Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 63: Cuộc sống thường ngày ở trong sách sau khi Hạ Tố Huân chết (6)
Tại sao phải dùng chữ “lại”?
Là bởi vì đây không phải lần đầu tiên Cố Hoài Chi làm việc này.
Từ nhỏ đến lớn, số nam sinh lọt vào mắt xanh của Trì Yểu Yểu rất đông đảo.
Hoặc là học bá kiêm ưu, hoặc là tướng mạo đẹp trai, hoặc là tính tình dịu dàng, đều là những người bạn trai cực phẩm được chọn.
Bởi vì có mặt Cố Hoài Chi ở đây, 80% đối tượng này đều không thể chạm được đến bước trở thành bạn trai của cô.
Nếu là may mắn, trước khi Cố Hoài Chi phát hiện ra đã tỏ tình với Trì Yểu Yểu, cũng tuyệt đối sẽ bị cậu phá rối ngay trong lần đầu tiên hẹn hò.
Ngay cả Khương Chỉ khi nhận được tin nhắn của Cố Hoài Chi, câu đầu tiên cũng là dùng chữ “lại”.
“Hoài Chi báo tin của Yểu Yểu”.
Trì Triệt ngẩng đầu nhìn phía Khương Chỉ. Đọc Full Tại
Cô đang ngồi dưới ánh đèn, trên đùi đặt một cuốn sách đang đọc dở, tay cầm di động, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, nhất thời khó có thể xác định được là vì nội dung sách thú vị, hay là tin nhắn của tiểu tử nhà Cố Nhị thú vị.
Nhưng nhìn thấy tên của cuốn sách là 《 Tội và hình phạt 》, nghĩ đến nội dung bên trong, Trì Triệt cảm thấy đáp án hẳn là vế thứ hai.
“Thằng bé gửi tin gì?”
“Lại là chuyện Yểu Yểu yêu sớm”.
Khương Chỉ vừa gõ phím trả lời, vừa khen ngợi Cố Hoài Chi với Trì Triệt.
“May mà có Hoài Chi đứa nhỏ này, có nó hỗ trợ theo dõi Yểu Yểu nhà chúng ta, lại kịp thời báo về mọi động tĩnh cho chúng ta biết, mới có thể giúp chúng ta duy trì quản lý với con gái. Vẫn giữ được hình tượng thờ ơ không quan tâm, mà vẫn có thể biết rõ mọi hướng đi của con bé”.
Đối với hành vi mách lẻo của Cố Hoài Chi, Khương Chỉ vô cùng vừa lòng.
Bởi vì bị sự quan tâm đối với Yểu Yểu làm lu mờ hết thảy, nên khi biết đến chuyện này, cô chỉ quan tâm đ ến tin tức liên quan đến con gái, cũng không chú ý tới tiểu tâm tư này của Cố Hoài Chi.
Mặc dù Trì Triệt cũng rất quan tâm Trì Yểu Yểu, nhưng dù sao cũng cảnh giác hơn Khương Chỉ.
Nghe xong lời nói của cô, anh lập tức bắt được điểm mấu chốt, tiến hànhtruy hỏi
“Nói cách khác, trước đây mỗi lần em phát hiện Yểu Yểu yêu sớm, tin tức đều là do thằng bé báo cho sao?”
“Đúng vậy”.
Khương Chỉ gật gật đầu, sau đó liền nhìn thấy biểu tình khác lạ của Trì Triệt sau khi nghe thấy cô trả lời. Anh nhăn mũi lại, vẻ mặt giống như có chút ghét bỏ?
“Làm sao vậy?”
“Không có gì”.
Trì Triệt chỉ là khinh thường người thích mách lẻo.
Tuy rằng anh có thể đoán được tiểu tử kia đang có mưu đồ gì, cũng biết tại sao thằng bé lại báo cáo những chuyện này.
Nhưng dùng thủ đoạn như vậy, vẫn là quá ngây thơ.
—— Đã mười sáu năm trôi qua, người đàn ông lúc trước từng nhiều lần đứng trước mặt mọi người giúp vợ yêu hả giận, còn dào dạt đắc ý mà nói đàn ông nên vì người mình yêu mà ấu trĩ, khó có được người đàn ông ấu trĩ vì người yêu. Bây giờ da mặt dày hơn rồi, không hề đề cập đến hành động lúc trước của mình.
Vậy mà còn ghét bỏ người khác ấu trĩ.
Đặc biệt là, khi Trì Triệt vì Khương Chỉ không ngừng bày ra mặt ấu trĩ kia, lúc đó đã 24 tuổi.
Nhưng hiện tại Cố Hoài Chi còn chưa đến mười sáu tuổi, người ta ấu trĩ rõ ràng là chuyện bình thường, lại vô cớ bị anh hạ thấp giá trị.
Thật đáng thương.
Nhưng đáng thương hơn còn ở phía sau.
Thường lui tới chỗ Yểu Yểu muốn hẹn hò với nam sinh khá, đều là vì Khương Chỉ ra mặt, đi theo dõi Yểu Yểu, ở trong tối giám sát quá trình hẹn hò của bọn họ.
Một khi nam sinh làm ra hành vi không quy củ với Chỉ Chỉ, cô liền sẽ đột nhiên xuất hiện, làm bộ ngẫu nhiên gặp được, ngăn cản hành vi đó.
Mà các nam sinh mỗi lần muốn thân mật với bạn gái đều bị mẹ của bạn gái phá rối, nhiều lần như vậy sẽ có bóng ma tâm lý, cuối cùng phải nói lời chia tay với Yểu Yểu.
Đây là mục đích của Cố Hoài Chi, là kịch bản cậu quen dùng.
Đáng tiếc lần này lại bị Trì Triệt phát hiện được ý đồ nhỏ này của cậu.
Anh không giống Khương Chỉ, nếu Khương Chỉ biết Cố Hoài Chi chút tâm tư này, cô sẽ chỉ cảm thấy thú vị, không chỉ không cản trở, còn ở một bên trộm quan sát và cười đến vui vẻ.
Trì Triệt thì khác, anh chướng mắt loại con trai biểu đạt tình yêu vòng vo mưu mô này, càng không đồng ý để cho con gái bảo bối của mình bị tiểu tử này xoay như chong chóng.
Cho nên anh quyết định tham dự lần “giám sát hẹn hò” này.
“Thật sao?”
Khương Chỉ cảm thấy cực kỳ vui sướng. Trước kia cô không kêu Trì Triệt đi cùng, là bởi vì cô cảm thấy Trì Triệt sẽ không có hứng thú với những chuyện này, giám sát hai đứa nhỏ yêu đương, nhàm chán cực kỳ.
Nhưng kỳ thực tế, cô vẫn luôn thực hy vọng được cùng ông chồng nhà mình làm chuyện nhàm chán này.
Tất cả những chuyện nhàm chán chỉ cần có anh bầu bạn, đều sẽ trở nên rất thú vị.
“Thật”.
Trì Triệt cho cô một lời khẳng định.
Tuy nói mục đích chủ yếu khiến anh quyết định tham gia lần này là vì vạch trần bộ mặt thật của thằng nhóc kia.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Khương Chỉ, mục đích của anh liền thay đổi trọng điểm.
Vạch trần tiểu tử kia là thứ yếu.
Đi cùng Chỉ Chỉ mới là chủ yếu.
Có được câu trả lời chắc chắn của Trì Triệt, Khương Chỉ rất vừa lòng, lại cúi đầu xem di động.
Mà Trì Triệt vẫn không thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngắm nhìn cô. Đọc Full Tại
Mười sáu năm qua đi, mọi thứ xung quanh, cho dù là ăn, mặc, ở, đi lại hay là khoa học kỹ thuật thẩm mỹ, đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ngay cả Yểu Yểu nhà bọn họ cũng học tới cấp ba rồi, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Nhưng năm tháng lại không hề để lại bất kỳ dấu vết gì trên người Khương Chỉ.
Có lẽ là ánh đèn nhu hòa, nên cô lúc này so với mười sáu năm trước vẫn giống nhau y hệt, mang theo vẻ đẹp mỹ lệ tràn đầy sức sống, mang theo hơi thở thiếu nữ động lòng người, nói cô là mẹ của một cô bé mười sáu tuổi, sẽ không có người tin.
Một trận gió nhẹ từ khe hở giữa hai bên cửa sổ thổi vào, một nửa mái tóc vốn chỉ cột lỏng lẻo của cô rớt xuống đầu vai.
Khương Chỉ dùng một tay trả lời tin nhắn, tay còn lại tùy ý vén tóc ra sau tai, động tác vô cùng tự nhiên.
Con ngươi của Trì Triệt khẽ nhúc nhích.
Xem ra năm tháng cũng không phải cái gì cũng không để lại, không phải là không thay đổi gì.
Ít nhất động tác vén tóc này của cô, vẫn có biến hóa.
Khương Chỉ của ngày trước, động tác vén tóc vô cùng dứt khoát, lưu loát.
Bởi vì khi đó tính tình Khương Chỉ rất chủ động, mãnh liệt, nhất cử nhất động đều ở thế tiến công, như gió bão mưa lớn, mạnh mẽ xông vào trái tim của người khác, không chút nào cố kỵ chiếm lấy một vị trí đặc biệt.
Nhưng mười sáu năm qua đi, hiện tại Khương Chỉ đã dịu dàng hơn nhiều, động tác vén tóc mang theo khí chất nhẹ nhàng, điềm tĩnh, tự nhiên.
Mười sáu năm năm tháng, khiến cô trở nên ôn nhu.
Giống như cơn gió vừa mới thổi vào từ ngoài cửa sổ, dịu nhẹ, thoang thoảng.
*
Thứ bảy rất nhanh liền đến.
Trì Triệt muốn vạch trần Cố Hoài Chi, nhưng cái gọi là vạch trần của anh cũng không phải nói hết toàn bộ suy đoán về Cố Hoài Chi cho mẹ con hai người nghe.
Ban đầu, anh chỉ lẳng lặng, cùng Khương Chỉ trốn ở một góc, lén lút nhìn con gái đi dạo phố với bạn trai.
Anh vừa nhìn, vừa ngó nghiêng bốn phía xung quanh, như đang tìm kiếm cái gì.
Tần suất ngó nghiêng quá cao, liền bị Khương Chỉ phát hiện.
Cô giật nhẹ ngón tay Trì Triệt, nhỏ giọng nhắc nhở nói.
“Này chồng, anh tập trung chút đi, chúng ta đang theo dõi lén lút đó, anh cứ thất thần như vậy sẽ bị bại lộ mất!”
“Ừ —— à, được rồi, anh đã tìm được người anh muốn tìm”.
Trì Triệt nắm lấy tay Khương Chỉ giật nhẹ, chỉ về một phía ý bảo cô nhìn theo.
“Hoài Chi?”
Khương Chỉ nhìn cậu bé đứng cách đó không xa, cũng đang lén lút nhìn theo Yểu Yểu, nghi hoặc nói.
“Anh đang tìm nó á? Tại sao vậy?”
Không ngờ đến tận bây giờ Khương Chỉ còn không biết chuyện.
Hoặc là nói, có lẽ là vì Khương Chỉ đã quen với sự tồn tại của Cố Hoài Chi, cho nên khi nhìn thấy cậu xuất hiện cũng không hề cảm thấy kinh ngạc.
“Có phải mỗi lần em đi theo dõi Yểu Yểu hẹn hò đều sẽ đụng mặt tiểu tử này hay không?”
Trì Triệt thử hỏi dò một câu.
Quả nhiên, Khương Chỉ gật đầu.
“Đúng vậy, bởi vì cuối tuần cầu học rất nhiều lớp học thêm, cho nên tỷ lệ gặp phải tương đối……”
Nói được một nửa, Khương Chỉ chợt dừng lại.
Dường như cô đã ý thức được cái gì đó, lại nghiêng đầu nhìn cậu bé mặc sơ mi trắng kia, thấy ánh mắt của cậu đang gắt gao nhìn chằm chằm Trì Yểu Yểu không buông.
“Ồ…… Thì ra không phải trùng hợp.”
Lông mày Khương Chỉ nhăn thành một đoàn.
“Trước đó anh vẫn luôn truy hỏi về chuyện liên quan đến thằng bé, có phải lúc ấy đã nhìn ra rồi phải không? Mục đích chủ yếu tới đây hôm nay chính là vì muốn vạch trần Hoài Chi sao?”
Người hiểu Trì Triệt, không ai hơn được Khương Chỉ.
“Nhưng anh nhất định phải vạch trần bọn họ sao?”
Khương Chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc. Đối với cô mà nói, thời kỳ ái muội trước khi yêu nhau luôn rất thú vị.
Nếu tương lai Yểu Yểu thật sự ở bên Hoài Chi, những việc này đều có thể coi như là hồi ức thú vị vô cùng quý giá.
Nếu người lớn bọn họ can thiệp vào giai đoạn này, lại còn vạch trần tiểu tâm tư của Hoài Chi, vậy thì tính chất liền thay đổi.
Không thú vị chút nào, cũng không hề ngọt ngào tí nào cả.
Sau này khi nhớ lại không chỉ không rung động, nói không chừng còn sẽ cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa, tuy rằng Trì Triệt đã giảng giải đạo lý rõ ràng.
Anh nói nói nam nhân phải có trách nhiệm, làm việc phải rõ ràng dứt khoát, sao có thể giống như Cố Hoài Chi lén lút giở thủ đoạn sau lưng như vậy được.
“Nếu so sánh với thằng bé, Thư Hoàn gì đó trong phim em xem còn có trách nhiệm hơn cậu nhóc”.
Tuổi càng lớn, Khương Chỉ lại càng thích xem phim truyền hình.
Chuyên xem những bộ phim khi còn nhỏ cô vô cùng ghét bỏ, mà Nhạc Nhiễm lại điên cuồng yêu thích, còn lôi kéo Trì Triệt cùng xem với cô.
Cái gì mà Thư Hoàn quá tra, bị Khương Chỉ vừa xem vừa mắng chửi không ra gì.
Nhưng Trì Triệt lại lấy anh ta so sánh với Cố Hoài Chi, còn nói anh ta mạnh mẽ hơn Cố Hoài Chi.
“Tại sao?”
Khương Chỉ hỏi.
“Nhớ lúc bọn họ vừa mới bắt đầu yêu nhau, đã thống nhất phải giấu giếm mối quan hệ này, không thể để cho người khác biết được. Nhưng có một buổi sáng, Y Bình đẩy cửa ra liền thấy anh ngồi xổm ở cửa, nói với cô “sáng nay anh ra cửa, nhìn thấy ánh nắng tươi sáng, đột nhiên liền muốn đến gặp em, muốn công bố quan hệ của hai ta với toàn thiên hạ, được mọi người chúc phúc”.
”
Trì Triệt nhớ lại cảnh tượng trong phim truyền hình, giọng điệu ghét bỏ.
“Một tiểu tử còn không bằng tên tra nam em từng mắng, em có thể yên tâm đem Yểu Yểu giao cho cậu ta không”
……
Nhưng Khương Chỉ vẫn là không thể tán thành với cách nói của Trì Triệt.
Cô không cảm thấy tính cách của Hoài Chi có cái gì không tốt, chỉ cần Yểu Yểu thích là được.
Càng không thể phán đoán Hoài Chi như vậy liền thành người không đáng tin cậy, thậm chí còn không bằng Thư Hoàn.
Ít nhất còn hơn vị Trì tiên sinh nào đó, lúc trước cùng cô hẹn hò còn đáng buồn hơn cả Cố Hoài Chi.
Khi đó Trì Triệt đâu chỉ giấu giếm cô một bí mật là anh thích cô. Đến cả thân phận, gia cảnh đều gạt cô, rất nhiều chuyện đều là sau khi hai người đính hôn cô mới biết được rõ ràng.
Mà ngay lúc đó, thủ đoạn anh từng dùng với Khương Chỉ, còn nhiều hơn Hoài Chi đối với Yểu Yểu, còn cao minh, âm hiểm hơn nhiều.
Từng bước ép sát lừa hôn, trước tiên gặp mặt trưởng bối nói chuyện một chút?
Thấy thế nào cũng là Trì Triệt so với Hoài Chi càng không đáng tin cậy.
Mà cô gả cho Trì Triệt đến nay đã được mười sáu năm, không chỉ trở thành thần tiên quyến lữ trong mắt mọi người. Chuyện này của bọn họ đến nay vẫn bị người khác nhắc tới, còn cảm thán một câu “Tình yêu thần tiên”. Chuyện xưa của bọn họ vẫn luôn được coi là hiện thân của tình yêu chân chính.
Không ai cảm thấy bọn họ không hạnh phúc.
Thế nhưng, cái gọi là vạch trần của Trì Triệt, cũng không giống như Khương Chỉ đang nghĩ, dứt khoát đi lên xách cổ Cố Hoài Chi đến trước mặt Yểu Yểu, nói cho cô bé biết chân tướng.
Như vậy đích xác là quá xấu hổ, cho dù Trì Triệt không hài lòng với hành vi của Cố Hoài Chi, cũng sẽ không làm như vậy.
Anh chỉ là muốn bức Cố Hoài Chi tự mình đứng ra.
Biểu đạt tình yêu cũng được, lật đổ tình địch cũng tốt.
Đều nên do cậu tự mình đi làm.
“Vạch trần nó là nhất định phải làm, hơn nữa phương pháp rất đơn giản, chúng ta không cần ra mặt, cái gì cũng đều không cần làm, cứ ở đây lẳng lặng nhìn là được”.
Trì Triệt nói.
“Cái gì cũng không làm cũng được sao?”
Khương Chỉ không quá tin tưởng lời này của anh.
“Không sai, nó muốn chúng ta tới, chính là vì ngăn cản Yểu Yểu hẹn hò với nam sinh khác. Mà chúng ta càng không nhúc nhích, nó sẽ càng sốt ruột, đến lúc mấu chốt cần có người ra mặt, nó sẽ không thể không tự mình đứng ra”.
Trì Triệt nói như đinh đóng cột.
Anh sẽ không thừa nhận chính mình có thể đoán được tâm tư và phản ứng của Cố Hoài Chi là bởi vì anh và Cố Hoài Chi là cùng một loại người đâu.
Đối với anh mà nói, anh có thể đoán được suy nghĩ của Cố Hoài Chi, hoàn toàn là bởi vì tiểu tử này quá non nớt, dùng thủ đoạn quá ngây thơ, làm người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Nhưng mặc kệ lý do là gì.
Kế hoạch của Trì Triệt vẫn thành công, hết thảy đều phát sinh theo đúng thứ tự như anh đã đoán.
Bọn họ nhìn thấy một nam một nữ đang cùng nhau đi dạo trong trung tâm thương mại.
Nam sinh cao hơn Yểu Yểu, chân tự nhiên cũng dài hơn chân Yểu Yểu, ngẫu nhiên đi nhanh hai bước, đều sẽ dừng lại chờ Yểu Yểu bắt kịp. Bởi vậy có thể thấy được, đây là một nam sinh rất tinh tế, rất biết cách quan tâm người khác, hiểu được cảm giác của Yểu Yểu.
Khương Chỉ cẩn thận nhìn chằm chằm trong chốc lát, cảm thấy cái này nam sinh cũng không có gì là không tốt, diện mạo khí chất đều không tồi, lại đối xử với Yểu Yểu rất tốt.
Hơn nữa Yểu Yểu năm nay đã mười sáu tuổi, tuy rằng đối với đại bộ phận người lớn mà nói, tuổi này vẫn là không được yêu đương. Nhưng đối với Khương Chỉ mà nói, yêu đương vào tuổi này cũng không có gì không ổn.
Mười sáu tuổi đủ rồi, đúng là tuổi nên có mối tình đầu.
Cho nên dù Trì Triệt không yêu cầu từ trước, khi nhìn thấy tay của nam sinh này bắt đầu không thành thật, muốn nắm tay của Yểu Yểu.
Khương Chỉ cũng sẽ không ngăn cản.
Mà hiện tại, sau khi đã được Trì Triệt nhắc nhở, biết có một tiểu quỷ muộn tao* yêu thầm con gái mình đang đứng ở một góc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm một màn này, rất có thể sẽ bức tiểu quỷ phải xuất đầu lộ diện!
*Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.
Khương Chỉ càng không ngăn trở, lại còn có cảm thấy cực kỳ thú vị.
Đây không phải vở kịch Tu La mà cô thích xem nhất đó sao!
Tiểu quỷ lại hiểu lầm nguyên nhân khiến cô hưng phấn.
Mắt thấy nam sinh sắp chạm vào tay Yểu Yểu đến nơi rồi mà Khương Chỉ và Trì Triệt không chỉ không hề có dấu hiệu hành động, trông vẻ mặt của Khương Chỉ còn vô cùng chờ mong.
Cố Hoài Chi cảm thấy mờ mịt, tại sao vậy, hai cô chút đột nhiên không sợ Yểu Yểu yêu sớm nữa sao?
Chẳng lẽ bọn họ rất hài lòng với đàn anh lớp 12 này?
Nhưng mắt thấy tay thúi của tên con trai kia sắp chạm vào ngón tay của Yểu Yểu. Tình huống khẩn cấp như vậy.
Căn bản không cho Cố Hoài Chi cơ hội tự hỏi nguyên nhân gây ra thái độ khác thường của ba mẹ Yểu Yểu.
Cậu không kịp nghĩ ngợi gì, liền tùy tiện cầm lấy một đồ vật trong cửa hàng ném ra bên ngoài.
Chỉ thấy vèo một cái!
Một vật thể hình cầu từ phía bên cạnh Khương Chỉ và Trì Triệt bay qua với tốc độ cực nhanh.
‘Duang’ một tiếng, trúng vào giữa mặt nam sinh đang đứng bên cạnh Yểu Yểu!
Mặt bị bóng rổ hung hăng đập vào, nam sinh làm gì còn có tâm tình cầm tay thiếu nữ nữa.
Anh ta bị đau đến mức giơ tay ôm mặt ngồi thụp xuống.
Nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh nam sinh lộ ra vẻ mặt hoảng loạn và lo lắng, đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở nơi mình đang đứng, vẻ mặt cũng từ lo lắng chuyển sang phẫn nộ. Dường như cơn giận của cô sắp bộc phát rồi.
Lúc này, Cố Hoài Chi mới phản ứng lại được, vừa rồi trong lúc cấp bách mình đã làm ra chuyện gì.
Cậu thanh thanh cổ họng, nhất thời không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do nào để qua mặt Yểu Yểu, cuối cùng buột miệng nói ra một lời vừa nghe liền biết là lời nói dối qua loa đại khái.
“Xin lỗi, tôi trượt tay, không cầm chắc bóng rổ”.
Trượt tận năm sáu mét!!