Úc Đình Chi đi xử lý công việc, Mạnh Trì bèn tự gọi xe về nhà.
Xe ở ngoài trường học không vào trong được, Mạnh Trì cần phải tự mình đi đến điểm chờ trước cổng Đại học Trạch Vu.
Đi qua một đoạn đường nhỏ không có người, Mạnh Trì bỗng nhiên nghe được cách đó không xa có tiếng cãi vã truyền đến, giọng nói ấy lại cực kỳ quen thuộc.
Mạnh Trì tò mò quay sang nhìn thoáng qua, sau đó nhìn thấy Trần Ngạn, hắn đang hổn hển hô to với nam sinh tóc dài đã đi xa: “Chu Vãn, cậu đứng lại cho tôi!”
Chu Vãn đằng trước tiếp tục đẩy valy đi như không hề nghe thấy, Trần Ngạn đành phải tức giận bước nhanh đuổi theo, giữ người lại hỏi: “Cậu nói rõ ràng cho tôi, cái gì gọi là “kỹ thuật quá kém”?”
“Có gì để nói nữa? Theo nghĩa đen, anh không hiểu à?” Bước chân Chu Vãn vẫn không ngừng, so với giọng điệu hổn hển của Trần Ngạn, giọng điệu của cậu ta có thể nói là bình tĩnh lạnh lùng, không hề có tình cảm.
“Kỹ thuật của tôi quá kém? Mẹ kiếp thế tối qua là ai cứ kêu rên không ngừng?” Có lẽ là bị kích thích, giọng nói Trần Ngạn càng lúc càng lớn, hoàn toàn quên mất đây vẫn là nơi công cộng.
Chẳng qua hai người càng đi càng xa, Mạnh Trì cũng không nghe được Chu Vãn nói gì đó nữa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Mạnh Trì tự bổ não ra một vở kịch máu chó đầy đầu.
Xem ra cao thủ tình trường tự xưng là “Mãnh ” Trần Ngạn bị ghét bỏ, lại còn là kiểu bị ghét bỏ trần trụi.
Khó trách vừa rồi như là ăn phải thuốc súng vậy.
Mạnh Trì lắc đầu bật cười, không đi hóng hớt nữa, đẩy valy rời khỏi Đại học Trạch Vu.
–
Lúc về đến tiểu khu Tĩnh Nhã, Mạnh Trì nhìn thấy trong phòng sáng đèn mới nhớ ra hôm nay Dương Tự Nhạc nghỉ học, cậu cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng vừa vào đến cửa, trong phòng ngoại trừ Dương Tự Nhạc ra còn có cả Dương Du Nhiên.
Một người ngồi trên ghế sô pha xụ mặt nghịch điện thoại, một người nằm trên ghế, uống trà sữa xem TV.
“Yo, sao về sớm thế?” Dương Du Nhiên mặc quần jeasn áo hoodie nhấc mắt nhìn thoáng qua Mạnh Trì, ném cốc trà sữa trong tay vào thùng rác.
“Chị Nhiên, nghe chị nói cứ như là không hoan nghênh em về thế này!” Mạnh Trì đặt valy sang một bên, ngồi xuống một chiếc sô pha đơn khác.
“Chị còn tưởng cậu phải đuổi thêm hai ngày nữa chứ, thế là theo đuổi về đến tay rồi à?” Dương Du Nhiên nhướng mày hỏi, thấy vẻ mệt mỏi cũng không che giấu được sắc xuân trên mặt Mạnh Trì, trong lòng có suy tính, cười nói, “Cũng đúng, Tiểu Trì Trì nhà chúng ta đẹp trai thế này!”
Mạnh Trì từ chối trả lời cười một tiếng, liếc mắt nhìn Dương Tự Nhạc ở một bên xụ mặt không thèm để ý người ta, hỏi Dương Du Nhiên: “Tên nhóc này làm sao thế chị?”
Dương Du Nhiên: “Vì chuyện quay phim tuyên truyền mà cãi nhau với cha.”
Mạnh Trì nhíu mày, ừm một tiếng, nhìn sang Dương Tự Nhạc: “Không phải anh đã nói chuyện này đợi anh về thì chúng ta cùng đi nói với thầy à?”
Dương Tự Nhạc chán chường bĩu môi: “Cũng không phải là do em nói trước.”
Chuyện này thật đúng là không phải do Dương Tự Nhạc chủ động nói ra, ít nhất không phải là do hắn nói ra trước mặt Dương Chính Phong.
Cách kỳ thi đại học còn chưa đầy tháng, Dương Tự Nhạc thân là học sinh lớp , tất nhiên là đối tượng được chú ý nhất. Chiều nay hắn với Dương Du Nhiên đang ở trong nhà nói chuyện về ý tưởng của hắn cho bộ phim tuyên truyền thì Dương Chính Phong nghe được vài câu đã bắt đầu cằn nhằn, bảo hắn đừng có cả ngày chỉ chăm chăm vào mấy chuyện này, đuổi hắn đi học bài.
Nhà họ Dương ngoại trừ sư nương, không có ai là tốt tính cả, thường xuyên xảy ra tình trạng ba câu không hợp là có thể ầm ĩ lên.
Gần đến kỳ thi, Dương Tự Nhạc vốn là học tra, không phục lẩm bẩm vài câu, cứ thế khiến cho lão Dương máu nóng bốc lên, hai cha con cãi nhau một hồi, nói không ít lời bất kính với cha mình.
Ví như, “Cha là ông già cổ hủ độc tài, lúc nào cũng muốn mọi người phải nghe theo mình, bất kể là cha nói đúng hay sai. Chị con muốn đi hát, cha không cho, con muốn thi chứng chỉ nghệ nhân trà, cũng không cho nốt. Cha quản tụi con thì cũng thôi đi, ngay cả anh Mạnh Trì đi làm người mẫu mà cũng phạt anh ấy”.
Lại như, “Cha còn tưởng mình bây giờ vẫn là đại sư trà nghệ nổi tiếng của Trạch Vu chắc, cha nhìn xem khách đến quán bây giờ đi, có mấy người là đến vì cha, không phải đều là đến vì anh Mạnh à!”
Nói đến mức khiến Dương Chính Phong á khẩu không nói nên lời, mặt đỏ bừng bừng, định lấy cái nạng trong tay đánh hắn.
Dương Tự Nhạc vẫn không chịu thôi, cứ thế ấm ức gào lên: “Tụi con phí sức như vậy không phải là vì để cho cửa hàng làm ăn tốt một chút thôi sao, không đến mức bị đóng cửa trong tay cha!”
Khuôn mặt Dương Chính Phong run lên, hàm răng nghiến chặt vào nhau, nhưng cái nạng trong tay vung ra chỉ dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn không đánh con mình.
Dương Du Nhiên kéo Dương Tự Nhạc một cái, dùng ánh mắt bảo hắn câm miệng. Dương Tự Nhạc đang tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở như tức giận lại như thất vọng của Dương Chính Phong, cũng không nói gì nữa.
Dương Chính Phong nhìn hai đứa con trước mặt đã cao hơn mình, sau vài hơi hít thở nặng nề, ông ném cái nạng trong tay ra ngoài, nuốt lửa giận đi về phòng.
Tiết Cầm thở dài, kéo Dương Tự Nhạc qua một bên mắng hắn một trận, bảo hắn sao có thể nói chuyện với cha mình như thế.
Dương Tự Nhạc vừa tự trách vừa nghẹn khuất, chạy về bên này rầu rĩ đến tận giờ.
Mạnh Trì hơi đau đầu đỡ trán, đáy mắt liếc Dương Du Nhiên vẻ mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh: “Chị Nhiên, chị cũng không trông chừng tên nhóc này, ít nhiều gì cũng phải khuyên can đôi câu chứ.”
Dương Du Nhiên nhún vai: “Cũng có nói sai gì đâu, tuy là giọng điệu có hơi cao một tẹo.”
Mạnh Trì: “…”
“Không sao đâu, cha chị làm gì yếu đuối thế, nhiều năm ầm ĩ như vậy rồi. Ngày mai về kính một chén trà, xin lỗi là được.” Giọng điệu Dương Du Nhiên bình tĩnh an ủi Mạnh Trì, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng chuyện quay phim tuyên truyền, cậu vẫn phải được ông ấy đồng ý, dù sao cũng là cửa hàng của cha.”
Mạnh Trì thở dài gật đầu.
Tất nhiên là cậu sẽ không hoàn toàn không để ý đến cảm nhận cửa sư phụ vẫn luôn “khổ hạnh”, chỉ là Dương Tự Nhạc tưới một ngọn lửa như thế, cậu muốn đi làm công tác tư tưởng chỉ sợ có hơi khó.
Nhưng không nghĩ tới Mạnh Trì còn chưa nghĩ xong nên nói chuyện này thế nào thì Dương Chính Phong đã tự mình xuống nước trước.
Lúc Mạnh Trì bị Dương Chính Phong gọi đến bàn trà đá dài dưới gốc cây hoa quế trong sân, cậu còn đang cân nhắc nên mở miệng như nào thì chợt nghe Dương Chính Phong hỏi: “Con cũng muốn làm ngôi sao à?”
Mạnh Trì: “… Dạ?”
“Ta nghe nói, người đại diện của Nhiên Nhiên muốn ký hợp đồng với con, muốn con đi làm ngôi sao.” Trên mặt Dương Chính Phong không có biểu cảm gì, giọng điệu cũng không phập phồng, như là chỉ đang nói chuyện phiếm bình thường.
“Anh ta nói đùa thôi.” Mạnh Trì thả lỏng cười một tiếng, lại nói, “Cho dù không phải, con cũng không có ý định đó.”
Dương Chính Phong ngước mắt lên nhìn cậu một cái, hỏi: “Vậy con muốn làm gì?”
Khó hiểu trong lòng Mạnh Trì càng tăng lên, nhưng cậu cũng có thể cảm giác được sư phụ mình hình như có chút thay đổi gì đó, cậu vừa bưng ấm trà lên rót cho Dương Chính Phong một chén trà, vừa châm chước mở miệng: “Con không có chí hướng lớn gì, cũng không có một tâm hồn tinh khiết, không ngộ ra đạo gì, chỉ là muốn gắng sức để không phụ tay nghề mình học được mà thôi.”
Nhìn ánh mắt Dương Chính Phong lộ ra vài phần thâm trầm tìm tòi, trên mặt Mạnh Trì có chút đùa giỡn, lại nói: “Có một nguồn thu nhập ổn định, nuối sống chính mình, nếu có thể dư thừa chút đỉnh thì càng tốt.”
Dương Chính Phong không mặn không nhạt nhìn cậu một cái, hừ nhẹ một tiếng, đặt chén trà trong tay lên bàn, phát ra một tiếng kêu thanh thuý.
Tư thế này dường như là có hơi tức giận, nhưng Mạnh Trì lại không hề khẩn trương chút nào, cậu cũng không bỏ qua đường môi đang mím chặt của Dương Chính Phong đã hơi cong lên chút chút, điều này chứng tỏ thầy cậu không giận, thậm chí tâm trạng cũng không tệ lắm.
Cậu không nói gì nữa, lần thứ hai nhấc ấm trà lên, bày ra dáng vẻ rót trà tiêu chuẩn, rót trà cho Dương Chính Phong lần hai.
Gió chiều mang theo ánh mặt trời nóng bỏng, có chút khô nóng nhưng cũng đã dần lộ ra hơi mát đầu hạ, lướt qua sân sau xanh biếc, lan toả hương trà thanh nhã. Những đốm sáng vụn vặt dưới bóng cây, thầy trò hai người ngồi yên, bầu không khí yên tĩnh mà vui vẻ.
Mãi đến khi Dương Chính Phong phẩm xong tách trà thứ hai, ông mới mở miệng, giọng nói mang theo vài phần suy tư nghiêm túc.
“Tiểu Trì à, con muốn kiếm tiền, cho nên tìm người đến tuyên truyền, chuyện này không có gì sai. Nhưng mà, con lấy chính mình làm mánh lới quảng cáo, chẳng khác nào đang đẩy chính mình lên đầu sóng ngọn gió, con có biết không?” Dương Chính Phong nhìn cậu, trong đôi mắt già nua lộ ra một tia vững chãi, nhưng Mạnh Trì lại nhìn thấy được sự quan tâm ẩn giấu dưới đó.
“Ta không hy vọng sau này con bị những lão làng trong giới, hoặc là đồng nghiệp nhắc đến cũng chỉ có một câu “Mua danh chuộc tiếng, phù mà không thực”.”
Lại một cơn gió nhẹ lướt qua, cơn gió ấm áp bao lấy hương trà, phất qua khuôn mặt Mạnh Trì, như xuyên qua đôi con ngươi đang mở lớn của cậu tiến vào trong cơ thể, giống như dòng nước ấm chảy trong lòng.
Cảm thụ này mới đây không lâu cậu vừa mới trải qua, ngay sau khi cậu từ Tây Trì về để chắc chắn sức khoẻ Dương Chính Phong không có gì đáng lo, mở tin nhắn thoại mà cậu chưa kịp nghe trong nhóm chat gia đình.
Đó là lúc tai nạn xảy ra, trước khi Dương Chính Phong hôn mê. Ông dùng giọng điệu mang theo kỳ vọng lẫn tiếc nuối nói: “Mọi người đều phải sống thật tốt, còn nữa, quán trà, cũng có một phần của Tiểu Trì.”
Giọng nói khi Dương Chính Phong nói chuyện với khuôn mặt ông đều khiến người ta cảm thấy nghiêm túc khó gần, cho dù là dặn dò di ngôn, giọng ông cũng vang vọng đầy sức mạnh. Nhưng cũng vì trong đó lộ ra sự kiên định, càng khiến người ta cảm nhận rõ sự tiếc nuối khi ấy của ông.
Mạnh Trì nghe xong, hốc mắt cũng đỏ bừng, rơi lệ.
Im lặng một lát, bình ổn lại chút chua xót trong khoang mũi, Mạnh Trì mới nhếch khoé miệng cười cười, môi mấp máy, chỉ nói một câu: “Con biết rồi, sư phụ.”
“Không phải là ta muốn quản con, chỉ là, con là một đứa nhỏ ngoan, sư phụ hy vọng con có thể có được thành tựu trong trà nghệ.” Dương Chính Phong nói chậm lại, nhưng dù như thế vẫn thể hiện ra vài phần lạnh lùng cứng rắn.
Ông đứng lên, ánh mắt nhìn lên mặt trời, tiếp tục nói: “Nếu như con đã biết, sau này cửa hàng cũng phải giao cho các con, vậy con muốn làm gì thì làm cái đó đi.”
Mạnh Trì ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao ngất mà vĩ đại của sư phụ trong ráng chièu, môi khẽ động như muốn nói gì, chợt Dương Chính Phong nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ vào cậu cảnh cáo: “Nhưng có một điều, không được làm ta mất mặt!”
Cảm xúc chua xót trong lòng tan ra như nước lũ, Mạnh Trì khẽ mỉm cười.
“Sư phụ, mặc dù thầy nói cửa hàng này có một phần là của con, nhưng con chưa bao giờ coi đây là cửa hàng của mình,” cậu nói, “Đây là nhà của con.”
Nhà của cậu, sao cậu có thể không hết lòng đối đãi chứ?
–