Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạnh Trì quen biết Tống Mân là bởi người bạn tốt mới thất tình + vừa gặp đã yêu Úc Đình Chi: Trần Ngạn.
Trần Ngạn và Tống Mân đều là sinh viên đại học Trạch Vu, một người năm ba một người năm nhất, tuy khác chuyên ngành khác khóa học nhưng đều ở trong hội sinh viên, nên có chút quan hệ.
Tống Mân muốn mua lá trà tặng người lớn nên vào group chat hội sinh viên hỏi một câu, ở Trạch Vu chỗ nào có thể mua được trà ngon chất lượng tốt. Quan hệ của Trần Ngạn và Mạnh Trì không tệ, nhìn thấy nên đã tiện tay đề cử quán trà Du Nhiên.
Lúc đến quán trà Du Nhiên mua trà, Tống Mân tình cờ gặp sư phụ Dương Chính Phong của Mạnh Trì đang tiến hành biểu diễn trà nghệ. Tống Mân thấy rất hứng thú nên đã quyết định lấy văn hóa trà nghệ làm đề tài nghiên cứu của học phần văn hóa truyền thống của mình. Sau đấy, cậu thường xuyên đến quán trà để uống trà và xem những buổi biểu diễn trà.
Tống Mân lớn lên đáng yêu, mang đến cảm giác như thiếu niên hồn nhiên, giữa những bác trai bác gái ở đây đúng là độc nhất vô nhị, Mạnh Trì không muốn chú ý đến cũng khó. Tất nhiên là ngay từ đầu điều cậu chú ý là Tống Mân có một đôi tay tinh xảo thanh tú, khi cầm chén thưởng trà mang đến cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Cứ thế, Mạnh Trì dần quen thuộc với Tống Mân, thỉnh thoảng sẽ dạy cậu một ít kiến thức cơ bản về trà nghệ. Mạnh Trì trời sinh cong vút, ở chung lâu ngày thấy tính cách Tống Mân dịu dàng, thái độ làm người lại săn sóc, nên đối với bé ngoan Tống Mân có chút tâm tư không tầm thường, cân nhắc muốn phát triển hơn nữa.
Mấy ngày trước, Tống Mân muốn mua một bộ trà cụ thích hợp cho người mới nhập môn, không chọn được bộ nào thích hợp trong cửa hàng nên Mạnh Trì đề nghị dẫn cậu đến một xưởng gốm sứ ở ngoại ô lựa chọn, nên mới có buổi hẹn hôm nay.
Bây giờ hẹn hò bị ngâm nước nóng, còn phát hiện sự tồn tại hư hư thực thực của tình địch. Trong lòng Mạnh Trì không khỏi có chút buồn bực, nhưng cậu cũng không tiến lên chào hỏi Tống Mân, khiến một người xấu hổ thành ba người xấu hổ.
không thành hiện thực
Dù sao Tống Mân cũng lựa chọn cho cậu leo cây để đến bệnh viện gặp “thiên thái”, nhìn thế nào cũng thấy là cuộc hẹn với cậu không quan trọng bằng “thiên thái”. Nếu lúc này Mạnh Trì đi lên chính là thẳng thắn đối mặt với tình địch. Lần đầu giao phong, cậu thua triệt để. (về ý nghĩa của từ thiên thái, mình đã chú thích ở chương . Ai không nhớ có thể quay lại chương đọc lại nhé)
Mới không cần đâu.
Lần đụng xe này, xe của Mạnh Trì bị hư hỏng không nghiêm trọng, buổi tối cửa hàng S gọi điện thoại cho cậu đến lấy xe.
Lúc lấy xe quay lại quán trà, Mạnh Trì bị người ngồi đầy trong quán lấy làm kinh ngạc.
Bây giờ nền kinh tế suy thoái, không phải mùa cao điểm du lịch cũng không phải có hoạt động gì nổi bật, quán trà đông khách như này rất hiếm khi.
năm trước, Mạnh Trì đến quán trà Du Nhiên, nơi này chỉ là một cửa hàng trà có mặt tiền không lớn. Chủ cửa hàng Dương Chính Phong, cũng chính là sư phụ Mạnh Trì, bởi vì tham gia môt cuộc thi trà nghệ cấp tỉnh giành được huy chương bạc, có chút danh tiếng trong giới trà nghệ.
Sau đó ông lấy tiền thưởng mua cửa hàng trà và cửa hàng bên cạnh, đổi thành một quán trà với năm phòng trà độc lập và một đài biểu diễn, dùng tên con gái lớn của mình là Dương Du Nhiên đặt tên quán, “Quán trà Du Nhiên”.
năm qua, văn hóa trà nghệ không ngừng phát triển, nhưng quán trà Du Nhiên bắt đầu xuống dốc. Một là vì vị trí địa lý của quán, mấy năm trước chính phủ quy hoạch khu dân cư cũ gần đó thành một khu đô thị mới, thế hệ cũ rời khỏi phố Danh Sĩ, nơi này trở thành địa bàn của giới trẻ.
Cách quán trà Du Nhiên m có quán trà sữa, thức trà truyền thống bị ảnh hưởng bởi đồ uống nhanh, gần như mất đi thị trường với người trẻ tuổi.
Nhưng dù sao trà cũng là một trong những thứ quan trọng của cuộc sống – cùng với củi gạo dầu muối. Tuy rằng bây giờ trong giới trà nghệ, Dương Chính Phong có hơi không còn được như trước nhưng ở Trạch Vu mấy chục năm cũng tích lũy được một bộ phận khách quen. Hơn nữa có nghệ nhân trà tân binh Mạnh Trì này, quán trà Du Nhiên cũng không tính là xuống dốc triệt để.
Nhưng giống như hôm nay, đầu mùa xuân trà mới còn chưa được đưa ra thị trường, tình trạng gần như đầy đủ các bàn phải nói là rất hiếm.
Mạnh Trì vừa vào cửa đã nghe thấy những tiếng ồn ào đang trôi nổi trong phòng, Dương Tự Nhạc đang làm việc vặt thấy cậu xuất hiện, lập tức chạy đến, “Anh cuối cùng cũng đến rồi.”
“Sao hôm nay lại nhiều người như vậy?” Mạnh Trì hỏi, “Sư phụ đâu? Sao thầy không có đây?”
“Cha em ấy hả, chắc ổng về nhà rồi.” Dương Tự Nhạc thuận miệng trả lời một câu, lôi kéo Mạnh Trì vào trong, “Kệ ổng đi, dù sao hôm nay những cô gái này đều là đến vì anh đấy, anh mau thay đồ, lên đài biểu diễn pha cho họ một bình.”
“Đến vì anh?” Mạnh Trì nhìn quanh một vòng mới phát hiện khách đêm nay phần lớn là các cô gái trẻ tuổi, trên bàn gỗ ngoại trừ trà cụ chuẩn bị ở quán trà ra còn có không ít trà sữa, đa phần đều là sinh viên đại học gần đây.
“Đúng đó, anh nổi rồi.” Dương Tự Nhạc nói, “Hai ngày trước không phải em quay video anh đăng lên weibo cửa hàng sao, đoạn video đấy nổi rồi, ngay cả cửa hàng chúng ta cũng nổi theo. Đây này, tag «nghệ nhân trà chân chính».”
Hai người vào gian trong chuẩn bị, âm thanh huyên náo bên ngoài thoáng cái liền nhỏ lại. Dương Tự Nhạc vẫn vẻ mặt hưng phấn như cũ, còn không quên nói xéo cha mình: “Không phải cha em nói cả ngày em làm con thiêu thân sao? Hừ! Để ông ấy nhìn thấy hôm nay nhiều người như vậy, xem ông ấy có phục hay không!”
Là con trai một nghệ nhân trà kỳ cựu, Dương Tự Nhạc cũng rất quen thuộc với trà. Chẳng qua hắn vừa mới thành niên, vẫn còn đang học lớp , chưa thi chứng chỉ nghệ nhân trà.
Trình độ văn hóa của Dương Chính Phong không cao, cho nên hy vọng Dương Tự Nhạc có thể có được tấm bằng tốt nghiệp rồi mới học văn hóa trà nghệ.
Nhưng Dương Tự Nhạc đang trong giai đoạn phản nghịch, lại là một học tra (học dốt). So với đọc sách thì hắn thích ra cửa hàng hỗ trợ hơn, tìm mọi cách để cửa hàng có thể làm ăn phát đạt, cân nhắc phương diện truyền thông có thể cứu vớt việc làm ăn thưa thớt của quán hay không.
Chẳng qua tài khoản weibo mà hắn lập, ngoại trừ hắn thì chẳng có mấy người để ý. Sau khi Dương Chính Phong biết còn mắng hắn không làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ biết lên mạng, không học hành cho tốt, khiến quan hệ cha con vốn đã xích mích nặng nề của hai người càng thêm tồi tệ.
Bây giờ ngoài ý muốn nổi tiếng dẫn đến đông khách, Dương Chính Phong có phục hay không Mạnh Trì không biết, cậu chỉ nhìn ra Dương Tự Nhạc rất đắc ý, nhưng cũng rất nghi ngờ.
“Tài khoản weibo không phải đều là fan cương thi em mua à? Chẳng lẽ họ sống lại nhờ vẻ đẹp trai của anh?” Mạnh Trì hỏi.
“Tuy rằng em thừa nhận anh nhìn rất đẹp trai, nhưng nhớ kỹ anh là nghệ nhân trà, không phải là nghệ nhân dầu mỏ được không?” Dương Tự Nhạc lườm cậu một cái, đẩy cậu vào phòng thay đồ, “Mau thay quần áo đi, lát nữa ra tiếp khách đó.” (cụm từ “nghệ nhân dầu mỏ” này mình chưa tra được nghĩa, nhưng có vẻ là dùng để chỉ những người kiếm cơm dựa vào mặt chăng?)
Mạnh Trì: “…”
Được rồi, cũng không sai.
Dảng vẻ Mạnh Trì quả thật rất đẹp trai. Cậu có một đôi mắt hạnh mượt mà, đầu mắt hơi nhọn, đuôi mắt xếch lên mang theo một chút sắc bén. Mắt hai mí to tròn, lông mày cao, sống mũi thẳng như dao gọt, nhưng lại không có khí thế bức người. Giữa đuôi mắt phải và lông mày có một nốt ruồi nhỏ điểm xuyết trên đó, phối với đôi môi mỏng hình cánh cung, trời sinh vừa cười là lộ ra vài phần lưu manh, là kiểu tiểu thịt tươi rất thịnh hành bây giờ.
Vởi vì quanh năm chạy ngược chạy xuôi, đến mùa trà mới còn về nông thôn nên màu da của cậu là màu lúa mạch vô cùng khỏe khoắn. Hơn nữa nghề nghiệp của một nghệ nhân trà thấm vào xương cốt, khí chất Mạnh Trì nội liễm, có thêm vài phần ý vị mà người trẻ tuổi hiếm có.
Vừa đẹp trai vừa có khí chất.
Loại khí chất này khi cậu pha trà sẽ hoàn toàn nổi bật, lộ ra trong mỗi một động tác, mỗi một nụ cười.
Tuy rằng hai năm nay tình hình của quán trà Du Nhiên không bằng trước đây, nhưng trang trí nơi này vẫn duy trì phong cách cũ. Nội thất thiên về kiểu Trung Quốc mới, không chỉ giữ lại sự cổ kính của Trung Hoa mà còn pha trộn với hơi thở thời đại hiện hành. Hai bên bàn trà có tháp thấp, cũng có bàn Phương thị, có rèm trúc ngăn cách trong ngoài. Bên trong bức tường có một cửa sổ hình trăng khuyết nhìn ra cây nguyệt quế tươi tốt trong sân.
loại bàn này giống với tatami của Nhật í
Mà ở chính giữa gian phòng là một hòn non bộ, bối cảnh là câu đối trà do đại sư thư pháp nổi danh Úc lão tiên sinh đề danh — “Tĩnh tọa thường tư kỷ quá, nhàn đàm mạc luận nhân phi” (Khi tĩnh tọa thì nghĩ đến điều sai của mình, khi nói chuyện thì đừng bàn đến điều sai trái của người khác)
Bên phải bày một tấm bình phong cao nửa người, giống như một bức tượng gỗ dựng thẳng. Ở giữa là một bàn gỗ dài, trên đó bày trà đạo lục quân tử và bộ trà cụ sáu kiện.
Đây là biểu diễn trà nghệ, đài đá và bàn trên cảnh nước có thể tự sáng tạo và thay đổi theo cảnh, phù hợp với phong cách biểu diễn khác nhau của nghệ nhân trà.
Bởi vì hôm nay đa phần là cô gái trẻ tuổi nên Mạnh Trì chọn trà hoa nhài, trang phục cũng đổi thành một bộ Đường trang màu trắng tinh khôi, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra một vòng tay màu vàng ấm áp bên trong, thân dưới phối với quần bình thường ống rộng, chân đi một đôi giày vải màu trắng có đường viền màu vàng ấm. Một chút màu vàng ấm phối với áo trên, trung hòa sự cổ điển vốn có của Đường trang, mang vẻ trẻ trung nhưng không mất đi khí chất tự tại.
Mạnh Trì ngồi trên đài biểu diễn, trong phòng liền an tĩnh lại, chỉ còn tiếng sáo nhẹ nhàng truyền ra.
Mạnh Trì thẳng lưng thu lại khí thế quanh người, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn những tầm mắt phóng tới hơi hơi gật đầu, đơn giản ý nói sau khi hành lễ bắt đầu pha trà.
Dụng cụ pha trà, Mạnh Trì sử dụng tách trà có nắp bằng sứ trắng cậu dùng lâu nhất để pha. Dựa vào số người ở đây, cậu chọn năm tách trà sứ trắng khảm hình hạc trắng giương cánh. Sau khi xếp tách trà thành hàng, cậu lấy bình miệng dài rồi di chuyển trái phải với tốc độ không đổi để châm nước sôi.
Lần lượt, tất cả các tách trà đều đã ấm lên, cuối cùng cậu đổ nước đã tráng vào một bình trà tròn chuyên để nước tráng.
Làm xong bước này, lại dùng thìa cà phê gạt lá trà trên thuyền sen vào trong tách trà, tiến hành rót nước pha trà. Lúc này đây cậu không di bình nước qua lại giữa các tách nữa mà lần lượt rót hết tách này đến tách tiếp theo.
Trong làn sương trắng lượn lờ bốc lên, tư thái Mạnh Trì nghiêm túc, động tác thong thả mà không chút trì hoãn, ngay cả độ cong của dòng nước cũng mang theo nét tiêu sái tự nhiên.
Khoảng chừng phút sau, cậu một tay bưng tách trà đầu tiên lên, chậm rãi đặt trên chén thủy tinh ở đầu bàn, tiếp theo cổ tay lưu loát lật độ, nước trà róc rách đổ vào trong chén thủy tinh.
Chén trà đầu tiên đã xong, Mạnh Trì đặt tách trà xuống, mở nắp ra đặt sang một bên, lại úp ngược chén thủy tinh vào một chén sứ nhỏ màu trắng để phẩm trà.
Cuối cùng, Mạnh Trì cười nhạt đưa tay làm tư thế mời, ý bảo khách có thể thưởng trà.
Lúc bấy giờ, Dương Tự Nhạc và các nhân viên khác sẽ tiến lên, lần lượt bưng trà cho mọi người ở đây.
Đợi đến khi chén trà đặt lên bàn, hương trà thoang thoảng vấn quanh chóp mũi, người xem biểu diễn mới hoàn hồn từ bầu không khí an tĩnh tự tại vừa rồi, bắt đầu nhấm nháp chén trà màu sắc sáng ngời này.
Chỗ thần kỳ của trà nghệ có lẽ chính là dù hiểu hay không cũng sẽ đều bị ý vị của trà nghệ hấp dẫn, sau đó thả lỏng tâm tình, lẳng lặng hưởng thụ thời gian một chén trà này.
“Đây hẳn là trà hoa nhài.” Tống Mân ngồi trong góc cửa sổ khẽ ngửi, dựa vào mùi hoa nhạt nhẽo kia đưa ra suy đoán.
Mà Úc Đình Chi đối diện cậu vẫn nhìn sang đài biểu diễn như cũ, giống như không nghe thấy cậu nói chuyện.
Tống Mân nhìn thấy, lại cười hỏi: “Đình Chi ca ca, biểu diễn trà nghệ có phải rất thú vị không?”
Lần này Úc Đình Chi nghe thấy, anh thu hồi tầm mắt.
Trong lúc nói chuyện, Dương Tự Nhạc đúng lúc bưng trà đến đây, Tống Mân nhìn thấy hắn liền ngồi dậy, vô cùng thành thạo lấy ra hai chén trà nhỏ trong khay, “Tôi tự làm được rồi, cậu bưng cho người khác đi.”
Dương Tự Nhạc biết Tống Mân là khách quen, cũng không khách sáo với cậu, nói một câu cảm ơn xong lại tiếp tục bưng trà có các vị khách khác.
Tống Mân đặt một chén trà trước mặt Úc Đình Chi, sau đó nhấp một ngụm chén trà trong tay, “A, quả nhiên là trà hoa nhài. Thầy Mạnh nói trà này có vị đường trắng, em uống không ra. Đình Chi ca ca, anh nếm thử xem.”
Úc Đình Chi hỏi: “Thầy Mạnh?”
Ở Trung Quốc, người ta sẽ sử dụng “lão sư” – thầy/cô để chỉ sự tôn trọng đối với một người nào đó, thường người này đã có những thành tựu hoặc kinh nghiệm trong lĩnh vực của mình, không nhất thiết chỉ có thầy giáo mới được gọi thế.
“À, chính là nghệ nhân trà vừa rồi.” Tống Mân nói xong, đài biểu diễn gần đó bỗng truyền đến tiếng cười, hai người liền nhìn sang.
Cuối tầm mắt, sau khi Mạnh Trì biểu diễn xong, cả người liền thả lỏng. Nụ cười trên mặt cũng không còn là nụ cười nhạt đoan trang nhã nhặn mà là loại cười mang theo chút lưu manh. Cũng không biết nói gì chọc cho các cô gái ở gần đài biểu diễn cười ha ha.
“Thầy Mạnh cũng chỉ khi nào biểu diễn trà nghệ mới giống như là một nghệ nhân trà.” Tống Mân bỗng nói, giọng điệu cậu thả lỏng, không mang theo cảm giác châm chọc, chỉ là thuận miệng cảm thán.
Bên kia Mạnh Trì dùng khăn mặt màu nâu cẩn thận lau khô bàn, tiện tay cầm tách trà và ấm đun nước rời khỏi đài biểu diễn, Úc Đình Chi thu hồi tầm mắt, “Cậu và cậu ấy rất quen thuộc sao?”
“Đúng vậy.” Tống Mân nói, “Lá trà lần trước đưa cho ông Úc chính là mua ở đây đó, thầy Mạnh còn giảm giá cho em.”
Úc Đình Chi từ chối cho ý kiến, chỉ là tầm mắt lại liếc nhìn bóng lưng Mạnh Trì đang đi xa.
“Về trà nghệ anh ấy biết rất nhiều, đề tài nghiên cứu của em là do anh ấy giúp đỡ. Em cũng hẹn với anh ấy đến một xưởng gốm sứ ở vùng ngoại ô, gần đây có tổ chức một triển lãm đồ sứ.” Nói đến đây Tống Mân dừng một chút, nhìn Úc Đình Chi hỏi, “Đình Chi ca ca, anh có muốn đi cùng không?”
Quay lại phòng nghỉ, Mạnh Trì nghe được một loạt “tinh tinh”, là âm thanh nhắc nhở tin nhắn của điện thoại cậu.
Cậu cầm lấy nhìn lướt qua, tất cả đều là tin nhắn Trần Ngạn gửi đến, sau khi hỏi thăm khắp nơi cũng biết được họ tên, tuổi tác, công việc của “thiên thái”.
Úc Đình Chi.
tuổi.
Giảng viên thỉnh giảng tại Trường Đại học Nghệ thuật Trạch Vu.
[Mẹ kiếp, nghiệt duyên nghiệt duyên mà! Tôi cũng chọn môn lịch sử nghệ thuật của thầy ấy!]
[Sao người này có thể là giảng viên trong viện tôi được chứ?]
[Héo rũ chết mất thôi!]
Nhìn thấy ba câu này, bên tai Mạnh Trì cũng vang lên tiếng gào thét bất đắc dĩ lại điên cuồng của Trần Ngạn, có thể thấy được tên này có bao nhiêu tiếc nuối.
Đúng thật là nghiệt duyên.
Nhưng thiên thái là giảng viên, sao Tống Mân có thể thân mật gọi người ta là ca ca chứ?
Chẳng lẽ bề ngoài là thầy trò, sau lưng…
Mạnh Trì chậc chậc một tiếng, lại có một tin nhắn nhảy ra, thành công đuổi đi suy nghĩ lung tung trong lòng cậu.
[Lần này tôi ngay cả cơ hội vì yêu mà làm cũng không có o(╥﹏╥)o]
Mạnh Trì cười hai tiếng, gõ bàn phím chuẩn bị hỏi hắn xem hắn có biết quan hệ giữa Úc Đình Chi và Tống Mân không, Dương Tự Nhạc bỗng nhiên đẩy cửa vào.
“Anh, Tống Mân đến rồi.”
“Sao?” Trong lòng Mạnh Trì vui vẻ, lại nghe thấy Dương Tự Nhạc nói, “Anh ấy còn dẫn theo một người, trông đẹp trai cực!”
“Ai?” Mạnh Trì đầu tiên là tò mò người này đẹp trai cỡ nào mới có thể khiến Dương Tự Nhạc khen như vậy, nhưng nghĩ lại, trong lòng bỗng nhiên có suy đoán không tốt lắm.
Đến khi cậu ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp đứng đối diện Tống Mân, suy đoán không tốt lắm kia trở thành sự thật.
“…”
Mạnh Trì cũng héo rũ luôn rồi.