Bên bàn ăn còn có một người phụ nữ đang ngồi, tay đang lật menu, ăn mặc trang điểm vô cùng nhẹ nhàng trang nhã, khí chất thận trọng thành thục.
Độ tuổi bốn mươi là thời kỳ khí chất của một người phụ nữ mặn chín muồi nhất.
Trì Gia biết bà ấy, bởi đây chính là bạn thân của mẹ nàng, trước kia nàng cũng thường xuyên gặp mặt, Trì Gia bước lên phía trước quen thuộc chào hỏi: “Dì Tiểu Dương cũng ở đây sao, cháu đã lâu không gặp dì.”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, Gia Gia càng ngày càng xinh đẹp.” Dương Lộ liếc nhìn Trì Lệ Thư ở đối diện, vừa cười vừa nói: “Mấy ngày trước dì còn nói chuyện với mẹ cháu, định hẹn một ngày nào đó chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, tâm sự nói chuyện.”
Ánh mắt bà ấy đầy ẩn ý khi nhìn Trì Lệ Thư.
Trì Gia chỉ có thể cười cười ứng phó, một màn trước mắt này đúng là bất ngờ đến mức nàng không kịp đề phòng, đúng là không phải người một nhà thì không vào chung một cửa, chọn một nhà hàng để ăn cơm mà cũng có thể gặp nhau được.
Phản ứng của Trì Lệ Thư cũng bất ngờ giống như Trì Gia, bà ấy sững người mất mấy giây, sau đó mới định thần hỏi lại: “Con… Chẳng phải con nói buổi tối đi tụ tập hay sao?”
Hai mẹ con đều bất an trong lòng.
“Con… dẫn bạn con đến ăn cơm trước.”
Bạn và bạn gái, chỉ khác nhau một chữ nhưng cách biệt một trời.
Nói xong, Trì Gia theo bản năng quay đầu lại nhìn Cảnh Nhuế, bàn tay vốn định vươn ra nắm lấy tay Cảnh Nhuế nhưng lại chỉ nắm phải khoảng không, đầu ngón tay nàng ngượng ngùng cọ cọ vào quần, không biết để vào đâu.
Hơi ấm còn lưu lại trong lòng bàn tay nàng vẫn chưa tiêu tán, lúc này bỗng trở nên vắng vẻ.
Trì Gia buông tay quá nhanh, khiến Cảnh Nhuế không kịp phản ứng lại.
Bàn tay cứ như vậy bị nàng không do dự buông ra, đáy lòng Cảnh Nhuế không khỏi cảm thấy buồn bã.
Mà Trì Gia cũng nhìn thấy một tia mất mác trong đáy mắt cô, trong lòng nàng không biết phải làm sao, lúc nãy, vì sao nàng không tiếp tục nắm tay Cảnh Nhuế mà lại buông ra chứ?
Rõ ràng không lâu trước, nàng còn thề son sắt với Cảnh Nhuế rằng sẽ sớm nói chuyện hai người với mẹ nàng, kết quả thì sao, nàng ngay cả dũng khí nắm tay Cảnh Nhuế cũng không có.
Đừng nói Cảnh Nhuế, ngay cả nàng cũng thất vọng đối với bản thân mình.
Cảnh Nhuế nhìn theo ánh mắt Trì Gia, trên mặt nở một nụ cười xinh đẹp khéo léo.
Hai người phụ nữ đang ngồi bên bàn ăn, tuổi xấp xỉ nhau, người có mái tóc hơi dài hơn có lẽ là mẹ của Trì Gia, bởi khuôn mặt của hai người có vài phần giống nhau.
Thoạt nhìn, Trì Lệ Thư trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của Cảnh Nhuế.
“Chào dì, cháu là bạn của Trì Gia.” Cảnh Nhuế lễ phép chào hỏi, lúc nói đến chữ “Bạn”, cô cố ý liếc mắt nhìn Trì Gia.
Một cái liếc mắt này làm cho Trì tiểu thư cảm thấy bất an trong lòng.
Nàng hiểu rõ lúc này mặc dù Cảnh Nhuế đang cười nhưng trong lòng chắc chắn không cười.
“Gia Gia nói buổi chiều đi đón bạn, chính là đón cháu sao?” Trì Lệ Thư thân thiết cười, ánh mắt không khỏi nhìn Cảnh Nhuế thêm vài giây, cô gái này thật xinh đẹp lại có khí chất.
“Đúng vậy, cháu làm phiền Tiểu Gia rồi.”
Trì Gia vội nói: “Đây là việc nên làm.”
Hai người kẻ xướng người họa giả bộ thật sự giống như bạn bè của nhau.
Sau đó, mọi người lại im lặng.
Bốn người nhìn nhau một lúc lâu, bầu không khí cảm giác như đột nhiên trở nên quái dị, nhưng cụ thể quái dị như thế nào, Trì Gia cũng không nói được thành lời.
“Chỉ có hai người các con sao?” Trì Lệ Thư cũng không nhìn thấy người khác, bà ấy trao đổi ánh mắt với Dương Lộ, sau đó mới nói: “Hai đứa cùng ăn cơm đi? Mẹ cũng vừa chuẩn bị gọi món.”
“Mẹ…” Trì Gia theo bản năng tìm một lý do để từ chối, nhưng tình huống hiện tại quả thực quá xấu hổ.
Cảnh Nhuế lại cười cười trả lời thay Trì Gia: “Như vậy có làm phiền đến dì không ạ?”
“Sao có thể là làm phiền được, chúng ta đổi cái bàn khác.”
Cứ như vậy từ bàn nhỏ đổi sang một cái bàn lớn, bốn người cứ như thế mơ mơ hồ hồ ngồi cùng nhau.
Trì Gia cuối cùng vẫn bị Cảnh Nhuế mạnh mẽ kéo ngồi xuống, nàng ngàn nghĩ vạn tính cũng không nghĩ tới Cảnh Nhuế và mẹ mình sẽ ngồi nói chuyện với nhau trong tình huống như thế này.
Trên thực tế, tình huống này còn phức tạp hơn so với những gì Trì Gia tưởng tượng…
Mới vừa ngồi vào chỗ không được bao lâu, Trì Gia rốt cục cũng biết vì sao Cảnh Nhuế nhất định phải ở lại ngồi ăn cơm cùng nhau, tính toán của Cảnh tiểu thư thật sự rất không tồi, mở miệng há miệng vô cùng giảo hoạt, bởi thế chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hồ ly tinh đã dỗ cho mẹ nàng vô cùng vui vẻ, độ hảo cảm cũng tăng lên chóng mặt.
Cảnh Nhuế vừa mở miệng đã khen Trì Lệ Thư xinh đẹp, làn da bảo dưỡng tốt, lại trao đổi kiến thức chăm sóc da tâm đắc nhất, hai người thao thao bất tuyệt, hận không thể gặp nhau sớm hơn, thế cho nên Trì Gia không thể chen vào được một câu nào.
Thấy vợ và mẹ hòa thuận như vậy, Trì Gia cảm thấy mình không biết có phải nên thở phào một hơi nhẹ nhõm hay không?
Cảnh Nhuế điều hành công ty nhiều năm như vậy, cô am hiểu nhất chính là nhìn mặt đoán ý khi giao tiếp với người khác, hiện tại người ngồi đối diện là mẹ vợ tương lai của mình, tự nhiên cô lại càng để tâm hơn.
Trì Gia cầm chén trà, nghiêng đầu nhìn Cảnh Nhuế.
Hồ ly tinh thật sự là một người trởi sinh đã biết dỗ người khác vui vẻ, chẳng qua phụ nữ ưu tú như Cảnh Nhuế cũng thật khó khiến cho người khác không thích, vấn đề mấu chốt chính là, liệu mẹ nàng có thể chấp nhận được việc hai người phụ nữ yêu nhau hay không.
“Cháu và Tiểu Gia là đồng nghiệp hay là…” Trì Lệ Thư và Cảnh Nhuế nói chuyện càng lúc càng ăn ý.
“Cháu và Tiểu Gia cùng làm việc ở thành phố L, trước kia chúng cháu đã từng hợp tác với nhau, nên cũng đã quen biết nhau nhiều năm, dì ơi, dì có thể gọi cháu là Nhuế Nhuế cũng được.”
Trì Gia đang uống trà, nghe thấy Cảnh Nhuế đột nhiên tự xưng là “Nhuế Nhuế” thì thiếu chút nữa phun một miệng trà vào mặt Dương Lộ ngồi ở đối diện, cuối cùng nàng vẫn tự mình bị sặc.
“Khụ…” Trì Gia vừa nhấc đầu ho khan một tiếng, ba người khác đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm nàng, nàng cầm khăn tay trên bàn nhẹ nhàng lau miệng, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Đồ ăn đã lên đầy đủ, trên bàn ăn đều là những món ăn đậm chất địa phương, lại mở một chai rượu vang đỏ, bởi vì Cảnh Nhuế rất biết cách nói chuyện cho nên không khí cũng không đến mức xấu hổ.
“Nhuế Nhuế, vậy cháu đang làm công việc gì thế?”
“Làm quản lý đầu tư, cháu tự mở một công ty nhỏ.”
Trì Gia liếc nhìn Cảnh Nhuế một cái, công ty nhỏ sao, bà chủ Cảnh cũng thật khiêm tốn.
Mẹ nàng cũng thật là, một câu lại một câu gọi Nhuế Nhuế vô cùng thân thiết, thật khó tưởng tượng được đây chính là buổi gặp mặt đầu tiên của hai người này.
“Tự mình gây dựng sự nghiệp cũng không dễ dàng gì.” Ngoài ý muốn, Trì Lệ Thư và Cảnh Nhuế nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp, càng trò chuyện lại càng không nhịn được khoa trương khen ngợi thêm vài câu: “Cháu thật tài giỏi và xinh đẹp, hiện tại cháu…”
Trì Gia còn tưởng rằng câu tiếp theo là mẹ nàng sẽ giới thiệu đối tượng cho hồ ly tinh nhà nàng thì vô cùng sốt ruột, Trì Lệ Thư còn chưa kịp nói hết câu, nàng đã ngẩng đầu cắt ngang lời bà: “Mẹ! Cô ấy đã là hoa có chủ rồi! Mẹ cũng đừng quan tâ nữa!”
Cảnh Nhuế nhìn bộ dạng khẩn trương lo lắng của Trì Gia thì cười cười nâng ly lên, môi son nhấp một ngụm rượu, lúc này nàng cũng đã biết nóng nảy rồi.
“Mẹ nói là nói con phải học tập người ta nhiều chút.” Trì Lệ Thư liếc nhìn Trì Gia một cái: “Con nhìn con xem, hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn không khác gì đứa trẻ chưa lớn.”
“Dì lại thích Gia Gia, đáng yêu.” Dương Lộ khen ngợi Trì Gia, sau đó nửa đùa nửa thật nói một câu: “Nếu dì cũng có một cô con gái như vậy thì thật tốt.”
“Khụ…” Trì Lệ Thư đột nhiên ho khan một tiếng, rồi quay đầu liếc nhìn một cái.
“Mẹ, ánh mắt của dì Tiểu Dương tốt hơn ánh mắt mẹ đấy, vậy để con làm con gái của dì ấy đi.” Trì Gia cười nói, nàng nâng ly rượu lên chạm vào ly rượu của Dương Lộ, bởi vì nàng lái xe đến nên không thể uống rượu, đành phải dùng nước chanh thay thế.
“Được.” Dương Lộ cong môi cười, sau đó vô cùng thân thiệt cọ cọ cánh tay Trì Lệ Thư, nhướng mày với bà ấy, thanh âm không nhỏ không lớn hỏi: “Cậu nghe thấy không, cậu còn có ý kiến gì sao?”
“Nếu cậu đồng ý, mình cũng không có ý kiến gì.”
“Mình đương nhiên là đồng ý rồi.”
Câu nói có hàm ý khác.
Trì Gia buồn bực nhìn mẹ nàng, nói mấy câu cứ như vậy là xong, có nhất thiết phải cười vui vẻ vậy không?
Cảnh Nhuế lại vô cùng nhanh nhạy, tựa hồ đã nắm được dấu vết trong câu nói hàm ý sâu xa kia.
Vừa nhắc tới chuyện tìm đối tượng, Trì Lệ Thư thuận miệng hỏi Trì Gia: “Con lúc nào mới định dẫn bạn trai về cho mẹ gặp đây?”
Tay Trì Gia đang vươn ra để gắp rau bỗng cứng lại, trong lòng thầm nghĩ, ‘bạn trai’ của con chẳng phải đang ở trước mặt mẹ hay sao.
Trì Lệ Thư vừa hỏi xong…
“A…” Trì Gia đột nhiên nhíu mày hút một hơi khí lạnh, nàng quay đầu nhìn Cảnh Nhuế, vẻ mặt Cảnh Nhuế vẫn tươi cười xinh đẹp, động tác ăn đồ ăn muốn bao nhiêu tao nhã có bấy nhiêu tao nhã.
Nhưng dưới bàn, một chân Cảnh Nhuế không lưu tình chút nào đạp lên chân Trì Gia.
Không công khai bạn gái cũng thôi đi, còn nói chuyện bạn trai.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Trì Gia được, nàng cũng chỉ thẳng thắn nói mình có đối tượng, còn từ ‘bạn trai’ đều từ miệng Trì Lệ Thư nói ra.
"Làm sao vậy?"
"Cắn phải đầu lưỡi…" Trì Gia tìm bừa một lý do, sau đó vứt vấn đề này cho mẹ mình: “Con còn muốn hỏi mẹ đây, khi nào thì mẹ cho con gặp người bố tương lai đây?”
"Đừng nói bậy." Trì Lệ Thư cảnh cáo nhìn Trì Gia một cái.
Trì Gia chỉ nghĩ rằng lúc này Trì Lệ Thư ngại nói chuyện đến vấn đề này, cho nên nháy mắt ra hiệu với bà ấy: “Dù sao mẹ cũng hiểu ý tứ của con mà.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, hơn một giờ sau mới xong bữa, lúc đi ra bên ngoài nhà hàng, Trì Lệ Thư nghe nói Cảnh Nhuế đang ở khách sạn, bèn mời cô đến nhà mình ở lại.
Cảnh Nhuế còn chưa mở miệng nói, Trì Gia đã nhanh chóng cự tuyệt: “Khách sạn đã đặt rồi, mẹ cũng đừng quan tâm nữa, con biết sắp xếp như thế nào mà.”
Trì Lệ Thư hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi, nếu ở trong nhà mình, ngược lại không được thoải mái tự tại cho nên bà ấy cũng không nói thêm gì nữa.
“Mẹ, chuyện kia…” Trì Gia vuốt tóc, lại một lần nữa nói dối vô cùng trơn tru: “Buổi tối chúng con còn đi tụ tập ở chỗ khác, buổi tối nay con có thể sẽ về trễ.”
Cảnh Nhuế cười khanh khách khoác lấy cánh tay Trì Gia, quay đầu liếc mắt thưởng cho nàng một ánh mắt, để cho nàng tự biên tự diễn.
Trì tiểu thư nháy mắt đã hiểu, lý trí cầu sinh dục mạnh hơn bao giờ hết, nàng vội vàng bổ sung một câu với Trì Lệ Thư: “Nếu quá muộn… Con sẽ không trở về nhà.”
Trì Lệ Thư nhìn chằm chằm đánh giá một lúc: “Con và Nhuế Nhuế đi cùng nhau sao?”
Trì Gia gật đầu: “Hai chúng con đi cùng nhau.”
Biết được Trì Gia đi cùng Cảnh Nhuế, Trì Lệ Thư cũng không lo lắng nhiều, chỉ dặn dò Trì Gia một câu: “Chơi thì chơi nhưng con không được phép uống nhiều rượu.”
Cảnh Nhuế cười nói: “Dì yên tâm đi, con sẽ trông nom Tiểu Gia.”
“Con bé đi cùng với cháu, dì cũng yên tâm.”
Nhìn xem hai người này hòa thuận đến cỡ nào, Trì Gia thật sự hy vọng lúc mẹ nàng biết quan hệ của nàng và Cảnh Nhuế, bà ấy vẫn có thể cười nói ra những lời này.
Trì Gia như cũ lái xe của Trì Lệ Thư, Dương Lộ cũng lái xe đến: “Dì Tiểu Dương, vậy làm phiền dì đưa mẹ cháu về nhà ạ.”
"Hẹn gặp lại."
Trên bầu trời tuyết rơi càng lúc càng nhiều.
Cái lạnh đánh úp vào người.
Trì Gia và Cảnh Nhuế sóng vai đứng ở đầu đường, cùng hướng ánh mắt nhìn theo bóng dáng Trì Lệ Thư và Dương Lộ tay trong tay rời đi, đăm chiêu suy nghĩ.
Trước kia Trì Gia vẫn lo lắng chuyện tình cảm của mẹ nàng luôn không có chút tiến triển nào, hiện tại nàng có thể yên tâm hơn rồi, mới đầu Trì Lệ Thư nói rằng bà ấy rất ổn, nàng còn không yên tâm được, nhưng hiện tại nàng có thể cảm nhận được trạng thái của mẹ nàng rất tốt, thậm chí còn có hương vị của một người phụ nữ đang yêu.
Một nguyện vọng lớn của nàng cũng coi như đã hoàn thành rồi.
“Chị nhìn cái gì mà nghiêm túc như vậy?” Trì Gia xoay người lại thấy Cảnh Nhuế đang thất thần thì giơ tay quơ quơ trước mặt cô.
Cảnh Nhuế hoàn hồn, quay lại chăm chú nhìn Trì Gia một lúc nhưng không nói lời nào.
Trì Gia vội vàng kéo tay Cảnh Nhuế ủ ấm trong lòng bàn tay mình, nàng vừa xoa xoa vừa hà hơi, dáng vẻ vô cùng lo lắng, sợ câu nói ‘bạn’ của mình lúc nãy chọc giận Cảnh Nhuế: “Tay em có phải rất ấm áp không?”
Cảnh Nhuế cúi đầu nhìn hai đôi bàn tay nắm chặt vào nhau thì bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: “Chị thấy hơi lạnh, quay trở về khách sạn thôi.”
Hai người lên xe, Trì Gia lái xe chạy về khách sạn.
Dọc đường đi, hai người cũng không nói chuyện nhiều, có lẽ lúc này trong lòng mỗi người đều ôm một nỗi tâm tư riêng.
Trở lại khách sạn, Cảnh Nhuế vừa thay giày cao gót ra, Trì Gia đã ôm cô từ phía sau.
Vào mùa đông, ôm ấp người rất ấm áp.
Trì Gia lặng lẽ ôm Cảnh Nhuế một lúc lâu mới mở miệng nói câu đầu tiên: “Em sai rồi.”
Nói là sợ Cảnh Nhuế nổi giận với nàng, chằng bằng nói là nàng sợ Cảnh Nhuế thất vọng, Trì Gia vội vàng ôm lấy Cảnh Nhuế, nàng tình nguyện chờ đợi Cảnh Nhuế nổi giận với nàng cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô.
Cảnh Nhuế biết rõ còn cố hỏi: “Em sai cái gì?”
“Em không nên bỏ tay chị ra.” Trì Gia dám khẳng định lúc nàng bỏ tay Cảnh Nhuế ra, trong lòng Cảnh Nhuế nhất định sẽ rất khổ sở, nàng cũng hiểu được mình làm như thế quá đáng đến mức nào.
Cảnh Nhuế hiểu, việc công khai xu hướng giới tính vô hình đã tạo ra một áp lực tâm lý không nhỏ đối với Trì Gia, dưới tình huống bất ngờ như thế này, Trì Gia cũng không có khả năng lấy thân phận bạn gái để giới thiệu cô cho mẹ nàng.
“Em sai rồi.” Trì Gia ủ rũ nói, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn.
Cảnh Nhuế cũng không muốn tiếp tục tạo áp lực cho Trì Gia, cô xoay người, ngược lại thoải mái cười nói: “Được rồi, hôn chị một cái chị sẽ tha thứ cho em.”
Trì Gia ngẩn người mấy giây, trong lòng vô cùng cảm động, nàng dùng sức ôm chặt Cảnh Nhuế, trước kia có lẽ do mắt bị mù mới không cảm thấy Cảnh Nhuế tốt như thế này: “Chị có muốn em dịu dàng săn sóc như vậy không…”
“Chị chính là bị em nắm trong tay, em có biết không?” Cảnh Nhuế ôm chặt Trì Gia, không biết làm thế nào nhưng mà cô lại cam tâm tình nguyện.
“Em hứa với chị sẽ không có lần sau.” Trì Gia hạ quyết tâm, nàng phải mau chóng nói chuyện rõ ràng với Trì Lệ Thư, phải mau chóng thực hiện lời hứa của nàng với Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế đã nói sẽ cùng nàng đối mặt nhưng chính nàng lại giống như rùa đen rụt đầu chỉ biết trốn tránh.
Trì Gia ôm Cảnh Nhuế, nhìn thẳng vào đôi mắt Cảnh Nhuế, nghiêm túc nói: “Lần tới gặp mặt mẹ em, em sẽ nói chị là vợ của em, nói em muốn gả cho chị, không đúng là chị phải gả cho em…”
“Cho nên nếu năm nay chị cầu hôn, em sẽ đồng ý đúng không?”
“Chị có thể cầu hôn thử xem.”
“Tiểu hồ ly tinh, rất biết lăn lộn chị…” Nói xong, Cảnh Nhuế cúi đầu hôn lên môi Trì Gia.
Trì Gia cũng hôn đáp lại Cảnh Nhuế hai cái, đột nhiên dừng lại ôm mặt cô, hỏi: “Chị cảm thấy mẹ em thế nào? Bà ấy hình như rất thích chị.”
Đứng ở góc độ lạc quan thì ít nhất mẹ nàng rất thích đối với Cảnh Nhuế, cũng không phải thích bình thường, mà là thích đến mức khen ngợi đến tận trời.
“Chị vẫn nghĩ không ra, tại sao tính cách mẹ em tốt như vậy mà tính cách em lại thối như thế này chứ? Giống một con cọp mẹ.”
“Please, ở công ty, mọi người đều nói em là nữ thần đấy, thế nào tới miệng chị không thành cún con lại biến thành cọp mẹ rồi…”
“Chị là đang khen em đặc biệt.”
“Nói xấu em lại còn có lý do sao…”
Cảnh Nhuế cười cười, lần thứ hai hôn lên môi Trì Gia, thanh âm nói chuyện chôn hồi giữa những nụ hôn nhỏ vụn.
“Tối mai chị sẽ mời dì ăn cơm, chúng ta sẽ nghiêm túc nói chuyện với bà ấy.”
“Tối mai?” Trì Gia ngoài ý muốn khi nghe thấy Cảnh Nhuế nói như vậy.
Cảnh Nhuế suy nghĩ một lát, nói: “Chị cảm thấy mẹ em sẽ hiểu cho chúng ta.”
“Tại sao chị lại cảm thấy như vậy?”
Trì Gia còn tưởng rằng Cảnh Nhuế sẽ bắt đầu phân tích tâm lý các thứ, nhưng kết quả chỉ nghe thấy Cảnh Nhuế không nhanh không chậm nói một câu: “Trực giác của phụ nữ.”.