Chúng Ta Là Của Nhau

chương 21: trở ngại đã bắt đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu mọi người đều nghĩ rằng Lưu Nghệ Kiên này là một con thỏ rừng, có vẻ ăn chay thì chính xác là đã quá sai lầm. Anh ta không khác gì một con sói bị bỏ đói nhưng vẫn cố gắng ra vẻ là một kẻ kiêu ngạo không thèm ăn mà thôi.

Tôi nằm dưới thân hình cao lớn kia có chút căng thẳng. Hai cánh tay người kia đã đặt lên hông mình, tuỳ tiện vuốt ve, chiếc áo phông cũng nhanh chóng được vén lên quá nửa.

Chau mày, tôi lườm anh một cái:

" Nè, anh đã lên kế hoạch cả rồi phải không?"

Chắc chắn là anh ta đã có kế hoạch từ trước. Hôm nay vừa vặn hai vị phụ huynh đều không có ở nhà, chẳng phải là quá thuận lợi rồi sao? Tiết trời cũng đẹp nữa, nắng nhạt, gió mát, quả là hợp tình hợp cảnh.

Tôi ảo não nghĩ, cũng không biết Lưu Nghệ Kiên hoàn toàn đem mấy lời kia ném vào một xó phòng, tiếp tục trò chơi của mình.

Anh ta chỉ vểnh môi cười một cái biểu thị ý nói, đúng là anh đã lên kế hoạch đó, sau đấy liền ấn môi mình xuống hôn lấy tôi. Môi anh ta hôm nay thật nóng, như có lửa vừa thiêu đốt vậy, làm tôi cảm tưởng người kia đang bị sốt trong người. Môi nóng dán vào môi lạnh của tôi làm cho nhiệt độ trở nên trung hoà, tôi cũng vô thức vòng hai tay ôm lấy anh ta, hôn triền miên.

Càng ngày, kỹ thuật hôn của tôi càng được cải thiện hơn, đó đều nhờ vào công đức của ai kia. Nghĩ lại, Lưu Nghệ Kiên đúng là một thanh niên chuyên phá hỏng mầm non của đất nước. Nói đến đây lại có chút buồn cười, tôi hơi nhoẻn miệng lên một chút liền kinh động đến kẻ ở trên.

Anh ta dừng lại, thoáng nhìn tôi rồi hỏi:

" Em nghĩ cái gì mà cười như vậy?"

Ách...

Tôi mở mắt nhìn anh, lắc đầu nguầy nguậy, miệng chối bây bẩy. Lưu Nghệ Kiên có vẻ không tin, anh ta nheo mắt, vểnh môi cười lưu manh:

" Thật chứ? Nhìn mặt em gian thật đó, anh không tin."

Nói rồi, anh ta bỉ ổi mở rộng hai chân tôi ra, chen chân mình vào giữa, sau đó kịch liệt động đậy. Đúng là đồ bỉ ổi không còn gì bằng a. Tôi chịu đựng cơn khó chịu bên dưới, lại thêm sự trấn áp ở trên.

Đầu lưỡi nóng ấm của anh lướt khắp người tôi, từ trên vành tai lại trượt xuống cổ, sau cùng là đến hai đầu ngực. Nơi đó đang được anh chăm sóc rất dịu dàng, tôi căn bản không thể chống cự.

Chiếc áo phông đã nằm chễm chệ trên sàn nhà, đến cả cái quần tây học sinh cũng sắp chung số phận với nó mất rồi. Lưu Nghệ Kiên sau khi hôn đến ngu người thì bắt đầu trượt tay xuống dưới, kéo khoá quần rất thành thạo, một bước đã kéo trễ quần tôi xuống qua đầu gối. Hơi lạnh bên ngoài thổi vào làm lông tơ tôi đều dựng đứng.

Đối mặt với anh trong tình cảnh này, tim tôi đập như trống dồn, đầu óc rỗng tuếch, tinh thần cực kỳ căng thẳng. Tôi nhắm chặt mắt mình, cố gắng kìm lại sự hồi hộp trong lòng, chuẩn bị tinh thần tiếp nhận những thứ kinh khủng hơn.

Chuyện này tôi chưa từng nghe qua, cũng chưa từng biết nó phải như thế nào. Thật ra tôi nghĩ, chỉ cần kẻ ở trên nắm chắc trong lòng bàn tay thì đã đủ lắm rồi. Nghĩ vậy, tôi đành buông lõng bản thân, phó mặc số phận cho người kia. Tôi không tin anh ta sẽ làm tôi tê liệt trên giường một tuần!!

Lưu Nghệ Kiên hình như nhìn được suy nghĩ của tôi, anh ta chỉ khẽ cười lên một tiếng, bàn tay len vào tóc tôi, xoa nó đến rối xù:

" Anh sẽ nhẹ nhàng, đừng căng thẳng như vậy."

A, anh ta hoá ra nhìn thấu được hết rồi kìa.

Tôi vì ngượng mà nóng mặt, chỉ nghiêng đầu lảng tránh đi ánh mắt sâu hun hút kia. Lưu Nghệ Kiên nói xong liền hoà vào "trận chiến". Anh ta làm thành thạo từng bước, quan trọng nhất là bước dạo đầu. Mọi thứ đều rất suôn sẻ, tôi cũng cảm nhận được sự kích thích của bản thân. Cả người vặn uốn theo từng động tác dứt khoát của người kia, một lúc một mất kiểm soát. Đến khi không chịu nổi, tôi vừa ôm lấy cổ anh ta vừa kêu lên nghe rất thảm thiết. Với tôi thì đó là những âm thanh cực kỳ kinh khủng, còn với người kia như thế nào, tôi không biết.

" A~ nơi đó như vậy mà anh cũng...cũng...được hay sao? Đừng, em không cần..."

Anh ta cúi thấp đầu an ủi dục vọng của tôi làm tôi không thoải mái. Tôi biết khi người ta thật lòng với nhau thì mọi chuyện đều có thể, nhưng đây là lần đầu tiên, tôi hơi ngượng, cũng khá sợ. Nhưng vì người kia rất dịu dàng, đến mức khiến tôi mụ mị không phân biết được mọi thứ xung quanh đang diễn ra thế nào, chỉ biết theo từng động tác của người kia mà phối hợp thật ăn ý.

Đến phần quan trọng nhất, tôi cực kỳ lo lắng. Cả người đều đẫm mồ hôi, tôi căng thẳng nhìn Lưu Nghệ Kiên đang lấy ra một lọ gel gì đó, nhiệt độ của nó rất lạnh, làm tê dại đi da thịt của tôi. Anh ta dùng chất lỏng đó ma sát ở dưới, cẩn thận thăm dò. Tôi... lúc đó tôi thật sự không biết phải thế nào, cảm giác lo lắng cứ tràn ngập.

Tôi úp mặt xuống gối, hai bàn tay bấu chặt gối đầu, răng cắn chặt môi chịu đựng cơn đau nhức. Nó đau đớn hơn tôi nghĩ nhiều lắm. Lưu Nghệ Kiên cũng đã rất nhẹ nhàng, anh ta khó khăn lắm mới đưa một ngón vào được, đến khi tôi thả lõng cơ thể, anh ta đã lại thêm một ngón. Trán tôi đều ướt đẫm, từng giọt mồ hôi cứ thế rơi xuống bao gối, ướt nhem.

" Đau thật...đau lắm...đau...ô..." Tôi chỉ biết thốt lên chữ đau, ngoài ra, tôi không còn cảm thấy loại cảm giác nào khác.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã muốn bỏ cuộc. Tôi muốn ngồi bật dậy, đẩy anh ta ra chỗ khác, thu mình vào một góc. Vì tôi quá đau rồi...

Nhưng nghĩ đến người kia cũng đang vì mình mà cố gắng nhẫn nhịn từng chút, vì mình mà đã kìm nén bao lâu nay, cũng vì mình mà đang thở dốc mệt lã người, tôi không đành.

Vẫn là luôn đặt người kia lên đầu, tôi không hiểu vì sao tôi lại yêu thương anh ta đến vậy.

Cắn răng chịu đau, cuối cùng tôi cũng qua được khoảnh khắc khủng khiếp đó. Cơn đau nhức thuyên giảm, Lưu Nghệ Kiên đưa hai tay giữ chặt hông tôi, rất nhẹ nhàng mà luân động ngón tay.

Anh ta từ nãy đến giờ chỉ dùng tay mà khuếch trương. Đến khi tôi đã cảm giác được sự khoái cảm, anh ta mới thay thế vật khác.

Vừa qua được cơn đau thứ nhất, tôi lại đối mặt với cơn ác mộng thứ hai. Mặt úp sâu vào gối, tôi rên rĩ, tôi đau đớn, tôi còn khóc nữa. Cảm giác lẫn lộn cùng với sự yêu thương mà người kia dành cho, tôi chỉ nghĩ, ngày hôm đó tôi không bao giờ quên được.

Cũng từ ngày hôm đó, tôi đã tin rằng, chuyện tình cảm của chúng tôi sẽ không bao giờ có trở ngại. Nhưng...ông trời vẫn luôn cho chúng ta những điều bất ngờ.

Đúng như tôi đã nghĩ, hai ngày sau, tôi vẫn đau nhức ở phần hông. Tôi nhức đến mức đã bảo Trịnh Tâm rằng, tôi phải nghỉ hai tiết thể dục vào tuần đó. Khi nói đến đây, Trịnh Tâm đã nhìn khắp người tôi một lượt, ánh mắt hết sức nghiêm túc mà hỏi:

" Hai người đã làm rồi?"

Tôi không tưởng tượng được cậu ta lại thẳng thắn như vậy. Cũng khó trách, cậu ta như một con sói trắng. Đầu óc tinh ranh, tính tình khó lường, mọi thứ đều quá nguy hiểm.

Dĩ nhiên là tôi tránh né câu trả lời, một tay ôm bụng, mặt mếu máo:

" Tôi tự dưng đau bụng quá. Nhớ xin phép dùm tôi nhé."

Nói rồi, tôi xoay người chạy biến, mặc dù cả người còn đau dữ lắm!!

Hôm đó, Lưu Nghệ Kiên ở lại thư viện để tìm tư liệu cho bài luận văn của anh ta. Tôi cũng ngồi bên cạnh mà chờ đợi. Trong thư viện lúc ấy không có ai ngoài chúng tôi và cô quản lý thư viện. Xem chừng rất vắng vẻ.

Lưu Nghệ Kiên đặt một chồng sách bên tay trái, còn tôi ngồi bên phải, hai mắt díp lại, thật sự rất muốn nằm xuống mà ngủ một giấc. Người kia xem sách một lúc, rồi lại ghi chép một lúc, sau đó thì gõ vào đầu tôi một cái:

" Sao lúc nãy không đi nhờ xe của bạn mà về? Ở đây chờ anh không đói bụng à?"

Tôi tỉnh ngủ sau cái cốc đầu kia, vội chép miệng:

" Anh đừng lo, em lúc nãy đã ăn ké bánh ngọt của Mũm Mĩm rồi. Anh mau làm bài đi."

" Mũm Mĩm, cái cậu nhóc hôm bữa đó hả?" Lưu Nghệ Kiên vừa ghi chép vừa cười khẽ.

Nhắc đến Mũm Mĩm, chúng tôi đều không thể không nhớ lại hôm đó. Cậu ta hình như đã trở thành một tên nhóc dễ ăn hiếp đối với Lưu Nghệ Kiên mất rồi. Mà nghĩ đến đây, tôi có hơi khó chịu nhưng không lộ ra.

" Ừm, cậu ta đó." Tôi nói qua loa rồi nghiêng mặt đi chỗ khác, tỏ vẻ mình đang bị gì đó thu hút.

Lưu Nghệ Kiên quay sang nhìn tôi chăm chú, sau đó chỉ cười rồi lật sách xem tiếp.

Thời gian trôi đi, đến khi trên vai tôi có một tác động mạnh mẽ, tôi mới biết bản thân đã ngủ gần một tiếng đồng hồ. Quay qua quay lại, tôi thấy Lưu Nghệ Kiên đang trả sách nên liền chạy đến đó. Cả hai chúng tôi rời khỏi thư viện, ra đến cổng trường mới biết là trời mưa.

Xui xẻo hơn, tên hậu đậu kia lại quên mang áo mưa, thành ra chúng tôi đội mưa mà về.

Về đến nhà cũng đã nhấm nhem tối, chúng tôi thì như hai con chuột lột bước vào phòng khách. Dì Phương Nam vừa thấy liền nhíu mày, vội vàng đem khăn lông cho chúng tôi:

" Mau mau lau khô người đi, các con bị cảm thì khổ." Nói rồi, dì lật đật vào bếp, nấu món canh nóng.

Nghĩ đến thôi tôi đã thấy ấm lòng. Lát sau, chúng tôi thay đồ xong liền xuống ăn món canh gà mà dì chuẩn bị. Canh ngọt ngọt thanh thanh, tôi cúi mặt húp xùm xụp, thật sự tôi đói móc meo luôn mà giả bộ thôi. Lưu Nghệ Kiên ngược lại ăn chậm rãi, như đang thưởng thức vị của nó ấy.

" Hắt xì..."

Tôi vừa đặt bát xuống liền nghe thấy bên cạnh có tiếng hắt xì rõ to. Giật mình quay sang, tôi thấy mặt người kia đã đỏ hết lên, hình như bị cảm lạnh rồi. Lúc nãy A Kiên đã nhường tôi tắm trước, chắc do vậy mà anh bị cảm. Thật là...

Một bụng lo lắng, tôi liền đứng dậy, đi đến sờ trán anh kiểm tra thân nhiệt, phát hiện anh bị sốt liền nói:

" Em lấy thuốc cho!!!"

Nói rồi, tôi vội vàng đi đến tìm thuốc cảm. Dì Phương Nam đứng một bên không ngừng mắng anh:

" Con đó, có áo mưa cũng quên đem. Bây giờ bệnh rồi, mau lên phòng sưởi ấm đi." Nói xong, dì dọn bát canh.

Tôi đi đến bên cạnh đưa thuốc rồi đỡ lấy anh đưa lên phòng. Khi tôi lướt ngang qua phòng khách, tôi vô tình nhìn thấy ba mình đang nhìn chăm chăm về phía này, vẻ mặt ông cũng rất khác mọi ngày. Nó có vẻ đăm chiêu lạ thường. Nhưng vì đang đỡ người kia, tôi cũng không bận tâm quá nhiều.

Lưu Nghệ Kiên nằm lên giường, hơi thở anh ta nóng hổi, cứ phả vào bên mặt tôi làm tôi nhíu mày.

" Anh sốt cao thật đó!!" Tôi lo lắng nói, sau đó đắp kín chăn cho anh.

Anh ngược lại vẫn cười như mọi ngày, còn kéo tay tôi ngồi gần chỗ đó, không sợ lây bệnh cho người ta à?

" Tại vì nhường phòng tắm cho em mà anh bị bệnh đấy. Em nên đền cho anh đi."

Nghe vậy, tôi liếc xéo anh một cái rõ lạnh:

" Đâu ra cái trò đòi đền đáp đó thế? Quá lắm em sẽ thức đêm chăm sóc anh thôi!"

" Chỉ vậy thôi à?" Mặt ai kia xị xuống, trông thấy thương mà cũng đáng yêu.

Anh ta rất biết cách vòi vĩnh. Tôi cũng hết cách, đành nhỏ giọng hỏi:

" Vậy muốn thưởng gì?"

Nói đến đây, hai mắt anh ta sáng lên, thật giống chó sói trong rừng ban đêm thấy con mồi nha!!! Tôi khinh thường lườm lườm, song cũng chiều theo người kia.

Tôi nhích lại gần, cúi thấp đầu hôn lên trán anh ta một cái. Cái trán nóng hổi làm môi tôi cũng nóng theo. Tiếp đó, anh ta được voi đòi tiên, bảo muốn hôn lên môi. Tôi chau mày, định giơ tay đấm anh một cái nhưng không thể.

Người bệnh là thượng đế, tôi không nỡ động thủ.

Nghĩ rồi, tôi lại cúi thấp đầu, nhắm chuẩn xác môi người kia mà hôn xuống. Định chỉ hôn lướt qua nhưng không ngờ tên kia bỉ ổi, giữ chặt mặt tôi, lấn lướt hôn sâu. Quá bất ngờ, tôi không phản ứng kịp cho nên liền hé môi ra một khoảng, vừa đủ cho...anh ta len lưỡi vào.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm đẹp trôi qua, tôi không tin được lúc đó, cửa phòng chúng tôi mở toang, rồi đến tiếng đóng cửa lạnh lẽo vang lên.

A Kiên và tôi như chiếc lò xò bật tung ra, cách nhau một khoảng, chết lặng. Anh ta liếc nhìn qua phía cửa, đôi mày nhíu chặt lại. Tôi linh cảm bất an, cũng run sợ mà xoay người, phát hiện ba mình đứng đó, mặt đen lại vì giận dữ, tôi đã muốn bật khóc.

Luống cuống tay chân, tôi đứng dậy định đi đến giải thích nhưng không nghĩ đến việc, ông ấy đem thẳng đứa con trai duy nhất của mình ra mà hành xử. Ông giơ cao bàn tay của mình qua đầu tôi rồi giáng xuống một cái thật mạnh.

Tôi ngã trên sàn, mặt đau rát, bên tai dội đến giọng ông, rất lạnh:

" Đồ con cái hư hỏng!"

Truyện Chữ Hay