Nay tui tính ra cả chap 9 và chap 10 cùng lúc luôn vì 2 chap khá là ngắn, cơ mà chiều nay tui đi coi Conan rồi :b nên mọi người đọc trước chap 9 nha. Phim hay thì tối lên luôn chap 10 còn không thì mai tui up <(")
___________________________________________________________________________________________________________________
(Chết. Điện thoại của mình.)
Nếu điện thoại của cậu bị hỏng, cậu sẽ không thể chơi game. Nagi không hề thích điều đó chút nào cả. Thế là cậu dồn hết sức lực vào đầu ngón chân của mình.
Thụp!!!
Vì chiếc điện thoại, cậu sẵn sàng nhảy xuống cầu thang không chút do dự. Cậu bay người vượt qua 17 bậc cầu thang và tiếp đất với chân trái khụy xuống làm bệ đỡ.
"Hở."
Cậu bạn tóc tím kia cứ ngỡ rằng Nagi sẽ ngã mất, nhưng không, Nagi đã an toàn tiếp đất thành công. Cậu duỗi chân phải của mình, đỡ lấy chiếc điện thoại trước khi nó rơi xuống sàn nhà. Chiếc điện thoại đáp trúng ngay phần mũi của chiếc giày da cậu đang đi một cách nhẹ nhàng tới bất thường. Cùng lúc đó, đầu gối chân trái và tay phải của Nagi làm bệ đỡ, hấp thụ dư chấn của cú tiếp đất vừa rồi. Chiếc điện thoại nhờ đó mà yên vị trên mũi giày của Nagi thay vì nảy ra và rớt xuống.
(Whoa! Đỡ đẹp vãi!)
Dù vừa có một màn trình diễn kĩ năng cực kì đẳng cấp, thứ duy nhất Nagi để tâm tới là chiếc điện thoại của mình như thường lệ.
“C—Cậu... Cậu đỉnh thật đấy! Cậu ở trong đội bóng đá của trường hả?"
Một giọng nói đầy háo hức từ trên cầu thang vọng xuống, nhưng dù có nghe thấy nó, Nagi vẫn không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
"A. Chết rồi."
"Cậu là gã quái nào vậy!? Cậu có muốn chơi bóng đá cùng tôi không?"
Cuối cùng Nagi cũng chịu ngoảnh mặt lại để xem ai đang nói. Và người đang nói kia là… Nagi nhận ra cậu ấy. Một khuôn mặt tràn đầy sự tự tin với cặp mắt giống quả hạnh nhân, nhìn đâu cũng nhận biết được đây là người tri thức. Nagi vốn chẳng quan tâm tới bất cứ ai, nhưng vì cậu ta là học sinh nổi trội nhất trong trường, cậu có biết đôi chút về anh chàng này.
"Ah. Cậu là tên rich kid đó. Cho tôi ít tiền đi." (Vcl vã)
Đó là thông tin duy nhất cậu nhớ được về Reo.
Reo không khỏi ngỡ ngàng trước yêu cầu của cậu.
Mikage Reo, tổng giá trị tài sản lên tới 758 tỉ yên, người kế thừa hợp pháp của Tập đoàn Mikage. Cậu đã cực kì nổi danh từ thuở mới lọt lòng. Ngoại hình, trí tuệ, thể thao cậu đều có hết, không có lấy một yếu điểm nào cả, gọi cậu là siêu nhân cũng không phải nói quá. Dù có bị chiều hư từ nhỏ do môi trường sống, nhưng phản ứng vừa rồi của Nagi thật sự khiến cậu phải ngạc nhiên.
"Tôi không chơi bóng đá. Tôi còn chưa chơi thể thao bao giờ. Tôi chỉ muốn sống nhàn rỗi tới hết đời thôi. Thế nên là cho tôi chút tiền đi."
Nagi thực sự nghĩ rằng nếu hỏi xin như vậy thì cậu ta sẽ cho cậu tiền, thế là cậu chìa tay mình ra.
Chuyện này cũng là một cú sốc nữa đối với Reo.
(Có chuyện gì với cậu ta vậy!? Mà cậu ta bảo mình chưa từng chơi bóng đá á...?)
Tâm trí của Reo lúc này đang rung động dữ dội. Ngay cả với một dân chuyên có kĩ năng xử lí bóng bài bản cũng không thể nào nhảy xuống cầu thang mà đỡ một chiếc điện thoại như thế một cách hoàn hảo như vậy được.
"Từ từ đã nào. Cú đỡ vừa rồi, cả tư thế đó nữa, đúng vậy, cậu chắc chắn có thiên phú về bóng đá!”.... Reo bất chợt sát lại gần Nagi, khiến cậu phải lùi lại một chút.
“Chơi bóng đá với tôi đi! Nếu cậu cố gắng, trở thành cầu thủ chuyên nghiệp cũng chẳng phải giấc mơ viển vông gì đâu đấy!"
Nếu em cố gắng, XXX sẽ không phải thứ giấc mơ viển vông nào hết.
Nếu em cố gắng, đỗ vào trường chuyên sẽ không phải thứ giấc mơ viển vông nào hết. Nếu cậu cố gắng, một chỗ trong đội 1 sẽ không phải thứ giấc mơ viển vông nào hết. Nếu em cố gắng, những trường đại học hàng đầu cũng sẽ không phải thứ giấc mơ viển vông nào hết...
Đã quá nhiều lần Nagi phải nghe những lời này rồi, vậy nên mỗi khi ai đó nhắc đến chúng, cậu sẽ đáp lại như thế này.
"Nếu tôi phải cố gắng, vậy thì bóng đá nghe phiền thật đấy."
Reo tròn xoe mắt ngạc nhiên. Biểu cảm bỡ ngỡ đó của mọi người, Nagi đã thấy nhiều tới phát ngán rồi.
"Tôi ghét những thứ phiền phức. Tôi không muốn làm việc gì cả."
Nagi quay đầu, trở về chỗ cầu thang và tiếp tục đắm chìm vào thế giới game của riêng cậu. Sau khi đơ người ra tại chỗ một lúc, Reo không thể nào kiềm chế được sự hào hứng đang khơi dậy bên trong cậu lúc này.
(Cậu ta vẫn chưa nhận ra bản thân mình có tài năng thật sự hay sao......!?)
Đối với Nagi, chẳng có gì là không thể cả. Nếu cậu muốn nhớ cái gì đó, cậu có thể dễ dàng nhớ được. Nếu cậu muốn làm cái gì đó, cậu có thể dễ dàng làm được mà không có vấn đề gì cả. Chẳng có lí do nào cho hiện tượng đó cả, đó là lẽ dĩ nhiên với cậu ấy thôi.
Trong cả cuộc đời của Nagi từ xưa đến nay, Reo là người đầu tiên và cũng là duy nhất nhận ra tiềm năng thực sự của cậu.