Hạnh phúc của ta rốt cục cũng vẽ một dấu chấm tròn. Lại như Ai Cập vương triều mạnh mẽ từ đỉnh điểm từ một khắc mà hướng xuống dưới.
Khai giảng ngày thứ nhất, ta Đạt Phóng đều đến trường học phỏng vấn. Chỉ có điều vấn đề của Đạt Phóng là “cảm nhận của tân sinh viên ưu tú như thế nào.” Mà vấn đề họ hỏi ta lại là “ngài thấy được cộng điểm để vào trường như thế ngài có cảm nhận gì không?” Mẹ kiếp ~~ các người có thể tổn hại ta như thế được sao?
“Sao rồi? Giận dỗi rồi ~~” sau khi tan lớp, Đạt Phóng tóm chặt ta.”Hôm nay cái hai ta về nhà mua cái bánh gatô đi.”
“Làm gì? Lấy để đánh ngươi?” mặt ta không tốt, lúc nãy thực sự là mất mặt.
“Không có gì. Chúng ta sinh nhật tuổi còn không có tổ chức a.” Nghĩ đến cũng đúng nha, ngày sinh nhật trùng với ngày thi thứ nhất, sau đó ta bị bệnh, trong nhà đều bận rộn nên gần như chẳng có thời gian mà đền bù lại.
“Ba mẹ hôm nay đều không ở nhà.”
“Vậy thì thật là tốt.” Đạt Phóng môi mỏng hơi hướng phía trên nhếch lên. Trong ánh mắt tràn ngập quỷ dị. Lạnh quá, ta cuối cùng cảm thấy hình như có âm mưu gì.
“Biết rồi.” Ta bỏ qua ánh mắt của hắn, tiến vào lớp. ( chú ý đặc biệt:ta học giao thông tự động hóa, Đạt Phóng học xây dựng công trình)
Sau khi tan học, chúng ta tùy ý mua bánh gato làm sẵn mang về nhà.
“Vì chúng ta đã tuổi cụng ly.”
“Được.” Ta giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Ai ~~ rượu đỏ, ta ghét nhất mùi rượu ~~
“Nhỏ Ly, ngươi còn nhớ không? Chúng ta nguyên lai nói?”
“Cái gì?” Hắn làm sao càng dựa vào càng gần? Không thấy đều đem ta đẩy ra sô pha bên cạnh sao?
“Chính là ~~ ~~” hắn giống ta quăng mị nhãn.”Chính là chúng ta đã định sẽ ở với nhau cả đời.”
“Ừm.” Tiếp tục trốn hắn.
“Lần trước bị mẹ phá hoại. Lần này ~~ ngươi không có đổi ý đi ~~~” hắn duỗi cánh tay một cái, kéo ta lại.
“Không.” Lòng ta rối rắm mà nhìn vào mắt của hắn ~ thâm thúy.”Ta cưới ngươi. Ta là tân lang.” ta thực không muốn chết tử tể mà còn bồi thêm một câu.
“Âu?” Hắn dùng một cái tay giơ lên đầu của ta, khiến ta đối diện hắn.”Đúng là như vậy phải không? tân lang đại nhân của ta.” Phút chốc, một cái hôn mạnh mẽ rơi xuống. Chán ghét ~~ chán ghét mùi rượu ~~~
Một lúc sau, hắn buông tha miệng ta, từng cái từng cái hôn rơi vào trên cổ của ta.
“Ân ~~ ta là ca ca, vì lẽ đó ~~ ta đương nhiên là ~~~” không đợi ta nói xong, hắn đem một ngón tay nhét vào trong miệng ta. Cắn ~ ta hết sức cắn ~~ hắn đột nhiên thu ngón tay, cuối cùng ta không muốn sử dụng đến đầu lưỡi của chính mình.”A ~~” vì duy trì tôn nghiêm, ta từ chối lên tiếng ~~.
“Như vậy lão công của ta, đến phục vụ đi.” Cái gì? Ta lại nghe không hiểu.
“Rào.” Quần áo đột nhiên bị xé ra, một đôi tay dẻo dai vuốt ve xương quai xanh, trở lại là ~~
“Chờ đã, ngươi không phải là muốn ~~~” ta sợ.
“Đúng nha, ta muốn, Ly ~~~” ta nhắm hai mắt lại, chấp nhận việc hắn đối ta giở trò. Nhưng hắn tựa hồ không hài lòng phản ứng của ta, “Ly, ta yêu thích ngươi. Mà ngươi cũng yêu thích ta không phải sao? Vì lẽ đó ngươi cũng phải chủ động chút.”
“Ta nói rồi sao?”
“Ngươi ~~” đột nhiên một luồng mùi rượu mà ta chán ghét lại ập tới, Đạt Phóng uống một ngụm rượu mà rót vào miệng ta. Ngay sau đó, ta cảm giác cả người tê dại, có chút run lên ~~ không dễ chịu rồi lại dễ chịu. Ngay sau đó, ta cái gì cũng không biết.
“Gà gáy rồi sao”. Ta chính mở mông lung hai mắt, ân, nơi này là? Đạt Phóng nằm nhoài bên cạnh ta, trên người lõa thể, mà ta cũng lỏa thể toàn thân.”Ngươi? Ngươi không phải là???” Ta kêu to!!! Ta!! trinh tiết của ta nha ~~~ ta không nhìn thấy ngươi đã làm thế nào? Tốt xấu ta cũng phải nhìn thấy ~~~( là bởi vì chuyện này nha)
Đạt Phóng bị âm thanh ầm ĩ của ta làm tỉnh dậy.
“Ngươi làm sao có thể như vậy! Thừa dịp ta chưa sẵn sàng!!!! Ngươi đến phá hoại trinh tiết của ta!!!!” Ta bóp lấy cổ của hắn, hết sức mà lắc.
“Ngươi là muốn như vậy sao? Ly.” Đạt Phóng đột nhiên ném qua một ánh mắt kịch liệt ám muội.”Lúc đó là ngươi nhắm mắt lại hưởng thụ, ta mới động thủ nha ~~~ “
“Oa! Ta không được! Ta không được!! thanh xuân của ta ~~ ta ~~ “
“Huống hồ ta ~~ ai ~~ nhà họ Thẩm Tân~~~~ “
Trên cổ Đạt Phóng xuất hiện vô số dấu hôn.”Cái gì này?” Đột nhiên ta ngừng tay. Bọn họ có ~~~?
Sau đó trên đường đến trường, ta đã biết được đáp án. Sát vách nhà họ Thẩm xuất hiện hàng loạt âm thanh.
Đạt Phóng: nếu ngươi không sắp xếp Thẩm Tân đến nhà chúng ta xin muối, chúng ta chuyện tốt đã sớm thành ~~~
Tùy Nguyệt: sớm như vậy mà thành, ta làm sao có thể hướng mắt đến bề trên chứ? Trước tiên phải cho ta thời gian thu hút khách nhân hiểu chưa?
Đạt Phóng: một trận loạn đánh.
— Tùy Nguyệt tạm thời về nhà dưỡng thương.