Mùa thu, Năm 3 Sơ trung.
Nagi đang nằm trên giường, mắt hờ hững nhìn lên trần nhà. Bên cạnh chiếc gối của cậu là một cái điện thoại, một máy chơi game cầm tay và tờ đơn đăng kí nguyện vọng* trống trơn với ô trống duy nhất đã được điền trên tờ giấy là tên của cậu.
"Mình muốn chơi game. Muốn chơi game. Muốn chơi game quá."
Tuy nhiên, cậu phải hoàn thành tờ đơn này và nộp lại cho giáo viên vào ngày mai.
Nagi là học sinh duy nhất trễ hạn nộp đơn cho nhà trường, và thế là hôm nay cậu bị giáo viên chủ nhiệm khiển trách.
"Nagi, em có khả năng mà! Tại sao em lại không hành động khi mà em có thể chứ!? Bộ em không có ước mơ gì cho tương lai hay sao? Kiếm việc, kết hôn, gây dựng tổ ấm. Giờ em là học sinh cuối cấp rồi đấy, mọi sự thành bại ra sao sẽ hoàn toàn dựa vào nỗ lực của em mà thôi!"
Cậu đã bị triệu tập tới phòng giáo viên và phải chịu một bài thuyết giáo từ giáo viên chủ nhiệm của mình, thầy Yaino. Thầy là cố vấn của CLB bóng chày và là một giáo viên năng nổ, tràn đầy nhiệt huyết. Lúc nào thầy cũng bận một bộ đồ thể thao, cộng thêm bộ râu rậm rạp của mình nữa nên trông thầy lúc nào cũng nóng như lò lửa vậy, một trường hợp khá là khó để đối phó.
“Để có một sự nghiệp ổn định trong tương lai, em cần đỗ đạt vào một trường cao trung có thứ hạng cao**, và nếu em chăm chỉ học hành, ngay cả một chỗ ngồi trong một trường dự bị đại học cũng sẽ không phải thứ gì đó viển vông, xa cách. Đây là thời điểm em phải cố gắng hết sức. Nếu không phải từ hôm nay thì em còn tính đợi đến bao giờ nữa!”
“Em phải suy nghĩ nghiêm túc hơn cho tương lai của chính mình đi!”
Và thế là kết thúc một buổi thuyết giáo dông dài của người thầy.
Dù nói là thế, nhưng Nagi còn chưa nghĩ tới việc cậu muốn vào cao trung nào hay cậu muốn làm gì trong tương lai. Cậu không có môn học yêu thích, không có điều gì đặc biệt muốn làm, về cơ bản cậu chẳng có hứng thú với cái gì sất. Khi cậu cố điền vào đơn đăng kí nguyện vọng kia, tất cả những gì cậu nghĩ ra được là “Không muốn đi làm”.
(Tương lai à… Đi làm chắc chắn là không dễ chịu chút nào rồi… Mình không muốn làm việc trong mấy cái công sở độc hại đâu… Cũng chả muốn cày việc như con trâu từ sáng đến tối làm gì cả… nói chung là, mình chả muốn đi làm chút nào hết…)
“Nếu có thể sống mà không phải làm việc thì hay biết bao ha.”
Những ý nghĩ cậu canh cánh trong lòng đã được thốt lên.
(Mình không muốn làm việc…… Làm thế nào để không phải làm việc nhỉ?)
Nagi cầm lấy một cây bút bi.
Ngay từ khi còn nhỏ, ước mơ của Nagi là được chơi game và sống một cuộc sống vô tư, nhàn hạ. Đó là những gì cậu muốn làm trong tương lai. Vậy, cậu phải làm gì để đạt được ước mơ đó?
“.....Có thu nhập cao?”
Cậu ngồi dậy, tay xoay bút quanh ngón tay, trầm ngâm suy nghĩ.
(Đúng rồi. Mình sẽ kiếm một công việc ổn định ở một công ti tốt, kiếm tiền, rồi mình sẽ nghỉ hưu sớm và sống thảnh thơi đến cuối đời. Đó sẽ là mục tiêu của mình.)
Làm ở ngành nào cũng được với cậu thôi, nhưng cậu muốn làm ở một công ti mà phải trả lương hậu hĩnh, không đòi hỏi quá nhiều giờ làm, và cho phép cậu có thu nhập cao mà không phải làm quá sức. Nếu vậy thì bước đầu cậu sẽ phải đỗ vào một trường cao trung tốt cái đã. Cậu bắt đầu giở ra quyển “Hướng Dẫn về Các Trường Cao Trung Quốc Nội“ mà nhà trường đã phát cho cậu.
(Các trường cao trung có thứ hạng cao là……)
Từ một trang sách ngẫu nhiên được mở ra, một ngôi trường với thứ hạng tương đối cao hiện ra trước mắt cậu.
Nagi cuối cùng cũng đã chọn được ngôi trường mà cậu mong muốn.
Động cơ của Nagi khác hoàn toàn so với những gì mà giáo viên cậu đã đề cập tới …… Không phải vì một “tổ ấm hạnh phúc” hay một “tương lai ổn định”, cậu chọn trường cao trung chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là một “cuộc sống thoải mái”.
(Vậy là được rồi. Chơi thôi.)
Cuối cùng, Nagi cũng đã được đặt tay lên chiếc máy chơi game của cậu.
___________________________________________________________________________________________________________________
“Cao Trung Hakuho~! Em nghiêm túc thật đấy à?”
Cậu đã điền xong vào đơn đăng kí nguyện vọng của mình và nộp lại nó đúng hạn, tuy vậy, không hiểu vì sao cậu vẫn bị giáo viên khiển trách. Nguyện vọng 1 của Nagi là Cao trung Hakuho, một trường cao trung danh giá của Tokyo. Dù vậy, cậu vẫn không thay đổi lựa chọn của mình vì nó quá phiền phức. Cha mẹ cậu luôn cho cậu sống tự lập, tự đưa ra lựa chọn cho bản thân*** nên họ không có ý kiến gì về việc này.
Mặc dù cậu đã chọn được ngôi trường mong muốn, cậu lại không hề ôn luyện gì cho kì thi đầu vào. Mùa đông quá lạnh để cậu rời khỏi futon của mình. Thế là trong khi bạn bè đồng trang lứa đang hành xác ôn thi ở các lò luyện thi, đăng kí thi các kì thi thử, cảm xúc lên xuống lẫn lộn vì số điểm của bản thân, Nagi thì lại chỉ trùm mền chơi game trên giường cả ngày.
(Có lẽ mình cũng nên bắt đầu học giống như mọi người rồi ha.)
Lúc đó là hai tuần trước khi kì thi chính thức diễn ra. Cuối cùng thì cậu cũng đã chịu bắt đầu ôn luyện. Nằm dài trên giường của mình, cậu lấy ra tài liệu tham khảo để ôn tập.
(Tiếng Nhật chả có gì thú vị cả… Chưa chi mình đã thấy buồn ngủ rồi.)
(Để xem Khoa Học thì sao nào……Hm……Ah.)
(Nghiên cứu Xã hội****……Mình chỉ cần ghi nhớ chúng thôi……)
(Toán thì……đầu mình rối hết cả lên rồi.)
(Mình biết câu tiếng Anh này rồi, nó xuất hiện trong một trò chơi thì phải.)
Nhờ có hai tuần đánh mất chính mình của cậu, Nagi đã vượt qua kì thi tuyển sinh và được tuyển vào một ngôi trường cao trung danh giá tại Tokyo.
___________________________________________________________________________________________________________________
Chap 2 sẽ ra lò vào thứ 5 hoặc thứ 6 :b
Chúc mọi người ngày nghỉ lễ cuối vui vẻ nha <3