luân hồi, đầu thai chuyển thế từ nhỏ đến lớn.
Cho nên…… Tô Mặc Tu đã quên hắn?
Cũng phải, người bình thường đi đường luân hồi, đều là quên hết chuyện trước kia.
Gặp lại tốt đẹp đã không có, Tô Mặc Tu còn muốn đánh cướp mình…… A!
Đôi mắt Ngôn Cảnh Tắc hơi hơi nheo lại.
Hắn là người có thể để người ta tùy tiện cướp bóc hay sao?!
Tô Mặc Tu sẽ phải trả giá đắt!
Nhóm người vây quanh Ngôn Cảnh Tắc này, đã có người xuống ngựa, cầm dao nhỏ hướng tới Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt tràn đầy ý xấu.
Ngôn Cảnh Tắc ngồi trên lưng Tiểu Hoa, nhàn nhạt mà liếc nhìn bọn họ một cái, đột nhiên động.
Hắn ôm chặt cổ ngựa, vùi đầu vào lông mao Tiểu Hoa, dùng ngôn ngữ Đại Tề khóc ròng nói: “Ta quá thảm, bị người Nhung chộp tới làm việc còn chưa tính, thật vất vả chạy ra được, còn gặp phải đánh cướp…… Tiểu hoa ơi! Mệnh ta sap lại khổ như vậy chớ!"
Tiểu Hoa quay đầu hướng về phía Ngôn Cảnh Tắc phẫn nộ mà “Hí” một tiếng, lại dùng sức vung đầu, nhưng như thế nào cũng ném Ngôn Cảnh Tắc không ra, chỉ có thể uể oải mà rũ cổ xuống.
Bọn cướp nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, động tác lại cứng đờ, biểu cảm hung thần ác sát cũng hòa hoãn xuống.
Tên thiếu lỗ tai gãi gãi cái tai bị chém rớt còn để lại sẹo, nhìn sang Tô Mặc Tu, lại thấy Tô Mặc Tu ngơ ngẩn mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc lại khóc ròng nói: “Cha ơi! Mẹ ơi! Nhi tử bất hiếu, không thể trở về cung cấp nuôi dưỡng cha mẹ……”
Ngôn Cảnh Tắc nhìn như đang khóc, trên thực tế một giọt nước mắt cũng chưa chảy, thuần túy là diễn trò.
Tuy đám người Tô Mặc Tu nói chính là tiếng Nhung, nhưng bọn họ hành động lại rất có kỷ luật, đây tuyệt không phải bọn cướp người Nhung có thể làm được, ngay cả quân đội người Nhung cũng làm không được.
Bộ dáng này của bọn họ, càng giống Trấn Bắc quân, thuộc hạ của nguyên chủ.
Chỉ không biết những người này là tới cứu nguyên chủ, hay là tới giết nguyên chủ.
Mặc kệ là ai…… Những người này nhận không ra hắn, điểm này là chắc chắn.
Nguyên chủ Chu Tĩnh Sơn sinh ra hiển quý, mẫu thân tổ mẫu tằng tổ mẫu cùng với đương gia chủ mẫu, một đám tất cả đều là đại mỹ nhân, tới một thế hệ này của hắn, từ nhỏ hắn đã phấn điêu ngọc trác, cực kỳ đáng yêu.
Bộ dáng này ở kinh thành cực được hoan nghênh, nhưng đi vào biên cương thì lại không đủ uy nghiêm, đặc biệt là khi đó hắn mới mười lăm tuổi.
Đỉnh một gương mặt nhỏ còn mang theo nét tròn trịa trẻ con, so với bé gái biên quan cùng tuổi còn muốn non hơn rất nhiều, chẳng sợ sức lực hắn lớn vô cùng, cũng không ai phục hắn.
May mà Chu Tĩnh Sơn di truyền râu xồm của phụ thân hắn.
Vì làm mình uy nghiêm hơn một chút, Chu Tĩnh Sơn bắt đầu để râu, không đến mấy năm đã có vẻ mặt râu quai nón.
Hơn nữa biên cương khổ hàn, hắn vội vàng luyện binh không rảnh xử lý hình tượng của mình, râu kia càng thêm tùy ý sinh trưởng.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc mới vừa xuyên tới, hắn sờ sờ mặt mình, đó mặt đầy lông!
Mà sau đó hắn có thể chạy thoát được đuổi giết, là bởi vì…… Hắn đã cạo râu mình đi.
Cạo râu, gương mặt Chu Tĩnh Sơn vì có râu và mũ che đậy nên không bị phơi nắng, nên giờ gương mặt trắng nõn như cũ đã lộ ra ngoài.
Chu tướng quân mới ba mươi tuổi, ở nơi tất cả đều là hán tử thô như biên cương này, dù có nói hắn là đầu hai mươi, người khác cũng sẽ tin.
Hình tượng đại biến, tính cách cũng hoàn toàn thay đổi…… Không phải người quen căn bản nhận không ra hắn được, người đuổi giết hắn bèn mất đi mục tiêu, người Nhung cùng hắn đánh vài thập niên cũng đoán không ra thân phận của hắn.
Hơn nữa hắn còn biết mở miệng là nói tiếng Nhung thuần khiết, còn hoặc nhiều hoặc ít hiểu chút y thuật, lúc này mới có thể lấy tên tuổi “thú y”, giữa các bộ lạc của tộc Nhung kiếm được lộ phí.
Chỉ là…… Hắn không nghĩ tới lúc mình sắp về Đại Tề, bị ái nhân nhà mình mang về, bị thuộc hạ y "cướp bóc".
Thiếu lỗ tai lôi kéo cương ngựa đi đến bên Tô Mặc Tu, ho nhẹ một tiếng dùng tiếng Nhung nói: “Lão đại, chuyện này……” Bọn họ là Trấn Bắc quân, chung quy không tiện đi cướp bá tánh Đại Tề.
Tô Mặc Tu nhìn chằm chằm vào Ngôn Cảnh Tắc, lúc này mới lấy lại tinh thần, phun ra một hơi, dùng tiếng Nhung nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Được rồi, một đại nam nhân, khóc cái gì mà khóc! Chúng ta không cướp của ngươi, ngươi đi đi!”
Ngôn Cảnh Tắc dùng sức xoa hai mắt mình, xoa hồng hai hốc mắt, lúc này mới ngẩng đầu đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Tô Mặc Tu: “Các ngươi không cướp ta?”
Tô Mặc Tu không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: “Được rồi được rồi, ngươi đi đi!”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta không đi!”
Tô Mặc Tu: “……”
Ngôn Cảnh Tắc lấy khăn vải trước đó mình bao mặt che mặt lại, giả vờ khóc ròng nói: "Ta chạy ra từ chỗ bọn người bắt ta, đã vài ngày không ăn cơm, ta sắp chết đói rồi….
Hiện tại nơi này cách Đại Tề còn rất xa, ta và ngựa của ta chắc chắn căng không đến Đại Tề, sẽ sống sờ sờ mà đói chết trên đường… Ta quá thảm……”
"Khỉ gió!" Thiếu lỗ tai dùng tiếng Hán thấp thấp mà mắng một câu, có hơi đồng cảm như bản thân mình cũng bị: “Lão tử cũng uống nước cơm vài ngày rồi, đi đường cũng không có sức lực……”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Tô Mặc Tu bực bội mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc lại lộ mặt ra, hướng về phía Tô Mặc Tu cười: “Ngươi đây ngày mùa đông ra cướp một chuyến cũng không dễ dàng gì, dù sao cũng không cướp được nhiều, không bằng như vầy…… Ngươi cướp sắc đi?”
“Cướp sắc?” Thiếu lỗ tai bị kinh sợ.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn cũng không nhìn thiếu lỗ tai, tiếp tục hướng tới Tô Mặc Tu cười, mi mắt cong cong nhìn đặc biệt vô hại: “Tiểu lang quân, có hứng thú cướp ta về làm áp trại phu nhân không? Quản cơm là được, ta nhất định khăng khăng một mực với ngươi!”