Chúng Ta Thử Bên Nhau Nhé

chương 44: tớ thấy cậu giống như bị thiểu năng trí tuệ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ, Diệp Thành quả thật là quá lợi hại.

Rõ ràng một giây trước bản thân cô còn đang hoang mang hoảng hốt muốn chết, vậy mà anh chỉ cần dùng hai câu nói liền khiến cho toàn bộ rối rắm trong lòng cô lập tức tan biến.

【 Kỳ Lưu Hỏa: Được rồi, ngủ đi. 】

【 Diệp Thành: Đợi đã. 】

【 Kỳ Lưu Hỏa: Hả? 】

【 Diệp Thành: Ngày đầu tiên xếp lại chỗ ngồi mà cậu không có gì muốn nói với tớ sao? Kiểu như nhớ nhung tớ, không nỡ rời ra, hoặc là ở trên lớp sẽ quay lại lén nhìn tớ. 】

【 Kỳ Lưu Hỏa: Chỉ cần tớ quay đầu lại là có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Cố Sướng, sau đó cậu ấy liền giảng bài cho tớ. 】

【 Diệp Thành: Đừng quay lại nữa, không tốt cho xương cổ. 】

【 Kỳ Lưu Hỏa: Biết rồi, ngủ ngon. 】

【 Diệp Thành: Ừ, ngủ ngon. 】

【 Kỳ Lưu Hỏa:…… Đúng rồi, mấy người ngồi ở cuối lớp bình thường chẳng học hành gì cả, cậu đừng quên……】

Hiệp ước của chúng ta.

【 Diệp Thành: Biết rồi! Tớ nhất định sẽ nỗ lực học tập! 】

【 Kỳ Lưu Hỏa: Được, ngủ ngon. 】

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Lưu Hỏa sờ s0ạng trong bóng tối đi đến lớp học.

Thời tiết ngày càng trở lạnh.

Sau khi vào lớp học còn có thể thở ra một hơi trắng xoá.

Những ngày tháng này đối với học sinh ngoại trú lại càng thêm khổ sở. Đi đường lạnh như vậy sao có thể sống nổi. Kỳ Lưu Hỏa lại nghĩ tới Diệp Thành vẫn luôn đi học bằng ô tô riêng…… Chẳng có gì đáng thương cả.

Cô vừa mới đặt mông ngồi trên chiếc ghế lạnh băng, còn chưa kịp nóng chỗ, Diệp Thành khoác trên mình bộ đồng phục đã bước vào.

Suốt mấy tháng nay Diệp Thành cũng chưa mặc đồng phục lần nào.

Hôm nay làm sao vậy.

Kỳ Lưu Hỏa không nhịn được nhìn chằm chằm quần áo trên người Diệp Thành suốt từ lúc anh xuất hiện ở cửa lớp.

Diệp Thành đến gần bên cạnh cô, khom lưng thì thầm, “Mê mẩn tớ vậy hả, hôm nay tớ đẹp trai lắm sao?”

“…… Cậu có đồng phục rồi.”

“Ừ,” Diệp Thành thuận tay kéo khóa áo lên trên, “Đẹp trai không?”

“Người khác đều bắt đầu mặc đồng phục mùa đông rồi, bây giờ cậu mặc đồ mùa thu……”

Không thấy lạnh sao, bị ngốc à?

Diệp Thành cười hì hì, “Lo lắng cho tớ à? Tớ đây hỏa khí vượng*, không sợ lạnh, mùa đông có thể dùng làm lò sưởi ủ ấm chân tay, giá trị rất cao.”

*Có nhiều khí nóng trong người.

Kỳ Lưu Hỏa: “……”

Diệp Thành phải về chỗ của mình, nhưng trước khi đi vẫn lén thả một viên chocolate xuống mặt bàn của Kỳ Lưu Hỏa, sau đó nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của nữ sinh ngồi cùng bàn với Kỳ Lưu Hỏa quét về phía mình, lại thả thêm một viên nữa.

Diệp Thành vừa đi khỏi, Kỳ Lưu Hỏa liền nhanh tay cầm lấy chocolate giấu trong lòng bàn tay, sau đó đưa cho bạn cùng bàn một viên, “Cậu ăn đi.”

Nữ sinh ngồi cùng bàn lắc đầu, “Không…… Tớ không ăn đâu.”

“Ăn mới có sức lực đọc sách,” Kỳ Lưu Hỏa ném viên kẹo lên mặt bàn của cô ấy, “Thu Diệc.”

Thu Diệc quay đầu lại nhìn cô, bộ dạng như sắp khóc đến nơi.

Sở dĩ Thu Diệc có tính cách hướng nội là vì tên của cô ấy. Từ nhỏ đến lớn cô ấy đều bị bạn học cười nhạo, bởi vì tên cô ấy đồng âm với “Đồ giữ ấm”. Chính vì vậy, cô ấy bị mọi người đặt cho rất nhiều biệt hiệu như “Quần giữ ấm”, “Tất chân” hay “Người Nam cực” gì đó……

Nhưng Thu Diệc vốn dĩ là loại người không thể lấy chuyện này ra để đùa giỡn được. Đôi khi cô ấy không chịu được, sẽ dần dần bị mọi người bài xích, trở nên cô lập.

Cô ấy không kiên cường mạnh mẽ như Kỳ Lưu Hỏa. Kỳ Lưu Hỏa chỉ cần bước ra khỏi nhà liền không sợ gì cả.

Nhưng Thu Diệc sẽ để ý đến ánh mắt của người khác, để ý xem sau khi bản thân tự giới thiệu xong có ai cười nhạo mình hay không.

Mỗi một lời nói của mọi người xung quanh đều sẽ khiến cô ấy cực kỳ để tâm.

Dần dần, Thu Diệc không còn để ý đến ai nữa, cũng không chịu nói tên mình cho người khác nghe.

“Hừm --- không có gì phải ngượng ngùng cả,” Kỳ Lưu Hỏa nắm chặt tay cô ấy, “Hai chúng ta rất có duyên, tớ là Thất nguyệt lưu hỏa, cậu là Thu.”

Hai mắt Thu Diệc chậm rãi mở lớn, Kỳ Lưu Hỏa lại nói, “Kỳ thật nhiều lúc cần phải tự mình giải tỏa, suy nghĩ nhiều hơn một chút. Có lẽ bọn họ cũng chẳng có ác ý gì đâu. Đương nhiên, không muốn để ý đến bọn họ cũng được mà. Tớ tên là Kỳ Lưu Hỏa, người khác còn thường xuyên gọi tớ là tiểu Hỏa tử* kia kìa. Lúc đầu tớ cũng tức giận, nhưng lâu dần thành quen. Hơn nữa cũng đâu phải tất cả mọi người đều không tôn trọng chúng ta.”

*Có nghĩa là thằng nhóc.

Thu Diệc cúi đầu, “Tớ không phải có ý trách móc mọi người…… chỉ là tớ…… không cười nổi…… Nhưng mà, bọn họ lại cảm thấy tớ không thú vị, không hài hước, liền không chịu để ý đến tớ nữa……”

“Không có người như vậy đâu, sau này cũng sẽ không có,” Kỳ Lưu Hỏa giữ chặt cổ tay của cô ấy, “Nếu mà có, cậu cứ tìm tớ, tớ giúp cậu hả giận.”

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ, giữa bạn bè với nhau phải dùng chân tình đối đãi. Bạn thích ai, thì cứ chân thành giúp đỡ họ. Nếu như người ta không phản cảm với bạn, vậy thì nhất định sẽ trở thành bạn bè của bạn.

Thỏ con Thu Diệc ăn viên chocolate Kỳ Lưu Hỏa đưa cho.

Cố Sướng ngồi ở phía sau thấy rõ ràng mọi chuyện, lại càng thêm chán ghét Diệp Thành.

Vì sao tán tỉnh Kỳ Lưu Hỏa rồi còn muốn tiếp tục tán tỉnh Thu Diệc làm gì? Cố Sướng có chút tức giận.

Chẳng lẽ Thu Diệc thích ăn chocolate sao?

Cố Sướng thầm nghĩ, nếu lén tặng cô ấy một hộp chocolate đặt ở trong ngăn bàn của cô ấy, liệu có dọa cô ấy sợ hay không?

Thu Diệc và Kỳ Lưu Hỏa giống nhau, đều không có bạn bè. Nhưng về phần Kỳ Lưu Hỏa, không phải bởi vì cô nhát gan, chỉ là do đầu óc cô thường xuyên bay bổng, hay đắm chìm trong thế giới của chính mình, thoạt nhìn rất khó gần. Nhưng cô lại rất khát vọng được tiếp xúc với người khác. Chỉ cần người khác chủ động tiếp cận, đánh thức cô khỏi thế giới trong tưởng tượng, cô sẽ rất vui vẻ nhiệt tình đáp lại.

Nhưng mà Thu Diệc lại khác. Cô ấy rất cẩn trọng, tựa như tên của cô ấy, hành động luôn mang theo nỗi sợ, một khi có chút không ổn liền trốn đi không bao giờ tiếp xúc với người khác nữa.

Sai lầm lớn nhất của Cố Sướng từ khi bước vào cấp ba chính là học theo đám người nhiều chuyện kia ồn ào gọi cô ấy là “Quần giữ ấm”…… Hiện giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân thật sự là quá đê tiện.

Từ đó về sau, mỗi lần vô tình gặp được cậu ta ở hành lang, Thu Diệc đều cố ý trốn tránh.

Cố Sướng biết, Thu Diệc trốn rất nhiều người, nhưng cậu ta lại là người bị cô ấy trốn tránh tàn nhẫn nhất.

Tiết đọc bài buổi sớm đã bắt đầu. Thu Diệc giơ tay che lại lỗ tai đắm chìm trong thế giới của riêng mình say sưa đọc bài.

Kỳ Lưu Hỏa cũng vậy.

Đột nhiên dãy bàn cuối lớp truyền đến tiếng bàn ghế bị xô đẩy.

Kỳ Lưu Hỏa vốn dĩ đã rất để tâm đ ến động tĩnh dưới cuối lớp, vừa nghe thấy tiếng động liền vội vàng quay đầu lại nhìn thử, đúng lúc nhìn thấy Diệp Thành và lớp trưởng đang nắm cổ áo nhau, vẻ mặt hung dữ dường như đang chuẩn bị xông vào đánh nhau.

Diệp Thành vừa thấy bị cô phát hiện, lập tức kéo đầu lớp trưởng vào ngực mình ôm lấy, “Được rồi, mâu thuẫn cỏn con mà thôi, lớp trưởng đừng tức giận.”

Lớp trưởng: “Diệp Thành cậu đúng là phiền phức! Lúc trước là tớ nhìn lầm cậu! Đồ lắm miệng!”

“Sau khi quen biết tớ xong, mọi người đều nói y hệt như vậy.”

Lớp trưởng và Diệp Thành lại cùng nhau ngồi xuống, bàn ghế bị xô đẩy cũng đã được xếp lại ngay ngắn.

Kỳ Lưu Hỏa quay lại tiếp tục chuyên tâm đọc sách.

Lớp trưởng: “Đánh một trận đi, hai ta đánh một trận, sau này cậu có thể ít lời hơn.”

“Đã nói rồi, không đánh nhau.” Diệp Thành chống cằm.

“Tớ sai rồi,” Lớp trưởng xin tha, “Tớ vốn cảm thấy ái muội với không phải bạn bè, hơn hẳn bạn bè không có gì khác nhau cả. Tất cả là tại tớ lắm lời, cậu đừng lải nhải nữa được không, đầu tớ sắp nổ tung rồi.”

“Tớ cũng cảm thấy không có gì khác nhau, nhưng mà Tiểu Hỏa lại tức giận sinh khí,” Diệp Thành nói, “Tuy rằng sau đó mọi chuyện đã được tớ dùng miệng lưỡi……”

“Hôn lưỡi?” Lớp trưởng hỏi.

“…… Tuổi nhỏ như vậy chỉ biết nghĩ lung tung, tư tưởng có vấn đề,” Diệp Thành buông lời chỉ trích, “Là tớ dùng ba tấc lưỡi dỗ dành hết lời mới xóa tan suy nghĩ tiêu cực trong đầu cô ấy. Nhưng dù sao cũng đã ảnh hưởng đến tình cảm thân thiết hơn bạn bè giữa hai người bọn tớ rồi.”

“Khuyên cậu một câu, vẫn nên tự tra thử xem rốt cuộc những lời này có phải mang ý nghĩ ái muội hay không đi,” Lớp trưởng đập hai tay vào nhau, “Dù sao suy nghĩ của đám thanh niên hiện đại ai cũng đều nguy hiểm như vậy, ái muội rồi còn không cho người ta nói.”

“Nếu hai bọn tớ thực sự đang hẹn hò, người đầu tiên biết được chắc là chủ nhiệm lớp,” Diệp Thành thử nghĩ, “Đây là hậu quả không thể gánh vác.”

“Ồ, hai cậu đều học kém như vậy, cho dù có thật sự yêu đương chắc cũng không có ai quản các cậu đâu?”

“Kém bao nhiêu?” Diệp Thành trừng mắt tức giận nói, “Cậu cứ chờ đi, đồng chí Tiểu Hỏa tuyệt đối có thể tiến vào top 30 của lớp trong kỳ thi lần này.”

Lớp trưởng trầm tư, “…… Có muốn đánh cược không? Nếu cô ấy không lọt vào top 30……”

“Không đánh cược,” Diệp Thành vừa nghe thấy hai chữ này liền theo phản xạ có điều kiện tính bắt đầu có cảm giác buồn nôn, “Không phải không tin tưởng thành tích của cô ấy sẽ tiến bộ, là đơn thuần không muốn đánh cược.”

“Được rồi.”

Diệp Thành: “Lớp trưởng.”

“Hả?”

“Tớ yêu cầu cậu dùng cái loa to của cậu lan truyền một chút tin tức ra toàn khối thêm một lần nữa.”

Lớp trưởng khó hiểu nhìn sang xung quanh, “Tớ làm gì có cái loa to nào.”

Diệp Thành chỉ vào miệng mình, “Đây này.”

Lớp trưởng: “……”

“Nếu cậu không đồng ý hỗ trợ tớ, tớ sẽ bắt đầu niệm kinh Đường Tăng. Yên tâm đi, tớ không phải là loại người dễ dàng đánh nhau.”

Lớp trưởng giơ tay đầu hàng, “Được rồi, cậu nói đi, tớ làm loa cho cậu là được chứ gì.”

“Lan truyền một chút tin đồn nói tớ đang theo đuổi Kỳ Lưu Hỏa. À không, không phải tin đồn, tớ đúng là đang theo đuổi cô ấy, nhưng mà…… Quan hệ hiện giờ giữa bọn tớ tương đối trong sáng, nhưng nếu nói là vì thành tích, có lẽ chẳng ai thèm tin.”

“Ừ, hạng nhất và hạng hai đếm ngược của lớp, bởi vì mến mộ thành tích của đối phương mà quyết định ở bên nhau gì đó, nghĩ thôi đã thấy vô lý.”

Diệp Thành: “……”

Diệp Thành: “Dù sao…… Lớp trưởng biết chuyện này xảy ra như thế nào là được.”

“Tớ cũng không muốn biết……”

“Dù sao cậu cũng đã biết, chẳng mấy chốc toàn trường đều sẽ biết.”

Lớp trưởng: “……”

Lúc ấy Diệp Thành quá ngốc, ủy quyền cho lớp trưởng làm người phát ngôn, cho phép cậu ta tùy tiện đi trong trường học nói nhăng nói cuội. Kết quả lớp trưởng làm được rồi, mừng rỡ như điên gặp ai cũng kể, “Diệp Thành đang theo đuổi Kỳ Lưu Hỏa! Chưa theo đuổi được!”

Chỉ trong vòng một ngày, cơ bản là toàn bộ mọi người trong trường đều đã biết.

Diệp Thành kinh ngạc cảm thán với năng lực đặc biệt của lớp trưởng, thuận tiện hỏi Kỳ Lưu Hỏa, “Cảm thấy sao?”

Kỳ Lưu Hỏa: “Cảm thấy cậu giống như bị thiểu năng trí tuệ. Tại sao lại muốn nói cho toàn trường biết chuyện này?”

“Tại sao tớ làm cái gì cũng không đúng hết vậy?”

“……” Kỳ Lưu Hỏa ngẫm nghĩ lại, chẳng lẽ là do vấn đề ở phía Diệp Thành sao? Có lẽ không phải đâu, anh trời sinh đã là một vật phát sáng thu hút sự chú ý của mọi người. Cho dù chẳng nói lời nào, thì từng hành động của anh cũng sẽ bị người khác soi mói đoán già đoán non, giống như minh tinh nổi tiếng, luôn phải đối mặt với đủ mọi lời đồn đại. Nếu anh không tự mình làm sáng tỏ, đám quần chúng kia vẫn sẽ tiếp tục bị lừa gạt.

“Giận rồi à?” Diệp Thành hỏi.

Kỳ Lưu Hỏa nói, “Nào có dễ dàng sinh khí* được như vậy, tớ cũng đâu phải là khinh khí cầu. Chỉ là tớ cảm thấy…… Lần này cậu làm lớn chuyện quá mức. Mỗi ngày tớ và cậu đều cùng nhau ăn cơm cùng nhau tan học, nhưng tớ không hề có thái độ muốn ngăn cản cậu theo đuổi. Có khi nào mọi người sẽ cảm thấy tớ đang làm bộ làm tịch hay không?”

*Tác giả chơi chữ, sinh khí vừa có nghĩa là tức giận, vừa có nghĩa là sinh ra nhiều không khí.

“Sẽ không đâu,” Diệp Thành xua tay, “Đến thơm một cái cũng không được, đâu có làm bộ làm tịch, là tại tớ không theo đuổi được thôi.”

“……”

Hiệu quả lớn nhất của lớp trưởng loa to chính là, ngày hôm sau Diệp Thành bị gọi đến phòng giáo viên.

Sau đó chủ nhiệm lớp lại bảo lớp trưởng gọi Kỳ Lưu Hỏa đến.

Lớp trưởng: “……” Mình đã làm sai cái gì?

“Kỳ Lưu Hỏa.” Lớp trưởng đứng ở ngoài cửa hô lên một tiếng.

Kỳ Lưu Hỏa ngẩng đầu, “Hả?”

Lớp trưởng vẫy tay với cô, “Lại đây lại đây.”

Kỳ Lưu Hỏa đi ra đến cửa, lớp trưởng giơ tay chỉ về hướng đi đến phòng giáo viên, “Lão Vương tìm các cậu có việc……”

“Các cậu?”

Lớp trưởng: “Cậu với Diệp Thành…… chắc là chuyện yêu đương đó.”

Kỳ Lưu Hỏa: Quả nhiên là toàn trường đều đã biết, kể cả chủ nhiệm lớp của bọn họ.

“……”

“Đừng sợ, có lẽ là do lời đồn đại bị truyền đi quá nhanh, chủ nhiệm lớp không thể nào không ra mặt.”

Kỳ Lưu Hỏa: “Vậy thì có lẽ tớ phải nói lời cảm ơn lớp trưởng rồi.”

Lớp trưởng thẹn thùng xua tay, “Không đâu không đâu…… Chút chuyện nhỏ này không hề tốn sức.”

“……”

Kỳ Lưu Hỏa vừa bước đến văn phòng liền nhìn thấy Diệp Thành đã đứng đợi sẵn ở bên trong. Vóc dáng của anh quá cao lớn, dường như văn phòng nho nhỏ sắp không chứa nổi anh được nữa.

Truyện Chữ Hay