Sau ngày hôm đó, Đạt Phóng căn bản không để ý tới ta, cả ngày trầm mặc không nói tiếng nào. Ta cũng không quá để ý,dù sao thì lớp mà, sự nghiệp học hành mới quan trọng, hắn chỉ sợ đứa nháo lên hắn bị đánh, ta không bị đánh nên khó chịu – ta nghĩ như thế. Ta quá tập trung vào việc học, hoàn toàn quên mình.cuối cùng, không có gì hồi hộp, ta nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường T, Đạt Phóng cũng rất tốt, phải nói tốt vô cùng,thì vào được trong trường S.
“Nhỏ Ly thật giỏi nha ~~~” “Thật sự có tiền đồ ~~~” ngày nghỉ trải qua cũng không khó khăn quá, làng giềng bà con thân thích khen ngợi ta, người ta cứ như ở giữa vô hạn giả dối, kỳ nghỉ cứ thế trôi qua, Đạt Phóng rất ít khi ở nhà, hắn luôn cùng bạn đi chơi bóng rổ, cứ đến tối mù tối mịt mới về, cũng được, như thế ta được cưng chiều một mình.
Nhưng sự tình sau đó có chút biến hóa, tiến vào cao trung không phải thời kỳ hoàng kim rực rỡ của ta. Ta vốn là kẻ nhanh mồm nhanh miệng, cứ mở miệng nói chuyện là có bằng hữu. Nhưng đến cao trung, miệng ta cũng chẳng để ý ta kháng cự mà không thích mở ra. Các bạn học vẫn hoạt bát, bọn họ vẫn nhiệt tình trò chuyện, nhiệt tình chơi đùa. Kế hoạch cải tạo Mi Ly vẫn rất thành công, chính là dần dần mà biến tĩnh, biến đến quá tĩnh, cùng mọi người tránh xa, tạo nên một khoảng cách với mọi người. Nơi ta yêu thích chính là sân thượng ở nhà, đó là một nơi thuộc riêng về người cô độc như ta. ở thời điểm chỉ có một mình, ta thường nhớ tới Đạt Phóng, bởi vì trường cao trung S rất xa nhà của ta( phi thường xa), ba mẹ cho hắn thuê một phòng chung cư nhỏ, hắn ngay cả cuối tuần cũng không về nhà. Ta nhớ tới thời điểm lúc còn bé hắn thường theo sau mông ta, gọi Ly ca ca, hắn khi đó rất yên tĩnh, nhưng lúc có hắn ở bên cạnh thì đều rất náo nhiệt.
Ta cảm thấy rất mất tự nhiên, lúc ăn trưa, ta một mình đi vào căng tin, tìm một nơi an tĩnh để ăn cơm. Sau khi tan học,ta một mình về nhà, một mình ở trong phòng nhìn trời. Ta trở nên lười biếng hơn nữa còn rất thích ngủ, như vậy ta có thể tự mình thôi miên, quên mất cô đơn,để tự an ủi bản thân mình.
Sau đó, ta có một hảo bằng hữu, gọi là Xuân Sinh. Một người bạn của hắn cũng học ở trường S, thit hoảng ta có thể thông qua hắn mà hỏi thăm một ít tình huống của Đạt Phóng. Từ trong miệng hắn ta biết được Đạt Phóng sống rất tốt, rất nhiều nữ sinh truy hắn, hắn cũng có rất nhiều bạn gái, đổi người yêu còn nhanh hơn so với việc ăn bắp ngô. Đầu ta hắc tuyến, ta chảy mồ hôi ~~ ta bùng nổ ~~ rõ ràng chỉ mỗi mình ta nhớ hắn, ta chân thực chỉ muốn hắn, nhưng hắn lại thay đổi tâm ý ~~~ ta không phục!!!! điều này làm ta nhớ tới một học phần ta mới học Điều này làm cho ta nghĩ tới mới vừa học một phần ( vệ phong. manh) “lễ đã tới, cười cười vui vẻ. Lời thề non, thế lại tương tư. Nếu không suy tư, cũng nghĩ nên dừng!!’
( vệ phong. Manh: tác phẩm đầy đủ là quốc phong.vệ phong.manh được xuất xứ từ Kinh Thi)
Vì muốn dừng lại suy nghĩ, ta bắt đầu cùng bọn Xuân Sinh lêu lổng, gia nhập vào tổ chức trường học XX
“Bắt nạt tiểu đệ có đi hay không?”
“Đi.” Ta đứng ở bên cạnh.
“Cướp tiền có đi hay không?”
“Đi.” Ta ngồi xổm ở bên lề đường, ngó ngó cảnh sát.
“Kéo bè kéo lũ đánh nhau có đi hay không ~~~ “
“Đi.” Ta nghĩ ta có thể đảm nhiệm người qua đường.
Sau đó, dưới cái ánh sáng giữa trưa, ta bị bọn Xuân Sinh kéo đến một nơi thật xa- để đánh nhau.
“Trận chiến ngày hôm nay, không cho khinh thường! trường cao trung S XXXXXXXX nhưng vẫn là đối thủ mạnh, các anh em…” lão đạicủa tổ chức nói, Lòng ta không yên nhìn quanh quan sát sân bãi, tìm kiếm lối ra, ta đột nhiên mở miệng: ‘cái gì? S ở đó?’’ ta kinh hoảng.
“Ngươi ngốc hả. Ta đã sớm nói với ngươi rồi.” Xuân Sinh cóc đầu của ta.
” Đạt Phóng có đến hay không ~~~” ta kích động.
“Con mẹ nó, nhiều lời, làm sao còn chưa tới? Sợ...” Lão đại còn đang ồn ào.
Lúc này có một người ra mở cửa sân, trong đó là cao trung S. Ánh mắt ta mở to sắc bén mà ngắm một lượt- không có. Đáy lòng không biết là mừng rỡ hay thất vọng.
Đại chiến duy trì vài giờ. Hỗn loạn khổ không thể tả. ta phải luôn dùng kỹ xảo mà chạy trốn, nhưng vẫn bị xây xước cánh tay cùng vài vết thương trên trán. Ngay khi mọi người đang đánh nhau quyết liệt, ta thấy được một lỗ hổng nhỏ bên sân bãi, ta không do dự mà chui qua, trên đường bắt đầu lắc lư. Đây là nơi nào? ủa, làm sao về nhà? Ai ~~~~
Thở dài một cái, cánh tay ta bị một người nắm lấy. ‘A!!!’ bọn họ sao nhanh như thế đã bắt được ta!! ta quay đầu lại, đánh xuống một quyền, lại bị người ta nắm trong lòng bàn tay. ‘Mi Ly?’
“A?” Ta nhất thời im lặng —— là Đạt Phóng.
“Ngươi sao lại ở đây?” “Làm sao bị thương?” “Mi Ly ~~~~” Đạt Phóng liều mạng mà gọi ta.
“Ngươi sao lại ở đây?” Nửa ngày, ta mới phát ra một câu nói.
“Đây là trường học của ta.” Mặt của hắn rất âm trầm, ngữ khí khủng bố”Ngươi tới đánh nhau?”
ta bị hắn kéo đến một góc, “Nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!!!”
“Ngươi gì dữ với ta!” Ta lập tức nổi nóng!”Còn không phải bởi vì ngươi!!! Ngươi cái người không lương tâm ~~~ khốn nạn ~~~ vương bát ~~~ dám vứt bỏ chồng ngươi mà đi cặp kè với nữ nhân ~~~ nói không giữ lời ~~~ ngươi ~~~” ta bắt đầu nói hưu nói vượn, nước mắt tuôn trào, đối với hắn quyền cước lẫn nhau, vụng trộm xả mối hận.
“A? Ngươi không sao chứ ~~ ta ~~~ Mi Ly ~~~ “
“Ngươi làm gì chạy xa như thế? Làm gì? Cũng không về nhà! Cũng không để ý đến ta! Kết giao một đống bạn gái ~~ đừng cho là ta không biết ~~ công tử nhà giàu ~~~ đại hỗn trướng ~~~ còn nói cái gì cùng nhau ~~~ còn nói cái gì kết ~~ ô ô ~ ô ~~” ta khóc không thành tiếng ngã vào trong lồng ngực của hắn.
“Ta sai rồi, Mi Ly.” Đáy mắt của hắn càng tràn ngập ý cười.”Ta cho rằng ~~~” hắn gãi gãi đầu còn ra vẻ ngượng ngùng.”Ta nghĩ đến ngươi không muốn cùng ta ~~~” “Xin lỗi, cho ngươi cô quạnh ~~~” hắn dùng nhẹ tay vỗ về đầu của ta, ta đột nhiên cảm thấy có một loại ấm áp dị thường như dòng nước ấm chảy vào nội tâm của ta.
“Vậy sau này ~~~” ta giơ lên khuôn mặt đầy nước mắt mỉm cười một cái, thật mê người mà tiến vào tròng mắt của hắn.
“Chúng ta vĩnh viễn cùng nhau. Ta chỉ cùng Mi Ly cùng nhau. Tin tưởng ta, vĩnh viễn ~~~” ở trong ngực của hắn, ta cuối cùng mê man, như ăn mê huyễn dược.
“Nói nhất định a.”
“nhất định.”