Sân bay thành phố A.
Mọi khi, nơi đây đã ồn ào tấp nập! Nhưng hôm nay, hình như có vẻ náo nhiệt hơn thì phải?
Một nhóm người mặc đồ đen, dường như là vệ sĩ. Vây quanh ba người đàn ông, một người phụ nữ và một cô gái tầm mười bảy tuổi. Ai nấy đều toát lên vẻ cao quý kiêu ngạo. Mặt cả năm người ai nấy đều lạnh như băng, tất cả đều trông mong hướng về đường bay. Tâm trạng rất bồn chồn và hào hứng. Chắc họ đang chờ đón ai đó xuống máy bay ở chuyến tiếp theo.
Một lúc sau, chuyến bay từ Las Vegas, Mỹ đã chuẩn bị hạ cánh.
Nhóm người đứng bật dậy, gương mặt lạnh của họ đã mỉm cười từ lúc nào?
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt vui vẻ ôn nhu về phía cô gái vừa bước ra kia. Cô gái dáng người mảnh khảnh, cao tầm một mét bảy mươi. Gương mặt được dấu dưới lớp kính đen to bản, cô diện chiếc áo phông đen đơn giản, cùng quần jeans đậm màu, bên ngoài cô khoác một chiếc áo sơmi sọc kẻ. Mái tóc màu đen tùy ý được xõa thẳng tự nhiên, đang từ từ tiến về phía họ, làn môi anh đào nhỏ nhắn kéo lên một nụ cười dịu dàng. Hẳn là một mỹ nhân! Cô gái xinh đẹp này là Lâm Hạ Băng.
“Ông nội, ba mẹ, anh hai, cả Vũ Vũ. Con rất nhớ mọi người!” Lâm Hạ Băng mỉm cười nói với nhóm người đứng đó chờ cô, đôi mắt dấu đằng sau lớp kính kia ánh lên tia dịu dàng.
“Hạ Băng, chào mừng con trở về nhà.” ông lão được cô gọi là nội dang tay ra kéo lấy tay cô, vỗ nhẹ. Lão cất giọng đầy yêu thương.
“Đúng đấy, ở bên đó năm năm rồi. Về đây còn nhớ bọn ta không?” người đàn ông trung niên, có lẽ là bố của Lâm Hạ Băng – Lâm Ngũ Hải chen vào nói với cô.
“Con nhóc này có khi quên luôn cả anh hai rồi..” một giọng nam trầm khàn chen vào, cất giọng bỡn cợt với Lâm Hạ Băng. Người này chắc là Lâm Hạ Thiên - anh trai của cô.
“Mấy người này, hỏi dồn dập thế thì bảo bối làm sao trả lời hết được?” người phụ nữ trung niên khẽ trách ba người kia, bà ôm lấy Lâm Hạ Băng thể hiện rõ sự nhung nhớ mà bà kìm nén suốt thời gian qua.
Một nhà sáu người cứ thế làm một góc sân bay rôm rả hẳn lên, liền quên luôn cô nàng Vũ Vũ đứng ngay bên cạnh, trưng ra vẻ mặt đáng thương đến tội!
Nửa ngày sau, họ mới chịu buông nhau ra để rảo bước ra bên ngoài, cùng lên chiếc xe Roll-Royce màu đen trở về nhà..Lâm Hạ Băng khi về tới căn biệt thự thân thuộc, sau khi kết thúc màn chào hỏi với mọi người trong gia tộc. Cô cùng Vũ Vũ bước lên phòng, quản gia kéo vali theo sau.
“Chú cứ để kia cho cháu là được rồi ạ! Cảm ơn chú!” Lâm Hạ Băng mỉm cười với ông quản gia, chỉ sang chỗ gần góc giường.
“Tiểu thư nghỉ ngơi đi ạ. Tôi đi xuống đây!” ông quản gia cũng mỉm cười với Lâm Hạ Băng. Ông nhìn cô từ nhỏ lớn lên, ông biết cô vốn là một cô nhóc trẻ con mà. Nhưng sau năm năm ở bên Mỹ, giữa dòng xô đẩy của xã hội liệu cô có còn thuần khiết như vậy không? Ai ngờ, tất cả lo lắng của ông là dư thừa. Cô nhóc này vẫn như xưa, vẫn không chút thay đổi. Càng lúc, ông càng yêu thương cô hơn cả con ruột rồi!
Đợi sau khi quản gia bước ra ngoài và đóng cửa lại. Lâm Hạ Băng mới quay người lại ngắm nghía căn phòng của mình. Vẫn gam màu xanh ngọc thanh khiết, vẫn căn phòng thời thơ ấu của cô. Nó vẫn như trước! Xung quanh rộng lớn, các bài trí hài hòa. Hoàn toàn hợp ý của cô.
Thấy Lâm Hạ Băng cứ mải nhìn căn phòng không chút để ý đến mình, Vũ Vũ liền kéo kéo áo của Lâm Hạ Băng, rưng rưng nước mắt nhìn Lâm Hạ Băng cao cao tại thượng đứng trước giường:
“Tiểu Băng, cậu quên luôn mình rồi ư?”
Cô liền ngồi xuống giường, ôm chặt lấy Vũ Vũ. Lớn tiếng trêu chọc Vũ Vũ:
“Này Tôn Thanh Vũ, cậu bao tuổi rồi hả? Mà suốt ngày mít ướt như vậy! Thế năm năm qua mình không ở đây cậu sống ra sao?”
“Mình rất nhớ cậu!” Tôn Thanh Vũ ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của Lâm Hạ Băng không chịu rời. Bạn thân chí cốt từ thuở nhỏ, hai gia đình còn thân thiết. Cô cùng Lâm Hạ Băng vốn dính lấy nhau như hai chị em, vậy mà đùng một cái Lâm Hạ Băng bỗng phải sang Mỹ du học… Cả hai phải chia tay nhau!
Năm năm trước, Lâm Hạ Băng vì chuyện gì đó nhất quyết đòi sang Mỹ du học. Rời xa tất cả những thứ còn vương vấn tại đất nước này.
Năm năm sau, cô liền trở về. Càng ngày càng xinh đẹp, càng tôn lên khí chất cao ngạo trời sinh.
Lâm Hạ Băng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lâm thị. Là bảo bối của gia tộc Lâm thị. Cô cùng anh hai là đại thiếu gia Lâm Hạ Thiên một tay đưa tập đoàn Lâm thị trở nên xuất sắc nhất, đứng đầu thế giới!
Sở hữu chỉ số IQ rất cao. Từ nhỏ được dạy dỗ dưới nền học vấn xuất sắc nhất, hoàn mỹ về mọi hình thức. Xinh đẹp, tài giỏi và khí chất vương giả cao quý. Cô là cô gái mà mọi chàng trai luôn khao khát và cả các cô gái luôn mong ước được như cô. Luôn được mọi người trong gia tộc quan tâm và yêu thương. Thử hỏi ở cô còn gì là thiếu và thiệt thòi nữa không?
Thế nhưng, đấy chỉ là vẻ bề ngoài hào nhoáng trước mặt mọi người. Còn bên trong con người thật của Lâm Hạ Băng như thế nào?
Về đây, sở hữu chỉ số IQ cao không có nghĩa không đi học. Hồ sơ của cô được bảo mật tuyệt đối trong ngôi trường cũ cô từng theo học năm năm trước, lần này cô trở về, cánh cửa bí mật đóng kín lại một lần nữa mở ra… Chứa đựng những ký ức bám đầy bụi bẩn mà cô hoàn toàn muốn quên đi...
Ngôi trường School Gold – dành cho những thiên kim tiểu thư, các thiếu gia con nhà danh giá. Ngôi trường với nền giáo dục bậc nhất, với sự phân chia giai cấp vô cùng rõ rệt! Ai nhận được học bổng ở ngôi trường này, là sự may mắn hay sự xui xẻo mà họ vô tình nhận được? Nếu đã quyết định theo học ở ngôi trường này, họ sẽ phải sống trong những ngày tháng địa ngục tăm tối nếu không an phận. Vì đây là ngôi trường dành cho con nhà danh giá!
Năm năm trước, Lâm Hạ Băng như một nàng tiểu công chúa bí ẩn được giấu dưới lớp băng tưởng như mỏng manh nhưng không thể xâm phạm. Cô vô cùng bí ẩn, có nhiều vị thiên kim tiểu thư ghen tị với nhan sắc của cô, với học lực của cô mà đã khi dễ cô. Nhưng không hiểu, những vị tiểu thư ấy dù căm ghét cô thế nào cũng không thể chạm vào được dù chỉ là một cọng tóc của cô mà cũng không hiểu tại sao. Từ đó, những lời đồn đại linh tinh xoay quanh thân phận bí ẩn của cô. Khiến cô như một tội đồ cần phải tránh xa!
Thế nhưng những điều tầm thường ấy đâu đáng để cô phải để tâm?
Lâm Hạ Băng vẫn một thân băng giá, tự tin tài trí. Dù có ghét cô đến mấy, nhưng những người ấy đều rất ngưỡng mộ lực học của cô…
Rồi… Cậu, ánh ban mai ấm áp sưởi ấm vào trái tim lạnh giá của cô. Sự rung động đầu đời, tình cảm ngô nghê của những đứa trẻ ở tuổi mười hai cứ thế dần lớn lên trong cô…
Ngày chia tay cậu, gương mặt cô vẫn không chút cảm xúc. Lạnh lùng tàn nhẫn quay bước đi, đối với kẻ lợi dụng mình, tốt nhất nên dẹp đi để khỏi khiến bản thân lụy sâu hơn. Dẫu tài trí đến mấy, cô cũng mới chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi không thể tiếp tục kìm nén cảm xúc bản thân. Cô quyết định đi du học, để chôn vùi lớp ký ức đau đớn của mối tình đầu vào sâu trong ngăn tủ khóa kín trong tim.
Để đến bây giờ, Lâm Hạ Băng đã trở lại. Như một viên ngọc thô đã tỏa sáng rực rỡ nay lại được mài, rèn luyện kĩ càng. Viên ngọc ấy lại càng cao quý hơn, càng kiêu kỳ hơn. Càng tỏa ra những vầng sáng mê hoặc người nhìn…
Dù tình cảm có sâu đậm đến mấy, thì theo thời gian nó cũng xóa nhòa đi tất cả!
Bây giờ, cậu trong lòng cô chỉ là một vết sẹo thỉnh thoảng nhớ tới cũng hơi nhức. Nhưng liền tan biến như chưa tồn tại!
Trở về đây, có nghĩa là đối mặt với quá khứ ấy!
Tạm biệt cậu. Mối tình đầu của tôi!
“Có một loại người! Dù có đau đớn đến mấy, đau đớn đến thấu tâm can mà vẫn gắng sức chịu đựng! Cho tới khi không chịu nổi nữa, liền bùng nổ… Sau đó, họ liền coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, họ lại đứng lên chống chọi lại bão tố, kiên cường chống lại tất cả!”