Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trỏ Mặt Sẹo.
[Tin mới nhất] Vào ngày tháng , một chiếc xe khách đã xảy ra tai nạn giao thông ở khu vực tiếp giáp làng chài của tỉnh Chu, vụ việc phát sinh khi một chiếc xe tải cỡ lớn đang cùng rẽ vào khúc cua. Sau khi hai xe va chạm nhau đã phát sinh một vụ nổ mạnh vì trên xe tải có chở rất nhiều đồ vật dễ cháy. Ngay khi sự việc diễn ra, các cơ quan chức năng có liên quan của địa phương lập tức triển khai hoạt động cứu hộ, dù ngọn lửa đã được dập tắt nhưng do không được cấp cứu kịp thời nên toàn bộ người trên xe đều tử vong tại chỗ.
Theo nguồn tin cho biết, người trên xe khách bao gồm học sinh trường trung học phổ thông A, giáo viên và tài xế. Chuyến đi lần này được tổ chức để tham gia cắm trại mùa đông tại Văn Thành. Tổng cộng có chiếc xe khách, xe đi đằng trước, chiếc xe xảy ra chuyện là chiếc xe thứ ba.
Khoảng tiếng sau, hiện trường vụ tai nạn đã được xử lý xong xuôi, cư dân sống gần đó cùng người đi đường đều dừng lại thắp nén chân hương bày tỏ lòng thương cảm và đau xót đối với những mảnh đời vẫn còn rất trẻ kia, chỉ mong bi kịch sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa ….
——————————
Trời đầu thu mát mẻ, ánh nắng hoàng hôn in bóng trên con đường cái phía xa xa. Các cửa hàng bán đồ ăn vặt đầu đường, cuối ngõ bắt đầu làm việc tất bật, chỉ chờ đám học sinh tan học chạy ùa về phía này là có thể cải thiện chất lượng cuộc sống mai sau.
Cùng con phố, bà chủ của một cửa hàng nhỏ đang cầm cây chổi tức giận chọc liên tục lên trên trần, có mấy con chuột lướt qua nhanh như cắt, làm bà chủ sợ đến mức suýt ngất.
Phía đối diện là một hiệu sách bé xinh, ông chủ tầm trung niên đang ngồi ăn mì trộn tương, thấy vậy liền nói:
“Đừng nóng vội như thế, cái lũ chuột đấy cực kì tinh ranh, tự bà thì không thể bắt được chúng đâu. Tôi thấy hay là bà đi tìm vài con mèo đến, mèo trên đường nhiều lắm, mà con nào cũng biết bắt chuột cả.”
Bà chủ cửa hàng cũng dừng lại, vừa thở hổn hển vừa quơ quơ cây chổi, nhìn về phía hiệu sách:
“Biết thì biết thế, nhưng nói dễ hơn làm. Mấy cái hộp trong phòng tôi đều bị lũ chuột cắn hỏng rồi, để mai tôi chuẩn bị vài cái bẫy chuột tốt thì hơn.”
Ông chủ hiệu sách cười chỉ về phía cuối phố:
“Bà mới chuyển đến đây nên không biết là phải, để tôi giới thiệu cho bà con mèo tên là Hoa Đậu, bà chỉ cần gọi một tiếng là nó sẽ đáp ngay. Nó là một tay săn chuột cừ khôi đấy, một cô mèo xinh đẹp thích ba hoa ——” Đang nói dở, ông bỗng thấy có mấy đứa học sinh đeo cặp đi từ bên kia đến liền gọi một tiếng:
“Thành Thành, cháu mau tìm Hoa Đậu rồi mang nó về đây, bảo nó nhanh đi bắt thêm vài tên chuột.”
Bạn nhỏ tên Thành Thành kia nghe vậy lập tức đồng ý, đi lên nhận que kem mát lạnh từ ông chủ hiệu sách xong liền vẫy tay gọi hai bạn nhỏ khác đi tìm cùng mình.
Con mồn lèo đang bị tìm kiếm ngay lúc này lại đứng bên đường lớn, sắc mặt nghiêm túc mà ngửa đầu nhìn đèn xanh đèn đỏ.
Có lẽ kiếp trước cô đã từng làm người, tuy rằng bây giờ thành một con mèo, nhưng trong tâm trí vẫn còn sót lại chút kí ức mơ hồ về khoảng thời gian khi ở hình dáng loài người.
Ví như hiện tại, nhìn một đám học sinh cấp hai vừa đạp xe vừa cười đùa đi qua, cô cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ kiếp trước ít nhất cô cũng đã học xong cấp hai.
Chú mèo mướp đang được làn gió mơn trớn bộ lông xù suy nghĩ một cách vô cùng tự tin.
Cô có thể đọc hiểu chữ viết của loài người nhưng lại không nói được, bởi vì số kí ức đời trước còn sót lại đều dừng ở khoảng thời gian bị “hooman” [] nhận nuôi, sau đó cô xem quá nhiều phim truyền hình nên đã tự học thành tài.
[]: Hooman: là từ human đọc lái sang, nghĩa là con người, loài người, ……
Đã đến giờ tan tầm, dòng người hối hả đi về phía vạch dừng lại phát hiện có một con mèo đang chờ đèn đỏ cùng họ. Mấy người thấy lạ kêu meo meo vài cái, còn giơ điện thoại về phía cô mà chụp.
Hoa Đậu đã thành thói quen, lũ “hooman” đúng là phiền phức, chỉ cần cô hơi đi chuyển một tí là bọn họ lại gào rú ầm ĩ lên.
Mèo mướp xinh đẹp ngẩng cao đầu, nhìn thấy đèn đỏ đã chuyển màu, cái đuôi nhẹ nhàng vung vẩy, chân mèo uyển chuyển bước đi, theo sau đám người để sang đường.
Phía bên kia có một cửa hàng bán gà hầm, ở đó có thể thường xuyên được ăn vài món ngon, hiện giờ cô đang định sang đấy “cọ cọ” mấy cái để giải quyết bữa tối.
Đúng lúc này cô bỗng thấy mấy nam sinh cấp ba đang cười đùa, một người trong số đó còn lấy điện thoại ra quay video người còn lại, đối tượng đang được quay kia thì lộn ngược ra sau như mấy con khỉ nghịch ngợm, họ còn làm thêm mấy động tác nhảy đường phố. Sau đó, đúng như mèo dự đoán, chiếc điện thoại vốn nằm nghiêm chỉnh trong túi quần nam sinh bị văng ra, tình cờ bay qua khe cửa của tiệm bên cạnh.
Hoa Đậu đang đi đến cửa hàng gà chặt bỗng dừng lại, mở to đôi mắt tròn xoe.
Úi chà!
Thật khéo làm sao!
Trong phút chốc, Hoa Đậu quả quyết vươn chân mèo đi về phía bọn họ. Cơm tối hôm nay không phải lo rồi!
Mấy cậu bé đang quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng cúi thấp nhất có thể để nhìn vào phía bên trong.
“Không được rồi, văng xa quá, tay không với đến.”
“Mày làm cái gì đấy!”
“Vương Siêu, mày nằm sấp xuống để tao đẩy mày vào! ”
“Mẹ nó, mày bị điên à!”
Mấy nam sinh vò đầu bứt tai, cái cửa kia dùng dây xích để khóa nên dù mở hé cửa cũng không đủ để một cái đầu chen vào, dù cố gắng thế nào cũng không với tới điện thoại. Họ dùng đủ mọi cách, chui người qua hay lấy tay với, đều thất bại, chiếc điện thoại đúng kiểu: “Đố anh bắt được em _(:」z)_. ”
Cửa của tiệm này là cửa kính, dùng dây xích khoá tạo nên một khe hở, chắc bởi vì cách trang trí không đẹp nên ông chủ cũng chẳng để ý lắm, thường xuyên đi mà không thèm che chắn gì. Đúng hôm nay ông chủ nổi hứng khoá cửa kỹ càng cẩn thận thì điện thoại của mấy nam sinh kia lại bay vào.
Đen thật nha, Hoa Đậu dành hẳn giây để đau lòng cho bọn họ. Cô nhảy lên yên chiếc xe đạp bên cạnh, nghiêng đầu nhìn nhìn để xem mấy hooman này còn có thể tạo ra tư thế quái dị nào nữa.
Mọi người đi qua đi lại rất đông, nhìn thấy mấy đứa trẻ cứ vặn vẹo cơ thể để chui vào bên trong đều không nhịn được phì cười. Mấy nam sinh đỏ như cà chua chín, cảm thấy mặt mũi của mình bị vứt hết rồi, muốn chạy nhưng lại không chạy được, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Họ cảm thấy họ đã vượt qua được giới hạn của bản thân, nâng lên một tầm cao mới.
Nhóm nam sinh hết than ngắn lại thở dài, tay đầy tro bụi, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài sáng láng lúc trước, Vương Siêu quay người lại, định đi quanh xem có cái que hay cây gậy nào không thì lại bắt gặp một con mèo mướp lông xù đang mở to mắt nhìn bọn họ đầy tò mò.
Con mèo này cũng khá xinh đẹp, bộ lông mượt mà sáng bóng, mặt mèo có hơi tròn một chút, đôi mắt hình lấp lánh, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên. Lớp lông phía sau lưng là sự đan xen của hai tông màu vàng, đen còn trước ngực và bốn chân chỉ có một màu trắng xoá. Nhìn qua rất giống một chú mèo nhỏ lễ phép đang mặc chiếc áo sơ mi thật lịch lãm.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cứ có cảm giác con mèo này đang cười nhạo bọn họ.
“Ê, chúng mày xem có phải con mèo này đang cười không?”
Mấy cậu bé trong nhóm cũng quay đầu lại nhìn về phía mèo mướp.
Hoa Đậu dựa vào chân sau, nhảy xuống từ yên chiếc xe đạp, vươn cặp móng mèo ra trước mặt bọn họ, ngửa đầu meo một tiếng, bước về phía cánh cửa đang bị khoá, đuôi mèo vung tới vẩy lui, sau đó duỗi người một cái —— chui qua một cách nhẹ nhàng!
Đây là bức ảnh chứng minh mèo là một loại chất lỏng =))))
Nhóm học sinh ngạc nhiên đến nỗi mắt chữ O mồm chữ A. OAO!!!
Đến lúc phản ứng lại, bọn họ liên tục xô đẩy để tranh nhau nhìn.
Họ thấy cái đuôi xù lông của mèo mướp quét nhẹ trên mặt đất, điện thoại chỉ cách chân mèo nửa mét, chỉ cần con mèo hất một cái, không không không, chỉ cần một cú đá hoặc đẩy nó ra bên ngoài một cách nhẹ nhàng cũng được, thế là bọn họ có thể tự lấy rồi!
Mấy cậu bé không dám thở mạnh, ghé sát mặt vào cửa kính, cứ như muốn dán cả khuôn mặt vào cánh cửa luôn vậy, đứa thì nhỏ giọng kêu meo meo, đứa thì khấn ông lạy bà để mong con mèo đẩy cái điện thoại ra.
“Bé ngoan, mau đẩy nó ra đây.”
“Đúng, chính nó, điện thoại của tao! Điện thoại!”
“Mèo ba ba, con trai quỳ xuống, cầu xin ba!”
Hoa Đậu rất rảnh rỗi thưởng thức dáng vẻ sốt ruột của mấy tên hooman này, ngẩng mặt mèo kêu một tiếng, nâng vuốt đặt lên trên điện thoại, sau đó nhìn hooman trợn to đôi mắt, khẽ hít vào một hơi lạnh.
Tiếp theo chỉ thấy mèo thu móng vuốt trắng trẻo về liếm liếm như không có chuyện gì.
“…..Mẹ nó!” Nhóm nam sinh hoàn toàn tuyệt vọng.
Thiếu chút nữa là Vương Siêu đã quỳ xuống lạy tên quàng thượng này, nó cũng ranh mãnh quá đi, cứ như nó biết bọn họ muốn lấy điện thoại nên cố tình đùa giỡn lưu manh vậy.
Thế nhưng Hoa Đậu lại cảm thấy mình không hề quá đáng tí nào, cô ngửa đầu kêu ngao ngao, muốn bàn điều kiện với mấy nam sinh này một cách nghiêm túc, rốt cuộc thì con mèo nhỏ như cô cũng không phải là làm việc không công.
Đầu năm nay vẫn còn thịnh hành mèo làm việc không công sao?
Mèo nhỏ Hoa Đậu ta đây nói cho mi biết, trend đó kết thúc từ lâu rồi!!!
Hoa Đậu đi đến cạnh cửa, nhìn chằm chằm vào nồi gà ở phía đối diện, cố gắng truyền đạt nỗi khát khao của mình cho bọn họ thấy bằng gương mặt non nớt đầy lông, rồi dùng vẻ mặt vô cảm quay đầu liếc đám nam sinh.
“Meo?”
Hiểu chưa?
Mấy cậu bé vẫn bày ra nét mặt ngơ ngác.
Hả?
Vẻ mặt con mèo này thật phong phú, vừa rồi đôi mắt còn sáng lấp lánh, nhưng bây giờ nhìn về phía họ lại là vẻ mặt ghét bỏ, dù nó kêu meo meo rất nghiêm túc nhưng người bình thường làm sao hiểu được mong muốn cháy bỏng trong nội tâm của mèo nhỏ?
Hoa Đậu thấy hooman vẫn đứng im ở cửa nhìn cô chằm chằm như tượng gỗ, cũng không chắc là bọn họ có hiểu hay không, hai chân trắng muốt bối rối giẫm lên nhau, quyết định thò đầu ra khỏi cửa, gào vài cái.
“Meo —— meo!!!”
Chỉ trong phút chốc, ba con mèo lớn có vẻ hung hăng không biết từ chỗ nào xông ra, xếp thành hình tam giác chặn nhóm nam sinh ở trong.
Hoa Đậu: Mặc xác bọn mi, ta coi như mi đồng ý rồi.
Đã đồng ý thì đừng hòng chạy.
Bữa cơm này mèo nhỏ ta đây đã chốt rồi!
Hoa Đậu tự giải quyết theo cách mà mình cho là rất hợp tình hợp lý.