Navia dựa người vào chiếc giường trắng và mặc dù tư thế của mình không đúng, cô ấy vẫn toát lên một vẻ trang nghiêm khó cưỡng.
"Ai có thể nghĩ rằng quý cô này chỉ mới tám tuổi chứ?"
Wood và Vivian, những người thuộc dòng dõi Agnes thật sự còn chưa bao giờ toát lên được sự phi thường như vậy dù chỉ là một chút.
Thậm chí là công tước Nikan.
"Những quý tộc cao quý có phải trông như vậy không?"
Máu của quý tộc được cho là có màu xanh lam.
Nếu vậy, có vẻ như máu của Navia sẽ chảy ra một màu xanh lam đậm và sặc sỡ hơn nhiều so với bất kỳ quý tộc nào khác.
Nó có vẻ nguy hiểm. Không có gì có thể đảm bảo. Đó là một sự đánh cược.
Đầu óc Charlotte choáng váng với tất cả những suy nghĩ của mình, nhưng cô ấy nhanh chóng trở nên bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Charlotte cúi đầu thấp hơn nhiều so với khi cô ấy chào chủ nhân của gia tộc Agnes.
"Em sẽ nghe theo lệnh của Công nương."
Sau đó Navia cười rạng rỡ như một đứa trẻ. Đó là một tiếng cười hồn nhiên đối với bất cứ ai không biết ý nghĩa đằng sau nó.
“Ta rất mong được làm việc với ngươi, Charlotte.”
Charlotte thậm chí còn cúi đầu thấp hơn.
"Được rồi, giờ thì ta sẽ cho ngươi biết những gì cần làm."
Tiếng cười của Navia lạnh lùng đến đáng sợ.
“Philippa đang ăn chặn tiền để nuôi dưỡng ta với đầu bếp. Khi ngươi đi ra ngoài, hãy gặp ngay đầu bếp và nói chuyện này với ông ta để ông ấy nghi ngờ Philippa ”.
“Ý người là em phải chen vào giữa hai người họ.”
Gật đầu.
Navia tiếp tục, “Bây giờ ta đã nhận ra điểm yếu của Philippa, bà ấy phải cung cấp cho ta những món ăn đúng chuẩn sau này. Ngươi có thể lợi dụng điều này để chia rẻ họ ”.
Charlotte háo hức gật đầu trước những lời hợp lý và hỏi, " Em có nên đưa ra bằng chứng Philippa tham ô không ?"
“Có một bằng chứng khác về hành vi tham ô của Philippa mà đầu bếp đã nắm được trước đó, vì vậy điều đó chẳng có ích gì”.
"Ah…!"
Sau đó Philippa sẽ trở thành con chuột bị mắc kẹt trong cái lọ.
“Hãy làm điều đó để chỉ Philippa biết rằng ngươi trung thành với ta. Vậy thì đầu bếp, ngươi và ta sẽ trở thành ba người ngồi cùng thuyền."
"….người thông minh quá."
Charlotte lo sợ về sự thay đổi của Navia nhưng không thể ngăn bản thân đem lòng ngưỡng mộ. Công nương nhỏ của cô ấy dường như là một con người siêu việt, người đã biết tất cả logic của thế giới.
Navia có vẻ chìm đắm trong suy nghĩ trong giây lát và rồi tháo chiếc vòng cổ ra. Chiếc vòng cổ mà công tước Nikan đã cho, là món quà sinh nhật đầu tiên của Navia. Mặc dù đó là một món đồ trang sức còn tệ hơn cả một thứ rác rưởi tầm thường nhất của Vivian, nhưng nó lại là một chiếc vòng cổ vô giá.
" Bán cái này để mua thứ ngươi muốn bây giờ đi."
Chiếc vòng cổ chưa bao giờ được tháo ra khỏi người cho đến lần chết đi thứ tám của cô, giờ đây chỉ là một phụ kiện để kiếm tiền.
"Cảm ơn Công nương ạ."
Navia tiếp tục với vẻ hơi mệt mỏi, "Ngươi có thể ra ngoài rồi đó."
Charlotte nhìn vào khay và hỏi, "Người có muốn em phục vụ bữa ăn một lần nữa không?"
"…không. Ta sẽ ăn sau một chút. ”
"Vậy hãy gọi cho em khi công nương cần."
Khi Charlotte rời khỏi phòng, Navia thở ra hơi thở nóng hổi mà cô đã kìm nén.
Trán Navia ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đầu óc quay cuồng khiến cô ấy cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.
Navia co người trong chăn.
Trong sự im lặng, chỉ có tiếng hít thở nóng hổi vang lên một cách thảm thiết.
“……”
Sột soạt.
Cô ấy đảo và quay người.
Navia nghĩ mình sẽ sớm chìm vào giấc ngủ, nhưng cô ấy đã trở nên căng thẳng.
Căn phòng thật hoành tráng và lộng lẫy. Dù vậy, nó có phần hơi cô đơn, nên cô ấy kéo chăn đến đỉnh cằm của mình.
Navia ngoan hiền, Navia tốt bụng và nhu mì. Luôn luôn bị chỉ trỏ.
"Con đ**m vô ơn!"
Navia nhắm mắt lại và xóa bỏ suy nghĩ của mình.
Mình đang làm rất tốt.
Mình sẽ không để bất cứ ai tiếp cận mình.
Không một ai…
Cô ấy đã sớm chìm vào giấc ngủ.
2. Vầng trăng đen
Một đêm tối đen như mực.
Bầu trời không trăng, đen như thể bị phủ một lớp mực.
Navia nhìn lên nó như thể bị ép buộc.
Một ánh mắt kỳ lạ đến nỗi có thể cảm thấy được.
Một bản năng sợ hãi dâng lên.
Navia cảm thấy như mình sắp bị nuốt chửng bởi thứ gì đó.
Cô ấy đã bị thuyết phục.
Có thứ gì đó đang nhìn xuống cô ấy.
Lúc đó, cổ tay phải của cô đột nhiên đau kinh khủng.
Navia hét lên.
Nhưng không có gì xuất hiện.
Cảnh vật xung quanh rối tung theo dòng thời gian trôi nhanh, hình thù trở nên kỳ lạ.
Bầu trời đen kịt cũng bắt đầu biến dạng dữ dội.
Ánh mắt đang nhìn xuống Navia nhanh chóng lượn quanh tìm kiếm cô ấy, nhưng lại bị một thế lực vô hình chặn lại.
Bầu trời vỡ ra và một vầng trăng mỏng trôi đến.
Rồi ánh mắt đó biến mất.
Navia thở phào nhẹ nhõm.
Cổ tay của cô ấy, vốn đã bị đau, cũng trở nên bình thường.
Thật kỳ lạ, Navia nghĩ rằng vầng trăng khuyết đó đang che chở cho cô.
Kiệt sức, cô ấy đưa tay lên kiểm tra cổ tay.
■
… Tại sao nó lại khó thấy đến vậy?
Đó là thời điểm cô ấy tập trung để kiểm tra một cách đúng đắn.
"Hừ!"
Navia rùng mình mở mắt.
Trái tim ngạc nhiên của cô đập thình thịch như thể nó đang đập vào tai cô.
Có lẽ vì vậy, đầu cũng như toàn thân cô ấy trở nên rất mệt mỏi với sự lo lắng khủng khiếp.
Navia nghĩ rằng không gian cô đang sống dưới vẫn là một bầu trời đen kịt, nhưng quang cảnh trong tầm mắt cô là một căn phòng lộng lẫy. Cô ấy cau mày.
Mình đang ở đâu vậy?
Tại sao mình lại ở trong phòng này?
Mình chỉ đứng ở ngoài và nhìn lên bầu trời.
‘… Bình tĩnh lại nào. Hãy bình tĩnh suy nghĩ.’
Navia thở một hơi dài khi nhìn chằm chằm vào ánh bình minh lạnh lẽo đang chiếu qua cửa sổ.
Một cách chậm rãi, lý trí của cô ấy đã trở lại.
Toàn thân Navia ướt đẫm mồ hôi lạnh vì giấc mơ sống động đến chóng mặt.
Navia run lên khi cảm thấy dấu vết của ánh mắt đó vẫn còn sót lại trên cơ thể cô.
Ánh mắt của một vị Chúa tàn nhẫn là thế này sao?
"Đó hẳn là một cơn ác mộng vì mình bị ốm."
Navia bật dậy khỏi giường với cảm giác kỳ lạ.
Nhìn thấy bình minh, cô ấy dường như đã ngủ cả ngày hôm qua.
Có lẽ đó là lý do tại sao Navia cảm thấy thư giãn.
"Cảm ơn Chúa."
Ngay cả khi cô ấy gặp tai nạn hỏa hoạn, cô ấy vẫn không thể nghỉ học. Công tước Nikan sẽ không chấp nhận điều đó.
"Dù sao thì mình cũng cần phải làm một việc khác."
Navia vô thức lau mồ hôi trên trán và rồi dừng lại.
"…Cái này là gì vậy?"
Có một họa tiết kỳ lạ trên cổ tay phải của cô ấy. Cái cổ tay bị đau khủng khiếp trong giấc mơ của Navia.
Đây ban đầu là nơi có số lần hồi sinh còn lại được viết.
Không có cơ hội nào mới.
Chỉ có.
"Một vầng trăng khuyết?"
Một "vầng trăng đen", giống như một vầng trăng lưỡi liềm đang trôi đến khi bầu trời bị xé toạt trong giấc mơ, được đặt trên cổ tay cô.
Vầng trăng lưỡi liềm đen kịt như một vết nhơ trên cổ tay trắng gầy của Navia, giống như một gợi ý ảm đạm.
Khi nhìn vào nó, cô ấy có cảm giác như mặt trăng đen sẽ nhấn chìm mình.
Navia dùng ngón tay trái chạm vào hình mặt trăng một cách thật cẩn thận.
Không có gì bật thường xảy ra cả.
Cô ấy khẽ cau mày và thì thầm
"Có lẽ là do mơ ước của mình."
Cái nhìn chằm chằm trong giấc mơ. Và mặt trăng trên bầu trời.
Cái quái gì đây? Điều gì đang xảy ra với mình vậy chứ?
‘Hơn hết là, tại sao lại là tất cả những thứ này lại xuất hiện trong kiếp cuối cùng của mình?’
Nhưng chắc chắn là vầng trăng khuyết này đã ngăn chặn bất kỳ “sinh vật” nào cố gắng làm hại cô ấy.
Ánh nhìn khủng khiếp đó quá sống động để có thể là một giấc mơ, nó lại hiện về trong tâm trí Navia. Cô ấy cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
‘Có ổn không nếu mình buông lỏng lúc này?’
"Mình không thích những biến số này."
Ha.
Navia xoa xoa thái dương như thể cô ấy cảm thấy phiền phức.
Nếu ai nhìn thấy một đứa trẻ đang mệt mỏi vì phải sống, họ sẽ choáng ngợp và bật cười.