Navia một lần nữa mở mắt sau cái chết.
"Mình lại phải sống từ năm tám tuổi."
Lần này thì mình có thể sống đến bao lâu đây ?
Lần tái sinh đầu tiên của Navia là từ cái chết thứ nhất của cô ấy. Cô ấy chết trong một vụ tai nạn xe ngựa ở tuổi 20 và mỗi lần sau đó, Navia luôn được tái sinh về thời điểm lần đầu tiên đặt chân đến dinh thự Agnes.
Không có bất cứ lí giải nào cho những lần tái sinh đột ngột của cô ấy. Trên thực tế, "phép thuật tái sinh" không tồn tại trên thế giới này.
Navia đưa tay lên để kiểm tra cổ tay phải của mình.
"Những con số đã biến mất."
Phải chẳng việc con số bị biến mất là do cô ấy đã sử dụng hết những cơ hội ? Navia không còn nhìn thấy con số ở giữa cổ tay nữa.
Đây là lần cuối cùng.
Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng để sống sót của Navia sau tám lần thất bại liên tiếp.
Thình thịch.
Navia buông hai tay sang bên một cách yếu ớt và nhìn chằm chằm lên trần nhà với đôi mắt trũng sâu.
"Mọi thứ bắt đầu sai từ đâu vậy ?"
Làm thế nào mà mình có thể ngu ngốc chịu đựng và hy vọng rằng sẽ có điều gì đó thay đổi trong tám kiếp chứ ?
Cố gắng để được yêu mến ?
Cố gắng để được công nhận ?
Cố gắng để trở thành một gia đình ?
Nếu những thứ trên đều sai, vậy thì tại sao lại sinh ra mình chứ ?
"...."
Navia chỉ muốn được gia đình yêu thương, giống như bao người khác.
Cô ấy chỉ ước rằng sẽ có ai đó chúc mình sinh nhật vui vẻ khi cô ấy đang thổi nến.
Khi trời mưa hay bão, cô ấy muốn được ôm chú gấu bông mà ba mẹ tặng.
Navia muốn được than vãn với ba mẹ về việc bản thân không muốn học hành hay ăn uống.
Cô ấy muốn gặp rắc rối vì ăn đồ ngọt sau bữa tối và bị sâu răng.
Giống như Wood và Vivian...
"Mình đã quá tham lam."
Đúng vậy, cô ấy đã có thể thừa nhận điều đó. Sự tuyệt vọng rằng cô ấy không được yêu mến.
Navia từ từ nắm lấy tấm khăn trải giường của mình. Nước mắt cô cay xè và tầm nhìn bị mờ đi. Cô ấy ngậm chặt miệng và nhắm mắt lại, cố kìm giọng mình xuống để không ai có thể nghe thấy tiếng khóc của bản thân. Cô ấy không muốn để bất kì ai trông thấy mình yếu đuối.
"Hức..."
Thật đáng buồn là, Navia không thể kiềm chế bản thân, hai hàng nước mắt chảy không ngừng từ khóe mắt... Cô ấy muốn giả vờ rằng mình ổn, nhưng thực tế thì, bên trong cô ấy đang dần sụp đổ.
Trái tim Navia thắt chặt lại, nó thật ngột ngạt. Dường như tất cả những cảm xúc mà cô ấy cất giấu trong trái tim bao lâu nay đã bùng nổ mà không có bất kì một sự báo trước nào.
Navia đau lòng nắm chặt quần áo trước mặt.
Cô ấy đã từ bỏ tám cơ hội của mình.
Navia từng được ngưỡng mộ như một nữ hoàng tương lai và được coi là bông hoa xinh đẹp nhất trong giới quý tộc. Gia tộc Agnes đã có thể củng cố chỗ đứng của họ và loại bỏ mọi trở ngại, nhờ vào thông tin mà Navia có được sau mỗi lần tái sinh.
"Mày thật sự tin rằng bản thân có thể trở thành một thành viên nhà Agnes chỉ vì mày đã làm tất cả những điều đó ư?"
Cô ấy hy sinh cả cuộc đời và trái tim của mình cho gia tộc này, nhưng đổi lại cô ấy chẳng nhận được gì cả.
“Hức… Hức…”
Navia lấy tay che mặt và bật khóc.
Không có gì đáng buồn cả, mọi thứ sẽ ổn thôi, chỉ cần thêm một chút nữa thôi, nếu mình làm tốt hơn một chút...
Cô ấy đã giữ mãi suy nghĩ dại dột đó.
Không, nói chính xác hơn là cô ấy đã bị “tẩy não” để nghĩ như vậy.
Navia không thể sống như thế này được nữa.
Trên thực tế, không có gì là ổn cả.
Nó đau.
Nó rất đáng buồn.
Và nó dường như vô vọng.
Cô ấy ước rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
‘Mình muốn chết.’
Còn lí do nào để tồn tại như vầy nữa không ?
Cô ấy đã sống quá nhiều và cảm thấy ốm yếu, mệt mỏi vì cuộc sống đau khổ cứ bị lặp đi lặp lại.
‘Mình có nên chết không ?’
Và rồi mọi thứ chắc chắn sẽ kết thúc.
"Heung..."
Thật ra, Navia muốn có ai đó dừng điều này lại. Muốn có ai đó cứu mình.
Cô ấy sẽ không có bất kỳ sự oán giận hay thù hận nào. Navia muốn ba mẹ ruột của mình bất ngờ xuất hiện và đưa cô ấy đi.
Làm ơn.
Làm ơn đi…
Tuy nhiên, dù cô ấy có cầu nguyện thế nào đi chăng nữa thì vẫn không có chuyện gì xảy ra.
"Hic."
Cô ấy đã khóc trong bao lâu?
Tiếng khóc của Navia dần lắng xuống, nhưng đôi mắt hơi sưng lên vì đau. Cơ thể mỏng manh của cô ấy đã kiệt sức vì tất cả những điều này. Naiva yếu ớt nằm trên giường.
Lạch cạch!
Những âm thanh lạch cạch kì lạ vang lên bên ngoài căn phòng sau đó là một tràng cười sảng khoái.
Cô ấy vô cảm nhìn ra cửa. Đến giờ, mọi cảm xúc của cô ấy đã khô cạn. Navia thậm chí không cần phải cố đoán xem người đang cố gắng chơi khăm mình là ai. Rốt cuộc, cô đã trải qua trò chơi khăm này rất nhiều lần trong kiếp trước.
‘Wood’
Wood thường nhốt Navia trong phòng.
“Làm ơn mở khóa phòng của em, anh trai! Nếu lần này em lại đến muộn, em sẽ phải nhịn đói ba ngày. Làm ơn….!"
“Chỉ ba ngày? Tao nghĩ rằng mày sẽ chết đói trong một tuần nếu mày lại đến muộn! Hừ, thật khó chịu. ”
Navia phải nhịn đói hơn 3 ngày một tuần vì Wood. Nên việc xoa dịu cơn đói của mình bằng nước đã trở thành thói quen đối với cô ấy.
Cứ cái đà này cô ấy có thể sẽ chết.
Navia không muốn chết vì đói, vậy nên cô ấy thường đứng bên ngoài phòng của mình và đợi người giúp việc đến đưa cô ấy đi học. Bằng cách này, cô ấy sẽ không bị trễ hoặc bị trừng phạt.
Tuy nhiên, trái với những gì cô mong đợi, cô ấy vẫn bị phạt đứng trước cổng dinh thự vì cách hành xử không thanh lịch.
‘Vì vậy, trong kiếp sau, mình đã trốn thoát qua ban công’
Để đến được tầng một, cô ấy xé chăn và buộc chúng lại với nhau như một sợi dây. Cô sẽ buộc dây trên trụ ban công và sau đó leo xuống.
Đó là một điều thật sự nguy hiểm.
Thật không may, bộ chăn ga gối đệm của Navia được làm từ vải kém chất lượng. Lớp vải không thể chịu được sức nặng của cô ấy và ngay lập tức bị xé toạc khi cô ấy cố gắng trèo xuống. Navia ngã và suýt chết.
May mắn thay, cô đã cố gắng sống sót sau cú ngã.
“Hahaha! Đúng là đồ ngốc! ”
Wood cười và chỉ vào Navia vì quần áo của cô ấy đã bị dính máu và rách.
"Tại sao anh lại ghét em ?"
“Sự thấp kém của mày đã khiến địa vị xã hội của gia tộc này giảm xuống. Nếu không phải là vì mày, thì tao sẽ không bao giờ bị làm nhục trước mặt Sarah…! ”
Wood đã yêu công nương Sarah Lucia từ khi còn nhỏ.
Tuy nhiên, bạn của Wood đã làm bẽ mặt anh ta trước mặt Công nương Sarah Lucia bằng cách nhắc đến Navia và quyền cơ bản thấp kém của Navia.
Ngay từ đầu, Wood đã không thích cô ấy vì Navia có nguồn gốc thấp kém. Nhưng sau sự việc đó, anh ta bắt đầu hành hạ cô nhiều hơn.
Navia trèo khỏi giường của cô ấy với biểu cảm gương mặt lạnh lùng.
Wood đã đi khỏi sau khi nhốt cô ấy trong phòng.
"Năng nổ thật."
Thật buồn cười khi nghĩ đến Wood, một người ngủ rất nhiều vào buổi sáng lại sẵn sàng đi từ tầng ba xuống tầng hai vào lúc rạng sáng để xích cửa phòng của Navia.
Nikan và con của hắn sống trên tầng ba.
Phòng của Navia cũng nằm trên tầng ba vì cô ấy là con gái nuôi của hắn. Tuy nhiên, Navia đã dành phần đời còn lại của mình trên phòng dành cho khách ở tầng hai sau khi tái sinh .
Dù vậy thì, cô ấy đã xem nơi này là tổ ấm quý báu của mình.
Cô ấy tin rằng chỉ cần sống dưới một mái nhà với họ, cô ấy sẽ có thể trở thành một phần trong gia đình này.
Thật là một suy nghĩ khiến người ta ấm lòng.
Navia bật cười vì sự ngu ngốc của mình.
"Haha!"
Cô ấy chỉ đơn thuần là một con chó bị vứt bỏ khi trở nên vô dụng. Navia là công cụ để đưa gia tộc này đi lên.
Navia đến gần cánh cửa và kéo tay cầm.
Lạch cạch!
Quả thực là cửa vẫn bị khóa như thường lệ. Navia đưa tay ra chạm vào cánh cửa.
Cánh cửa được làm từ gỗ tối màu và trông rất bẩn. Có một vết lõm rõ ràng trên cửa, nhưng nó không bao giờ được thay.
Cô ấy khao khát được gì từ một gia đình ?
Tất cả đều vô nghĩa.
Sẽ không có ai bất ngờ xuất hiện và cứu cô khỏi cơn ác mộng này.
Cô ấy đã một mình.
Nhưng.
"Nếu họ cố gắng làm hại mình, thì họ sẽ phải trả giá."
Có phải vậy không, Wood?