Ban đầu là tôi tính sủi 1 tuần thôi để cày map mới Sumeru, farm hết 2 map được 2k3 nt xong l bạn vô đập hết, mất cmn bảo hiểm cho anh Hải với Kazuha, thế nên bây giờ mới có chap mới <(")
Hôm nào vui thì dịch tiếp nha :Đ
___________________________________________________________________________________________________________________
Nagi đã chuyển đến sống trong khu kí túc xá cho học sinh của trường. Dù được gọi là kí túc xá, nó lại trông như một căn hộ cho thuê mà chỉ có phòng riêng và không có bạn cùng phòng vậy, quá tiện lợi và thoải mái đi. Mỗi ngày, sau giờ học, Nagi về thẳng phòng của mình và ngay lập tức chìm vào thế giới trong game. Cậu thường chơi Free Fire*, một game battle royale hiện đang cực kì hot với hàng triệu người chơi trên toàn thế giới và là một game thủ nhiệt thành của tựa game này.
Hôm nay, vẫn như mọi ngày, cậu đang chuẩn bị về kí túc xá thì bất chợt có tiếng ai đó đang gọi cậu lại.
“Ê, cậu gì ơi! Cậu cao cao đằng kia ơi!! Đợi tôi với!”
Một giọng nữ vang vọng khắp hành lang.
“Cậu có muốn tham gia CLB bóng rổ không? Có một cơ thể tuyệt như này mà không tận dụng thì lãng phí lắm. Nếu cậu nỗ lực, một suất ở trong đội hình chính là không phải bàn cãi luôn!”
Khi Nagi đang chuẩn bị rời đi, một cô gái đã nhanh chóng níu cậu lại. Đó là một đàn chị hiện là quản lí của CLB bóng rổ của trường, và chị muốn mời cậu gia nhập CLB. Nagi cao tới 1 mét 9, một món quà trời cho đối với dân thể thao, vậy nên một lời mời như này là điều dễ hiểu mà thôi. Tuy vậy, Nagi ngay lập tức lắc đầu từ chối.
“Sao vậy? Em đã gia nhập CLB khác rồi sao?”
Cậu gật đầu.
"Hở, chán vậy! Mà em gia nhập CLB nào thế?"
“CLB đi về nhà ạ.”
“Ra là vậy…Ể! A, này!”
Nagi đánh bài chuồn ngay tắp lự. Không đời nào cậu sẽ chơi thể thao khi mà ngay cả đi bộ đối với cậu cũng là cực hình rồi. Tuy nhiên, chỉ ít lâu sau khi nhập học, CLB bóng rổ, bóng chuyền, bóng chày, bóng ném, và vì lí do nào đó, cả đội hoạt náo viên của trường cũng bắt đầu tìm tới để chiêu mộ cậu. CLB bóng rổ tỏ rõ khao khát có được cậu nhất khi chị quản lí, sau ngày hôm đó đã liên tục ghé qua nhiều lần để động viên cậu tham gia đội bóng.
“Nagi Seishiro! Hôm nay tôi sẽ không để cậu chạy đi nữa đâu.”
“Oof.
Tại cổng trường, đội trưởng CLB bóng rổ đã đích thân ra đón đầu Nagi. Bằng một cơ thể với bờ vai rộng bất thường và cơ bắp cuồn cuộn, anh chắn ngang lối đi của cậu.
“Có một chiều cao như vậy mà không tận dụng là phí lắm đấy! Tới phòng gym một lần đê, đích thân anh đây sẽ khai thông cho chú biết bóng rổ vui như thế nào!”
Chiếc áo ba lỗ và quần cộc phô bày rõ rệt những múi cơ vạm vỡ của anh. Mới tháng Tư thôi mà trông người anh đã căng tràn sức sống rồi.
“Nào! Đi mà! Thử chơi bóng rổ đi!”
“......”
Đáp lại sự nhiệt tình của anh đội trưởng, cậu chỉ lắc đầu mà không nói lấy một lời. Nói ra được một chữ thôi đã đủ mệt rồi. Cậu cố hết sức để cho anh thấy rằng cậu chỉ muốn về nhà mà thôi, nhưng ông anh này vẫn không buông tha cho cậu. Và rồi, một cậu trai mặc chiếc áo giống như của anh, có vẻ là đàn em của anh ấy, chen ngang vô giữa hai người bọn họ.
“Đội trưởng à~, cậu ta kì quặc lắm. Bọn em học cùng lớp với nhau, cậu ta ở trong lớp chẳng giao lưu với ai cả, lúc nào cũng chỉ cắm mặt chơi game một mình mà thôi.”
Họ……ở cùng lớp sao?
“Hả? Hóa ra cậu là một tên otaku sao? Thôi nào, cứ thế thì làm sao mà nổi tiếng được! Nhìn những múi cơ bắp săn chắc của anh đây này! Cậu phải tập luyện để phát triển cơ thể được như thế! Đừng có lo, đích thân anh sẽ rèn chú đến nơi đến chốn, rồi sớm muộn chú sẽ có một cơ thể tuyệt vời mà thôi… ê, đừng có lấy máy ra chơi trong khi anh đang nói chứ!”
Nagi không thể chịu được nữa, thế là cậu lấy điện thoại ra chơi.
“Bỏ cuộc đi anh. Một tên lập dị như thế không thể ở trong đội chúng ta được đâu.”
“Hmm…… A, này! Đừng chạy đi chứ!”
Thấy được cơ hội khi anh bạn cùng lớp kia tới bắt chuyện, Nagi nhanh chóng sủi đi. Sau vài cuộc thảo luận, cuối cùng họ cũng ngừng việc chiêu mộ Nagi. Quyết định này cũng một phần do cái mác “lập dị” bị gán cho cậu từ trước. Lúc nào cậu cũng ở một mình và giữ mức giao tiếp thấp nhất có thể. Cậu không ở trong CLB nào cả hay hội học sinh. Ngày nay con người kết nối thông qua SNS thì cậu còn chẳng có nổi một tài khoản LINE chứ đừng nói là Instagram. Một học sinh cao trung không muốn kết nối với người khác, nói cậu lập dị cũng không hẳn là sai đâu. Đối với trường hợp của Nagi, cậu không hẳn là một người cô độc, cậu chỉ là thích ở một mình mà thôi, vậy nên cái mác lập dị này không phải mối bận tâm đói với cậu, cậu vui khi chơi game là được rồi. Và trên hết, giống những người xung quanh luôn xem cậu là tên kì quặc, cậu cũng xem những bạn cùng lớp của mình như “sinh vật lạ” mà thôi.
(Cơ bắp này, nổi tiếng nọ, chả hiểu nổi họ nữa…… Sao họ lại làm những thứ nghe đã phát mệt như vậy nhỉ? Con người đúng là sinh vật kì lạ mà.)
Bạn có thể có một cơ thể tuyệt vời nếu chăm chỉ? Nagi không có động lực nào để “nỗ lực” cả. Sau giờ học, Nagi chỉ chơi game. Đi học (ngủ) và về phòng (chơi game) là cuộc sống hàng ngày của cậu. Cuối cùng, cậu đã về tới kí túc xá, đến giờ game rồi.
“Xuyên táo! Ngon!”
Cầm súng sấy từng tên địch một trong game vui hơn việc phải nỗ lực ngoài đời nhiều.
(Gửi tới những nhà phát triển game trên toàn thế giới, cảm ơn mọi người vì tất cả những trò chơi thú vị ngoài kia……)
___________________________________________________________________________________________________________________