- Hoàng Thiên... Em nhớ anh...
Thực sự rất nhớ, rất nhớ anh...
Người con trai ngồi trong phòng nghe tiếng nói liền ngẩng lên, anh ngồi ngược sáng, tôi không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy có sự xa cách.
Cảm giác quen thuộc, quen thuộc đến đau lòng...
Đáng lẽ tôi không nên vì một lời nói của Đỗ Duy Bình mà ảo tưởng, Hoàng Thiên là ai? Anh trong tôi là thanh xuân đẹp nhất, rực rỡ nhất, chói loà nhất, cũng khiến tôi sợ nhất. Giống như ánh mặt trời kia, ở xa có thể sưởi ấm tôi, nhưng nó sẽ là ánh sáng hủy diệt nếu tôi dám lại gần.
Một cảm giác hoang mang sợ hãi dâng lên trong lòng, tôi muốn lùi lại, muốn chạy trốn nhưng anh lại đưa tay giữ tôi lại:
- Đi đâu?
Tôi cúi đầu, nhìn từng ngón tay của anh, nó ấm áp, trái ngược với bàn tay cứ đến mùa đông lại lạnh buốt của tôi, cái ấm áp từ bàn tay bị níu lấy khiến tôi hơi run rẩy.
- Sao tay lại lạnh thế này?
Anh nhíu mày, tôi ngồi xuống ghế, nghiêng đầu dựa vào vai anh. Theo bản năng anh muốn tránh đi nhưng bắt gặp ánh mắt mong chờ của tôi chỉ có thể cứng nhắc ngồi đó, mặc cho tôi dựa dẫm.
Tôi nhìn cánh tay đã bị anh buông ra, bỗng đưa tay nắm lấy cả bàn tay kia của anh, chút ấm áp ấy khiến tôi lưu luyến, nắm đến khi đôi bàn tay lạnh buốt đổ đầy mồ hôi vẫn không nỡ buông ra. Tự dưng tôi lại cảm thấy cứ như vậy mãi cũng tốt, có thể ở bên anh, chạm vào anh, nhớ thì tìm anh, vui buồn giận dữ đều nói với anh, chẳng còn mong ước xa vời gì nữa.
Tôi không tham, không mong muốn anh nhất định phải yêu mình, có thể ở bên anh mỗi ngày như vậy thì làm bạn cũng đủ rồi...
Bóng tối dần ghé thăm các dãy phòng, có tiếng bước chân nhè nhẹ, rồi tiếng chìa khoá tra vào ổ, bác bảo vệ đã bắt đầu đi khoá cửa các lớp. Dù không muốn nhưng tôi vẫn buông tay, cười với anh:
- Muộn rồi! Mời anh ăn cơm nhé!
Đôi mắt tôi hấp háy, miệng nở nụ cười tươi, anh tuy có hơi do dự nhưng vẫn đồng ý.
Căng tin trường lúc này rất đông, khó khăn lắm mới đến lượt tôi lấy cơm, tôi nhanh chóng gọi hai suất cơm sườn, anh vốn bị đẩy đi mua nước lúc này cũng đã quay lại, tôi nhìn quanh mấy chục cái bàn đều có người ngồi, đang định kêu anh ra ngoài thì thấy cậu bạn hôm trước đá quả bóng vào tôi, cậu ta vẫy vẫy tôi rồi chỉ về ghế trống bên cạnh. Tôi cũng gật gật rồi kéo tay anh qua bên đó.
Đỗ Duy Bình không có ở đây, xung quanh toàn người của khoa khác, trừ cậu bạn vừa rồi thì tôi chẳng quen biết một ai, bỗng ánh mắt chạm vào một người đang đủng đỉnh đi tới, ban đầu là ánh mắt kinh ngạc, sau khi xác định rõ ràng liền biến thành bực bội.
Thật không ngờ ở đây cũng gặp cậu ta.
Tôi quay qua bên trái quay sang trái, đang định lủi mất lại thấy một người nữa đi tới, tôi trợn mắt, thật sự chỉ muốn đập đại đầu vào đâu đó chết đi, tôi hôm nay tại sao lại xui xẻo vậy chứ?
- Ơ kìa, đây không phải Lam sao?
Một giọng nói trêu nghẹo truyền tới, tôi ôm đầu, ý định bỏ trốn coi như thất bại, lườm cậu ta một cái, bực bội nhét thìa cơm vào miệng.
Hoàng Đức Mạnh sờ sờ mặt, đang không hiểu vì sao thì nhìn thấy người kia, cười đểu:
- Hôm nay quả là ngày đẹp trời nha ~ Lâm Lam bạn thân đều tụ hợp chung một chỗ.
Khoé miệng tôi giật giật, có thể nói trong cuộc đời đi học của mỗi người chắc chắn đều từng ghét qua không ít bạn cùng lớp, Trần Lâm kia cũng là một người như thế, mức độ giả tạo của cô ta khiến mỗi lần tôi nghĩ tới đều không nhịn được run rẩy khắp người.
Trước mặt ngọt ngào cậu tớ, sau lưng con nọ con kia, trước mặt vờ như thật giúp đỡ, sau lưng lại lặng lẽ ban cho tôi một nhát dao. Có thể nói, Trần Lâm đã dạy tôi phải biết mở mắt cho to, nhìn cho kỹ những ai có thể làm bạn và ai chỉ nên làm bè.
Vì tôi và cô ta trở mặt quá nhanh nên bạn bè trong lớp đều không biết rõ nguyên do, mấy bạn nam còn lấy chuyện đó làm trò vui, lâu lâu lại lấy ra trêu chọc. Hoàng Đức Mạnh cũng thế, cậu ta ngồi xuống liền cười hết sức đểu cáng:
- Năm đó quên không hỏi mày, nếu mày với con Lâm đánh nhau thì ai thắng?
Bàn tay tôi ở dưới bàn lặng lẽ siết lấy tay Hoàng Thiên, anh nhướng mày, hình như rất đau nhưng vẫn là không nói gì.
Lòng bàn tay tôi lạnh buốt.
Anh thở dài, nắm ngược lại bàn tay tôi để sưởi ấm. Tôi đang khó chịu nên không nói gì, trong lòng như được tiếp thêm sức mạnh, hành động của anh giống như muốn nói với tôi rằng, dù có thế nào anh cũng sẽ không bỏ rơi tôi...
- Mày cứ thích đùa, ai lại ngu đi đánh nhau với chó, nỡ nó điên lén cắn tao một cái để chết à!
Bố mẹ tôi đều là giáo viên, cũng vì vậy mà từ nhỏ đến lớn tôi đều rất ngoan, hiếm khi chua cay với ai nhưng sự ghét bỏ của tôi với Trần Lâm lại quá lớn, nghe lời nói của tôi cô ta cũng không nói gì, chỉ có tiếng thìa sắt va chạm với thành bát vang lên " kèn kẹt " khó nghe.
Hoàng Đức Mạnh dường như rất hứng thú với câu trả lời của tôi, cười như không cười hỏi lại:
- Thế hai đứa mày, ai là chó?
Nếu tôi không nhầm thì lúc Mạnh bật ra câu hỏi đó anh đã cười.
Hơn nữa còn cười rất tươi.
Được, tôi mím môi, nếu anh có hứng thú tôi sẽ cho anh xem trò vui đến cùng:
- Mày thấy.... Có ai tự đi ví mình với chó không?
Tự dưng tôi cảm thấy ví von Trần Lâm với chó hình như là không hợp, chó ít nhất còn biết trung thành với chủ, loại người này lại chỉ biết rình rập để đâm lén người ta.
h'
Điện Biên tháng năm
Mỗi lần nhớ đến cô bạn Trần Lâm này là một lần bực bội, lúc nào cũng cậu tớ giả tạo, chẳng hiểu sao ngày ấy bản thân có thể ngu ngốc làm bạn với cô ta cơ chứ?