- Hoàng Thiên, em ghét anh...
Ghét anh bước vào cuộc đời em, ghét anh làm em rung động mà lại hờ hững ở đằng xa, mặc em loay hoay giữa tình cảm rối bời, ghét anh lúc nào cũng như xa như gần, khiến em những lúc tưởng như sắp chạm được thì anh lại trôi đi, tuột khỏi tay như cơn ác mộng...
Ghét anh.
Thật sự rất ghét anh.
Đã cố dặn lòng quên anh đi nhưng nhũng lúc em yếu đuối nhất anh lại xuất hiện, khiến em chỉ có thể vô lực dựa dẫm, ngày một chìm sâu vào biển tình.
Giá mà em không yêu anh như thế, giá mà ba năm trước anh không xuất hiện, giá mà em không rung động, giá mà hôm nay không có ngày gặp lại. Có lẽ, anh vẫn cứ là cảnh đẹp nơi xa, em nhìn mà mắt ướt lệ nhòa, không có những tổn thương ngày hôm nay, không có những bi ai như lúc này.
- Ừ, ghét đi...
Anh thở dài, xoa đầu tôi. Ánh mắt ấy sâu thẳm, đen như đáy đại dương bao la.
Tôi gục đầu vào vai anh, lẩm bẩm:
- Chẳng hiểu sao ghét anh thật đấy, ghét lắm, ghét vô cùng...
Lần này anh không nói nữa, bàn tay hơi nắm lại, tôi nhìn chằm những ngón tay đang nắm ấy, lòng yên đến lạ.
Ngày đó tôi chưa từng chú ý đến ánh mắt người con trai nhìn tôi đã dần thay đổi, trong cái xa lạ đã phảng phất cái thân quen, trong cái hờ hững còn mang theo nét dịu dàng. Nhưng tôi đã không nhìn đến, trong mắt tôi anh mãi xa vời như thế, chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ quay đầu lại nhìn tôi, chưa từng, nên để lỡ biết bao năm. Đến khi nhìn lại chỉ là sự hối hận bao trùm.
- Tâm trạng tệ lắm à?
Anh khẽ thở dài, từng bước dạo về phía trước.
Tôi nhìn lưng anh, khẽ cười. Anh không biết, đối với con gái, câu: " em ghét anh " chẳng khác gì " I love you " trong tiếng Anh. Khác là, anh không biết...
Từng cơn gió lạnh phả vào người, buốt, thấm tận vào tim. Tôi lặng lẽ siết lấy bàn tay ấm áp của anh nhưng vẫn không đủ để ấm lên, một chút cũng không.
Chẳng biết đi bao lâu tôi mới sực nhớ ra điều gì đó, bước chân dừng lại, hỏi anh:
- Bây giờ, không phải đang giờ học sao? Anh... Vì sao lại ở đây?
Anh nhìn tôi, hình như là lúng túng, có hàng bánh mỳ đi qua, mùi hương thơm ngát của thịt nướng bay vào trong mũi. Anh chợt ho một tiếng, mặt có chút đỏ, xấu hổ nói:
- Đâu thể lúc nào cũng là sinh viên gương mẫu được.
- À... - tôi kéo dài giọng, có chút bất lực, chẳng nghĩ ra một chủ đề gì để nói cả.
Chúng tôi lại đi tiếp, lặng lẽ nghe tiếng xe cộ ồn ào trên phố, trời ngả về trưa, vẫn cái không khí âm u đã có phần hoà hoãn, anh dẫn tôi bước vào một quán ăn bên đường.
Là một quán chuyên về đồ nướng, người bên trong không đông, bàn trống còn hơn nửa, hình như anh rất quen thuộc với nơi đây, thẳng bước lên tầng hai, tôi cũng đi theo anh.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng, mùi hoa dìu dịu tản mát trong không khí, khác xa so với mùi dầu mỡ phía dưới. Tôi đứng ở ban công, đối diện là một căn phòng mở hé.
- Thơm thật đấy....
- Đây là mùi oải hương khô, rất dễ ngửi phải không?
Anh cười dịu dàng, chỉ vào phía trong. Tôi nhìn vào, bên trong phòng đúng là có đặt một lọ hoa oải hương màu tím đậm, tấm khăn trải bàn màu trắng bị gió thổi hơi bay lên.
Từ cánh cửa mở hé kia, một người phụ nữ bước ra, tôi vô thức nhìn theo chỗ cửa hé đó, rèm cửa trắng tinh được kéo qua hai bên, thấy rõ bầu trời bao la mù mịt.
Hoàng Thiên gõ nhẹ lên thành ban công, gió thổi mái tóc anh lòa xòa trước trán, nhìn khung cảnh đông đúc ở phía dưới, tôi chỉ cảm thấy lòng mình nhẹ đi, không còn nặng suy nghĩ về người bạn thân vừa rời xa mình.
Hóa ra, bên người mình thích, đông buốt giá cũng hóa thu dịu dàng, nắng chói chang cũng hoá xuân rực rỡ.
Hôm ấy chúng tôi ở lại đó ăn cơm trưa, anh đưa tôi lên một chuyến xe bus, đi một vòng quanh nội thành, thẳng đến tối mới trở lại trường.
Quan hệ giữa chúng tôi cũng dần trở lại quỹ đạo ban đầu, đêm tối ngoài chat với Thúy ở Nhật tôi còn có thể lải nhải với anh đến tận khuya, lâu lâu sẽ kéo anh dạo vài vòng quanh phố.
Chủ nhật này siêu thị ở gần trường khai trương, hạ giá toàn bộ các mặt hàng, từ sáng sớm tôi đã đảo qua ký túc xá nam sinh, đánh thức Hoàng Thiên đang ngủ ngon dậy, anh thở dài, gõ đầu tôi một cái:
- Tối qua thức khuya vậy mà không mệt à?
Tôi lắc lắc đầu, kéo tay anh như những cặp đôi khác vẫn hay làm. Anh mệt đến nỗi không cả muốn dằng ra, mặc cho tôi kéo thẳng vào siêu thị.
Đúng là rất đông người.
Đám sinh viên đều rất biết tranh thủ cơ hội, nhân lúc giảm giá mua đồ về ăn cho cả tháng, anh vốn không chịu nổi ồn ào, chọn mấy món đồ mình muốn cho vào giỏ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Một hộp Chocolate được thả vào, tôi mím môi, cố cười.
Cứng ngắc.
Một hộp kem lại được thả vào, vẫn là vị sô cô la, tôi hít hít mũi, cảm giác muốn đi dạo siêu thị tan đi quá nửa. Có ai đó phía sau vì quá vội mà huých vào người tôi, cánh tay quẹt qua cái giỏ sắt, bị thành bên sắc bén của nó rạch cho một đường, may mà máu không chảy ra,chỉ là hơi xót một chút.
Người đó chẳng biết đã vội chạy đi đâu, một câu xin lỗi cũng chẳng có. Tôi thở dài, cười trêu anh:
- Thật là, sao lần nào đi với anh em cũng xui xẻo thế? Hết chân lại đến tay, lần sau có khi nào là đầu không?
Vừa nói tôi vừa lấy tay ôm đầu, mũi nhăn hết lại, anh bật cười, bỗng đưa tay véo má tôi một cái:
- Thật ngốc quá...
Cảm giác.... Trái tim rung đập mãnh liệt...
h' Điện Biên, tháng năm