Thanh Hành Đăng biết Yêu Hồ giấu một người trong lòng.
Người nọ năm đó cứu y từ trong rừng lá phong như lửa, giấu y trong phòng ngủ của mình, hay thổi sáo cho y nghe.
Yêu Hồ tuy thiên tính phong lưu, nhưng ngay khi mới biết yêu lại gặp gỡ nghiệt duyên này, chẳng kịp giãy giụa đã hãm sâu vào.
Sau này bị trưởng lão bắt về giam giữ, y vẫn không thành thật, ở trong phòng cấm túc viết thư tình.
Tâm tâm niệm niệm muốn đi tìm thiếu niên y yêu.
Đáng tiếc, chờ tới khi y quay lại Hắc Dạ Sơn, người nọ đã không còn tung tích.
Yêu Hồ suy sụp mất hai ngày, đi tìm Thanh Hành Đăng uống rượu, thề rằng sẽ tìm lại người đó, sớm một chút hay chậm một hồi cũng không khác gì nhau.
Thanh Hành Đăng nhìn ánh sáng trong mắt Yêu Hồ, thầm nghĩ, tên nhóc ngươi số khổ rồi.
Đó là năm đầu tiên, ở Hoa Đinh Châu, dưới cây hoa đào, Yêu Hồ viết lên hoa nguyệt xuân phong tên của y cùng Đại Thiên Cẩu, hướng lên trời cao khẩn cầu, mong sớm gặp lại người trong lòng.
Khi đó, y vẫn còn dáng dấp thiếu niên, mặt mày thanh tú, nhãn thần sáng sủa, mềm mại, chỉ là viết tên người ta đã cong mắt cười, lỗ tai hồ ly động đậy.
"A Đăng, ta nhất định sẽ tìm được hắn."
Yêu Hồ vừa cười vừa nói, khen người trong lòng như thiên tiên trên trời, nói rằng đợi tới khi tìm được người đó, sẽ mở tiệc cưới bảy ngày liền, cho bọn phàm nhân sáng mắt ra.
Thanh Hành Đăng suýt cầm đèn đánh đuổi y ra khỏi Hoa Đinh Châu.
Khi đó bọn họ đều cho rằng, y muốn tìm thiếu niên Đại Thiên Cẩu kia, chắc chắn rất dễ dàng.
Không nghĩ tới, cứ như vậy, tìm trọn mười bảy năm.
Sau này Yêu Hồ nói với Thanh Hành Đăng, thật ra vào năm thứ mười bốn, y đã gặp lại Đại Thiên Cẩu rồi.
Chỉ là họ chẳng nhận ra nhau.
Các đời quốc sư trong lúc đảm nhận trọng trách, tất cả tin tức thân thế đều bị giấu đi, thế nhân chỉ biết đó là quốc sư đại nhân, không ai biết gì về tính danh thật của hắn.
Yêu Hồ khi đó đã là các chủ Uyển Thiên Các, nghe ngóng một chút liền biết được, nhưng y chưa bao giờ có thể liên hệ thiếu niên dịu dàng dưới tàng cây năm đó với quốc sư đại nhân lạnh lùng ít nói này với nhau.
Chưa nói tới Đại Thiên Cẩu xưa nay vì dung mạo mà không ít phiền phức tìm tới cửa, tới năm thứ hai nhậm chức quốc sư liền mang trên mặt một chiếc mặt nạ xấu xí quỷ dị, trên người mặc trường bào đen nhánh, tự bọc mình thành một quái nhân.
Yêu Hồ gặp lại Đại Thiên Cẩu trong dịp hoàng cung mở tiệc thưởng bách hoa, lại không biết đối diện mình chính là người mình tâm niệm đã lâu kia, ngược lại còn bị mặt nạ dọa cho sợ, khi về còn nói xấu với Thanh Hành Đăng, rằng nghe thiên hạ đồn quốc sư vốn khuynh quốc khuynh thành, sợ là bọn họ mù cả rồi. Có mỹ nhân nào đang yên đang lành ăn mặc thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ ấy không.
Y vừa lải nhải với Thanh Hành Đăng, vừa viết lên một tấm hoa tiên, cẩn thận buộc ở đầu cành, còn thành tâm bái lạy.
Sau này nhớ lại, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Cũng chính năm đó, không biết dây thần kinh nào của trưởng lão Hồ tộc Uyển Thiên Các chập vào nhau, bắt đầu ngày ngày giục y sớm cưới hiền thê, sinh một bầy tiểu hồ ly trắng trắng nho nhỏ.
Yêu Hồ bị giục phát phiền. Y xuất thân Hồ tộc, thuở nhỏ ở cùng các tiểu tỷ tỷ hồ ly trong tộc thành quen, lớn lên vẫn như cũ, chỉ thích đi chơi cùng các tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, rõ ràng chưa làm gì phóng đãng xấu xa, thế mà đã bị cái danh phong lưu dính lên người.
Bây giờ bị trưởng lão thúc giục, y liền vò đã mẻ lại sứt, cố tình chạy tới lầu hoa nghe hát, vung tiền như rác khen thưởng, đến đêm còn không thèm về nhà, khiến các thế gia giao hảo với Hồ tộc không dám đem con mình tới cầu thân.
Thanh Hành Đăng nghe những chuyện hoang đường này của y, làm như đang nghe chuyện cười, cười xong, lại thấy bất đắc dĩ.
Thế nhân nói y phong lưu bạc tình, hoang đường bất kham, lại không biết, kẻ bạc tình thâm tình nhất.
Ba năm qua đi, Yêu Hồ vẫn không tìm được tung tích Đại Thiên Cẩu. Mãi tới lần có việc vào cung, bên dưới tường hoàng cung ấy, nhìn thấy diện mạo thật của quốc sư đại nhân.
Hắn vẫn như trong trí nhớ của y, chỉ là thiếu niên năm đó đã cao lớn hơn, rũ bỏ hoàn toàn dáng dấp thiếu niên, lớn lên đỉnh thiên lập địa.
Hắn đứng đó, lạnh lùng nhìn qua, tâm Yêu Hồ như nổi trống, lại không dám tùy tiện nhận quen, chỉ có thể mở mắt nhìn hắn lần nữa rời xa.
Kỳ thật y muốn hỏi một câu, những năm qua sống có tốt không?
Y muốn nói cho hắn biết, ta đã tìm ngươi trọn mười bảy năm.
Y còn muốn hỏi, trong mười bảy năm qua, có lúc nào ngươi nhớ ta, nhớ tiểu hồ ly năm đó rúc ở trong lòng ngươi hay không?
Nhưng y không dám hỏi, kinh ngạc hồi lâu rồi chỉ biết cười, lòng nói, còn nhiều thời gian.
Còn chưa kịp vui mừng, đã được biết chuyện, người y tìm bao lâu mắc bệnh nguy kịch, không còn sống lâu nữa.
Làm sao còn nhiều thời gian đây.
- ----
Yêu Hồ ở Hoa Đinh Châu treo lên tấm hoa nguyệt xuân phong thứ mười bảy, trên giấy hoa tiên vẫn viết tên hai người bọn họ.
Y ngửa đầu, nhìn giấy hoa tiên tự tay treo lên mấy năm nay, khẽ cười nói với Thanh Hành Đăng, y muốn đi cầu thân.
Tới hoàng thất, hướng quốc sư đại nhân mà cầu hôn.
Khi đó Thanh Hành Đăng chỉ cho là y muốn ở bên cạnh Đại Thiên Cẩu trong những tháng ngày cuối cùng.
Nàng không hiểu vì sao cảm thấy thoải mái, len lén hy vọng trong lòng, mong rằng khi Đại Thiên Cẩu đi rồi, Yêu Hồ sẽ gặp được người định mệnh khác, không cần trọn đời cô độc nữa.
Nàng nào hay từ khi ấy, kẻ ngu ngốc đó đã ngầm quyết đem mệnh mình ném đi như vậy.
Một tháng trước khi Yêu Hồ cầu thân, trong cấm địa của Hồ tộc, y tìm được một cuốn sách phủ đầy bụi.
Trong sách có một chương, tên là "Dịch Mệnh."
Sách nói, "Vùng nam hải có một yêu quái, tên Tiêu Đồ, có thể kết nối sinh mệnh hai người. Nếu có sừng trùng ngân ti trong huyết mạch, dựa vào ánh trăng mà luyện, hai người có thể đổi mạng, cứu người gặp nguy."
Sừng trùng ngân ti là vật thuộc Ma giới trong truyền thuyết, trăm năm mới có hai con, dễ sợ hãi, có thể chết bất cứ lúc nào.
Yêu Hồ chuẩn bị chu toàn, tìm thấy Tiêu Đồ đã sớm rời khỏi nam hải đang trốn trong một đầm nước hoang vu.
Y chuẩn bị xong hết thảy, mới tới Thanh Hành Đăng thỉnh tội.
Ngày đó cũng là mùa đông, Yêu Hồ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trịnh trọng hành lễ với nàng, nói hết tất cả.
Thanh Hành Đăng chỉ thấy cả người phát lạnh, Hoa Đinh Châu có bao giờ lạnh đến như thế.
Mà con hồ ly trước mặt này, còn muốn đem tất cả hậu sự giao cho nàng, thỉnh cầu nàng giúp y giấu giếm Hồ tộc, lại thỉnh cầu nàng chiếu cố trông nom Đại Thiên Cẩu một chút.
Thỉnh cầu nàng, không bao giờ nói chân tướng cho Đại Thiên Cẩu.
"Vậy ta thì sao?" Nàng run rẩy hỏi, "Còn ta? Ngươi an bài mọi thứ, vậy còn ta thì sao?"
"Ngươi có bao giờ nghĩ tới ta không? Muốn ta thay ngươi xử lý hậu sự ư? Muốn ta mở mắt nhìn ngươi đi tìm chết, ngươi thậm chí còn muốn ta đi chăm sóc cái tên đầu sỏ đẩy ngươi đi tìm chết!"
Thanh Hành Đăng nắm cổ áo Yêu Hồ, hai mắt đỏ ngầu nhìn y, "Sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế, hết lần này tới lần khác đều ném chuyện khó lại cho ta?"
Nàng thấy Yêu Hồ cũng khóc, trong mắt đẫm lệ, nhưng vẫn thấy được sự quyết tuyệt trong đôi mắt ấy, dù chết y cũng không hối hận.
Y hỏi nàng, "A Đăng, nếu như Yêu Đao có thể trở về, ngươi có tiếc cái mạng này không?"
Nếu như Yêu Đao có thể trở về...
Cánh tay nắm lấy cổ áo Yêu Hồ bất giác buông lỏng.
Người nàng yêu, Yêu Đao của nàng, mười năm trước đã chết trong trận chiến phục ma.
Đó là ngày tuyệt vọng nhất cuộc đời này.
Nếu nữ tử tên Yêu Đao có thể trở về, nàng nguyện ý dùng tất cả mọi thứ trên đời này đổi lấy.
Kể cả chính nàng.
Nàng hiểu ý Yêu Hồ, nhưng nàng vẫn không có cách nào nhìn Yêu Hồ đi tìm chết.
"Chúng ta lại tìm cách, hẳn là còn biện pháp khác, để ta đi tìm Huỳnh Thảo, còn có Đào Hoa Yêu cơ mà." Nàng vừa kéo tay Yêu Hồ vừa nói, gương mặt xưa nay lãnh đạm giờ lại rối như tơ vò, "Chúng ta chờ một chút thôi có được không? Chờ một chút thôi, biết đâu có cách khác."
Nàng thấy Yêu Hồ khó khăn lắc đầu.
"Xin lỗi, A Đăng."
Yêu Hồ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tựa đầu lên vai nàng, như khi họ còn nhỏ.
"Không có cách nào nữa rồi. Cầu xin ngươi đó, A Đăng, giúp ta cứu hắn."
"Ta không muốn cả quãng đời còn lại phải sống trong hối hận."
Nên ngươi muốn cả quãng đời còn lại của ta, phải sống trong bóng ma tiễn bằng hữu tới hoàng tuyền hay sao?
"Ta hận ngươi, hồ ly thối." Nàng kêu cái tên khi còn nhỏ vẫn hay gọi Yêu Hồ, nước mắt đã bị gió hong khô, "Ngươi đối với ai cũng tốt, chỉ ác với mình ta."
Nàng cảm giác vai của mình đã bị nước mắt Yêu Hồ thấm ướt đẫm rồi.
"Xin lỗi, A Đăng." Y chỉ có thể áy náy nói với nàng như vậy.
Thanh Hành Đăng tuyệt vọng nhắm mắt.
Cả đời này của nàng, đã phải tiễn đưa thân nhân, ái nhân.
Đến cuối cùng, ngay cả bằng hữu duy nhất cũng không lưu lại được.