Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Địa điểm gặp mặt do Phùng Diên Thư quyết định. Đó là một phòng trà tọa lạc tại trung tâm thành phố, nằm yên tĩnh giữa chốn náo nhiệt, đi từ cổng vào có vẻ giống như đường mòn trên lối vắng. Tô Dĩ Niệm bước trên đoạn đường ấy, thầm nghĩ nơi này thật thích hợp để lén lút hẹn hò.
Cô được người phục vụ dẫn đến phòng bao, Phùng Diên Thư sớm đã ngồi ở đấy. Cô bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống đối diện anh.
Phòng bao: phòng riêng được cung cấp đầy đủ trang thiết bị và nước uống, do một hoặc nhóm người bao trọn nhằm mục đích nào đó (gặp mặt, tiệc tùng, hẹn hò...)
"Chẳng lẽ chúng ta không còn cơ hội ở bên nhau ư?" Cặp mắt anh sáng rực lên, nhìn cô khoan thai cầm ly trà rồi nói.
"Không có tôi thì anh còn Trần Yến Thu, không có Trần Yến Thu thì còn rất nhiều nữ sinh xếp hàng chờ anh. Tội gì phải tìm đến tôi?" Lời nói cay nghiệt tuôn ra một cách tự nhiên. Đôi mắt ảm đạm của anh đau như kim chích, nhưng cô chẳng hề cảm thấy tội lỗi.
"Anh ở bên cạnh Trần Yến Thu vì muốn chuộc tội. Cô ấy sảy thai, què chân cũng một phần do anh. Anh không thể nào bỏ mặc cô ấy thương tích đầy mình." Phùng Diên Thư vội vã giải thích để cô hiểu rằng anh chỉ áy náy với Trần Yến Thu.
Tô Dĩ Niệm cười lạnh lùng: "Cũng phải, Trần Yến Thu mình đầy thương tích trong vở kịch ầm ĩ này, làm sao tôi có thể hoàn toàn thoát thân?" Cô đặt ly trà xuống rồi nói tiếp: "Anh ép tôi biến thành người phụ nữ mẫn cảm đa nghi, anh làm tôi chửi rủa điên cuồng trên phố, chẳng thèm để ý hình tượng gì nữa; tất cả chỉ vì tôi nghe thấy tiếng cô ta từ di động anh. Anh và cô ta xuất hiện trước mặt mọi người với vai kẻ yếu, mọi mũi nhọn đều nhắm thẳng vào tôi, bởi vì tôi muốn chia rẽ các người nên không ngại hãm hại Trần Yến Thu gặp tai nạn xe..."
"Phùng Diên Thư, anh tưởng chúng ta còn cơ hội tái hợp sao?" Giọng nói nhàn nhạt, thần thái lạnh lùng, so với Tô Dĩ Niệm nóng nảy trước kia giống như hai người khác biệt. Cô có thể bình tĩnh trò chuyện cùng anh, có lẽ vì cô không còn thích anh nữa, chẳng cần vì anh mà hao hơi tốn sức.
Phải rồi, sao anh lại quên Tô Dĩ Niệm đã từng dịu dàng lương thiện, là người tình trong mộng của đa số nam sinh thời ấy. Khi đó anh vẫn là chàng thiếu niên tự ti, chỉ biết đứng từ xa nhìn cô, bởi vì nếu đứng bên cạnh ắt sẽ tự thấy xấu hổ.
Từ quen biết đến kết giao đều do cô chủ động, cô thường hay nói với anh rằng: Phùng Diên Thư, anh giỏi lắm. Rồi đây anh sẽ lên nhanh như diều gặp gió, cho em cuộc sống sâu gạo an nhàn sung sướng.
Cô chu cấp học phí cho anh ra nước ngoài. Sợ trong lòng anh có gánh nặng, cô luôn cất lời thề sắt son: "Em đang đầu tư đấy. Người ta gửi tiết kiệm ngân hàng thường gặp % rủi ro, còn em thì không có rủi ro nào, lại còn được lợi nhuận cao!"
Cô tin tưởng anh như vậy, bằng lòng vì anh mà trả giá mọi thứ. Quãng thời gian du học chán nản đến mức ép người ta điên, dẫu có gái đẹp sà vào lòng, anh cũng trơ mắt từ chối. Năm đó bị sự cô độc ăn mòn ý chí mà anh vẫn giữ mình trong sạch, tại sao khi hai người sớm chiều ở chung, anh lại không kiềm được mà phạm vào sai lầm?
Trong khoảng thời gian anh dạy ở đại học T, đâu đâu cũng có những nữ sinh đẹp đẽ, hoàn cảnh gia đình tốt hơn Trần Yến Thu. Tại sao anh chỉ động lòng với cô ta?
Ban đầu anh để ý đến cảnh đời của Trần Yến Thu: ba cô ta say xỉn, mẹ là gái bán hoa. Ngày đầu tiên sinh viên tới báo danh, cô ta mặc áo sơ mi bạc màu, buộc tóc đuôi ngựa, sợ hãi gọi anh là thầy. Có lẽ anh nhìn thấy bản thân mình từ cô ta nên để ý hơn người khác một chút, ngay cả thông báo tuyển trợ giảng, anh cũng đưa cô ta vào diện ưu tiên được chọn.
Lần đầu Phùng Diên Thư lên giường với Trần Yến Thu là khi kết thúc liên hoan cuối năm. Anh bị quá chén, lúc tỉnh lại đã thấy Trần Yến Thu không một mảnh vải che thân và nằm trong lòng mình. Hôm đó anh như kẻ mê muội, lén lút quan hệ cùng cô ta, trong lòng vừa áy náy với vợ, vừa không thể nào lìa xa Trần Yến Thu.
Ngày nào anh cũng tự nói với mình rằng người anh yêu nhất là Tô Dĩ Niệm, dường như làm vậy mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong anh.
"Chúng ta tái hôn được không?" Anh nhìn chằm chằm Tô Dĩ Niệm, nghiêm túc nói ra từng chữ.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt xa lạ khiến anh hoảng hốt. Anh lấy nhẫn trong túi ra, vội vã kéo tay cô lồng vào, nhưng vì quá căng thẳng nên nhẫn rơi vào ly trà trước mặt cô.
Cô rút tay lại, lạnh lùng nhìn anh. Thấy anh hối hận muốn khóc, cô chỉ nói rằng: "Phùng Diên Thư, anh còn biết vì tôi mà đau lòng." Anh ngước cặp mắt đỏ hoe, ước ao cô sẽ mềm lòng: "Nhưng tôi không thèm để ý nữa."
Anh nói: "Cho anh thêm một cơ hội đi, một lần là đủ rồi."
Cô thầm thở dài tiếc nuối, Phùng Diên Thư ơi, cơ hội tôi cho anh đâu chỉ một lần?
Tiếng chuông di động bất chợt vang lên phá vỡ bầu không khí xấu hổ. Tô Dĩ Niệm nghe điện thoại, khẽ nói: "Hôm nay à? Được."
"Tôi ở Nhàn Vân Đường." Cô từ từ đứng dậy, tập trung nói chuyện điện thoại: "Không cần đâu, tôi có thể tự mình qua đó."
Khi cửa phòng bao mở ra cũng là lúc Phó Nho Lâm giơ di động lên vẫy cô, anh ta tựa nửa người vào khung cửa: "Tình cờ nhỉ."
"Phải, thật tình cờ..." Cô nghi ngờ không biết Phó Nho Lâm có cài thiết bị theo dõi trên người mình không, rõ ràng giây trước mới hỏi cô đang ở đâu, giây sau đã xuất hiện ngay trước mắt rồi.
Anh ta mở cửa giúp cô, còn cô thì ung dung bước tới bên cạnh anh ta. Phùng Diên Thư chợt gọi cô lại: "Dĩ Niệm." Anh không rõ Phó Nho Lâm là người thế nào, gọi anh ta bằng bốn chữ tiếng lành đồn xa vẫn chưa đủ, sao Dĩ Niệm lại thân thiết với anh ta như vậy.
Tô Dĩ Niệm không hề ngoảnh lại, chỉ thản nhiên nói: "Diên Thư, tôi có cuộc sống của riêng mình."