Hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu rọi căn phòng, cây cối xanh tươi trong viện vươn mình rực rỡ dưới nắng mai. Đại Thiên Cẩu tỉnh lại từ trong mộng.
Hắn nhớ lại giấc mộng kia, nhất thời không biết đâu mới là thật đâu là mơ.
Trong mộng, hắn trở về hoàng cung, khoác trường bào đen của quốc sư, trên áo thêu ngân hà nhật nguyệt.
Hắn vội vàng chạy ra khỏi chiêm tinh các, vì gấp gáp nên không mang mặt nạ tùy thân, gương mặt gầy gò tái nhợt lộ ra dưới ánh mặt trời.
Bên đường có một gốc cây lớn, bỗng nhiên một thân ảnh nho nhỏ sau cây xông ra khiến hắn không né kịp, hai người va vào nhau.
"Ai ui, đầu tiểu sinh đau quá."
Hắn chưa làm gì, người đối diện đã ăn vạ, nhưng giọng nói trong trẻo hoạt bát của thiếu niên khiến người ta giận không nổi.
Đại Thiên Cẩu đứng lên, chìa tay muốn đỡ lấy thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên ngồi bệt dưới đất mặc một bộ đồ lam sắc, có đôi tai hồ ly, gương mặt tuấn tú, trên mặt còn đang ngơ ngác, dường như nhìn thấy việc gì khó tin lắm, chứ nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.
Hắn không khỏi có chút không vui, thấy người này cứ ngồi mãi không dậy, thần sắc lạnh hơn.
"Cáo từ." Hắn thu tay về, lạnh lùng bỏ lại câu này rồi đi vòng qua.
Nhưng hắn vừa đi qua, vạt áo liền bị nắm lấy.
"Đừng!" Người nọ vội vàng nắm chặt vạt áo của hắn.
Hắn nhíu mày quay đầu lại, trên mặt đầy vẻ không vui.
Người nọ thấy hắn như vậy, lúng túng rụt tay về, "Tiểu, tiểu sinh muốn nói, à không, ta là Yêu Hồ, là các chủ Uyển Thiên Các."
Thanh niên tự xưng Yêu Hồ đứng trước mặt hắn vừa lắp bắp tự giới thiệu, vừa lặng lẽ đỏ mặt.
Vốn gương mặt này của Đại Thiên Cẩu đã gây cho hắn rất nhiều rắc rối, thấy vẻ mặt Yêu Hồ như vậy trong lòng liền đoán được đôi điều, nhất thời không còn chút kiên nhẫn nào.
"Ngươi với ta có quen biết sao," Hắn lạnh lùng nói, "Thứ cho tại hạ còn có việc quan trọng. Không thể phụng bồi."
Yêu Hồ vốn muốn ngăn cản, nhưng thấy vẻ mặt của hắn, lại nhỏ giọng nói, "Đã quấy rầy đại nhân rồi."
Đại Thiên Cẩu nhìn vẻ mặt y trầm xuống, không hiểu tại sao lại có chút hổ thẹn. Nhưng hắn cũng không nói gì, xoay người rời đi. Bởi thời gian gấp rút, hắn liền gọi gió tới, lại có vẻ như bị người lôi kéo đến phiền, muốn bỏ đi càng nhanh càng tốt.
Đoạn ký ức này vốn bị Đại Thiên Cẩu quên lãng, không ngờ sau hai năm lại từ trong mộng mà nhớ lại.
Bây giờ nghĩ lại, sau mười bảy năm xa cách, lần đầu tiên hai người gặp lại là lúc đó, chứ không phải là khi Yêu Hồ tới cầu thân.
Yêu Hồ liếc mắt liền nhận ra hắn, hắn lại không hề nhận ra Yêu Hồ.
"Đại Thiên Cẩu đại nhân, ngài tỉnh chưa? Yêu Hồ đại nhân ghé thăm." Thanh âm bị đè thấp của Nha Thiên Cẩu truyền tới từ bên ngoài, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Yêu Hồ?
Trong nháy mắt, Đại Thiên Cẩu có chút kinh ngạc.
"Ta ra ngay đây." Hắn nói.
Nhưng Nha Thiên Cẩu lại nói thêm, giọng chần chừ, "Yêu Hồ đại nhân còn đi cùng Tiêu Đồ cô nương nữa."
Đại Thiên Cẩu đang xỏ một bên tay áo, "Ta biết rồi."
Lúc Đại Thiên Cẩu đi tới đại sảnh, Yêu Hồ còn đang đứng bên cạnh trêu Tiêu Đồ, tay trái có một nắm hạt thủy tinh nhiều màu trông như kẹo, tay phải có một nắm hạt châu bảo thạch, bảo Tiêu Đồ chọn bên trái hay bên phải.
Khóe mắt Tiêu Đồ hồng lên, cực kỳ căm hận nhìn y, bị lải nhải phát phiền tùy tiện chọn một thứ.
Nha Thiên Cẩu đứng trong phòng tức đến trợn trắng mắt, trong lòng đã lôi Yêu hồ ra quất roi hành hung tơi bời rồi, thấy Đại Thiên Cẩu tới liền đứng thẳng tắp, hắng giọng, "Đại nhân, ngài đã tới."
Yêu Hồ lúc này mới thôi nhìn Tiêu Đồ.
"Đại Thiên Cẩu đại nhân, sớm nha." Y tủm tỉm chào hỏi.
Đại Thiên Cẩu gật đầu, "Hai người cũng vậy."
Đại Thiên Cẩu vừa ngồi xuống, Yêu Hồ liền lấy ra một bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu vàng.
"Đại Thiên Cẩu đại nhân, phiền ngài há miệng nào." Yêu Hồ vừa cười vừa nói.
Nuông chiều Yêu Hồ dường như đã ăn vào máu, Đại Thiên Cẩu còn chưa phản ứng gì, miệng đã há ra, ngay lập tức nuốt luôn viên thuốc nhỏ.
"Ngươi cho Đại Thiên Cẩu đại nhân ăn thứ gì vậy?"
Nhóm Nha Thiên Cẩu thấy như vậy liền tức giận rút đao ra.
Yêu Hồ mắt nhìn Đại Thiên Cẩu, không để ý mà trả lời, "Thứ cứu mạng thôi ấy mà."
Tiêu Đồ bên cạnh y lại không vui, lần đầu tiên không sợ nhóm Nha Thiên Cẩu, còn quay ra phía họ tức giận, "Xùy xùy."
"Yêu Hồ đại nhân đang cứu mạng Đại Thiên Cẩu đại nhân đó." Nàng bực mình nha.
Đại Thiên Cẩu thân là "nạn nhân" lại không lo lắng gì. Hắn cảm thấy một luồng nhiệt đang lan tỏa khắp tứ chi bách hài, ma khí giày vò hắn bao lâu nay bị luồng nhiệt này quét sạch khỏi cơ thể, cứ thế biến mất.
Hắn cảm thấy tay Yêu Hồ nhẹ nhàng đặt lên mắt hắn, một cảm giác mát mẻ từ lòng bàn tay y theo khe hở trên mắt mà thấm vào.
Khi Yêu Hồ bỏ tay ra, ánh sáng đã lâu không cảm nhận được đâm vào mắt khiến hắn đau đớn, nhưng đồng thời lại làm hắn ấm áp vô cùng.
Hắn cố mở mắt ra, nhìn thấy Yêu Hồ đối diện mình, cả người bao phủ bởi ánh mặt trời rực rỡ khiến y như được rát lên một tầng sáng nhu hòa, đang mỉm cười nhìn hắn.
"Đã lâu không gặp, Đại Thiên Cẩu đại nhân."
Hắn nghe thấy Yêu Hồ vừa cười vừa nói.
"Đã lâu... không gặp." Hắn đáp.
Thật sự là, đã quá lâu rồi.
- --------------
Chuyện Đại Thiên Cẩu lại có thể nhìn khiến nhóm Nha Thiên Cẩu vô cùng kích động, có kẻ vốn vẫn ngứa mắt Yêu Hồ không nhịn được còn chạy lại ôm y một cái.
Yêu Hồ tuy miệng thì lầm bầm, "Ai muốn các ngươi ôm, tiểu sinh chỉ muốn ôm tiểu tỷ tỷ xinh đẹp thôi." tay thì lại trấn an vỗ về từng người.
Đợi mọi người bình tĩnh lại, Yêu Hồ liền giải thích.
"Thật ra tiểu sinh tìm được Vịnh Nguyệt Thảo, ngài biết đấy, loại cỏ này là một vị thuốc, trong truyền thuyết có nói nếu kết hợp cùng máu hồ ly có thể khởi tử hồi sinh." Yêu Hồ đắc ý lắc lắc cái chai, "Có hồi sinh hay không thì tiểu sinh không biết, nhưng có thể thấy được Đại Thiên Cẩu đại nhân đã thoát khỏi sự xâm lấn của ma khí, thậm chí còn khôi phục thị lực rồi. Mấy ngày nay tiểu sinh làm thuốc mệt muốn chết, Đại Thiên Cẩu đại nhân phải cảm tạ ta thật hậu hĩnh nha."
Đại Thiên Cẩu vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Vốn đã nghe thấy bước chân tử thần, đột nhiên lại được thả ra, tâm tình có chút bất ổn.
Lại càng khó có thể tin.
Nhưng hắn biết, là Yêu Hồ cứu hắn. Hồ ly này là biến số lớn nhất đời hắn, dạy hắn phong nguyệt nhân gian, còn kéo hắn lại khi hắn đã tiến sát tới cánh cửa tử thần.
Ân tình này cả đời hắn cũng không quên.
Hắn nghiêm mặt nhìn Yêu Hồ. "Việc này không thể không báo đáp. Sau này ngươi cần gì, ta tuyệt đối không chối từ."
Yêu Hồ khoát tay, "Không cần đâu. Năm đó Đại Thiên Cẩu đại nhân cứu tiểu sinh một mạng, bây giờ coi như tiểu sinh báo ân đi."
Y lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp gọn, mở ra rồi đưa cho Đại Thiên Cẩu, "Đại Thiên Cẩu đại nhân nếu muốn cảm tạ ta, thì ký tên lên đây nhé. Để cho ta và Tiểu Tiêu Đồ của ta còn sớm ngày thành hôn."
Tiêu Đồ nghe thấy lời này, thân thể cứng đờ lại, len lén liếc Đại Thiên Cẩu.
Mở giấy ra, liền thấy ba chữ lớn "Hòa Ly Thư."
Trên đó viết...
"Trên đời phàm có thể kết thành phu thê, đều là có tam sinh duyên. Nếu kết duyên không hợp, lại trở thành oan gia, làm khổ lẫn nhau. Tâm ý nếu đã bất đồng, không thể chung ý, báo lại với các vị chư thân, quy về tông môn. Nguyện sau khi người rời đi, núi cao sông dài, vĩnh tuế vô ưu.
Yêu Hồ lập, ngày tám tháng hai năm Khánh Cảnh thứ mười chín."
Nơi nào núi cao sông dài? Nơi nào vĩnh tuế vô ưu?
Trong một chớp mắt, Đại Thiên Cẩu đã muốn xé vụn tờ giấy này thành hàng trăm nghìn mảnh nhỏ, vứt xuống trước mặt Yêu Hồ, nói cho y biết, tuyệt đối không thể.
Hắn tuyệt đối sẽ không để y thành hôn với người khác, nhìn y tình ý nồng nàn với người khác, cùng người khác bách niên giai lão.
Hắn sẽ mang y về, nhốt vào nơi không ai tìm được.
Khiến y chỉ có thể vui cười vì hắn, cũng chỉ có thể buồn khổ vì hắn.
"Đại Thiên Cẩu đại nhân này, hôn lễ của ta và Tiêu Đồ không thể mời ngài tới làm khách được, các trưởng lão sẽ càm ràm ta đến chết mất." Yêu Hồ cứ như chẳng biết gì nội tâm đang dậy sóng của hắn, ríu ra ríu rít nói cười. Y vừa nói vừa ngắm Tiêu Đồ, ngay cả đuôi cũng vẫy loạn.
Tiêu Đồ không nhìn y, giống như đang ngượng ngùng cúi đầu.
Đại Thiên Cẩu buông mắt, không nhìn khung cảnh làm hắn đau nhói này.
Chưa bao giờ hắn rõ ràng như bây giờ, rằng người trước mắt hắn đây, không yêu hắn một chút nào.
Y đối với hắn tốt hơn bất kỳ ai, chỉ là do ân tình khi còn nhỏ, là do năm đó tại Hắc Dạ Sơn hai người từng nương tựa vào nhau.
Bây giờ ân đã xong tình đã cạn, y liền thuận theo tâm ý nắm tay người khác, cùng người khác cầm sắt hòa minh, đời đời tâm giao.
Hắn đã nhận được rất nhiều rồi, không thể mặt dày mà yêu cầu thêm nữa.
Hắn ký tên lên thư, ba chữ Đại Thiên Cẩu đoan chính, song song với hai chữ Yêu Hồ.
Đây là sự thân mật cuối cùng trong đời họ.
Hai cái tên, trên cùng một tờ giấy.
Hắn đưa hòa ly thư cho Yêu Hồ, màu mực trên giấy còn chưa ráo.
Yêu Hồ nhìn một lúc, hài lòng rồi mới rót một chén trà đưa cho Đại Thiên Cẩu, cũng tự rót cho mình một chén, nói rằng, "Ăn mừng hai ta khôi phục tự do nào."
Đại Thiên Cẩu nhận ly trà.
Hắn cụng ly trà với Yêu Hồ, phát ra âm thanh giòn giã, sau đó uống hết.
Trong thoáng chốc, hắn nhớ tới đêm tân hôn, khi cả hai còn khách khí lẫn nhau, cũng nhẹ nhàng cụng ly rượu giao bôi coi như kết thúc lễ thành hôn.
Vậy mà vật đổi sao dời, vẫn khung cảnh đó, vẫn thân ảnh kia, rượu biến thành trà, mà bọn họ từ một đôi lại chia thành hai ngả.
Tiêu Đồ vốn vẫn cúi đầu, chẳng biết đã ngẩng đầu lên từ khi nào, lặng lặng chăm chú nhìn cảnh này.
Trong lòng nàng chỉ cảm thấy quá đỗi hoang đường.
Hai người này rõ ràng yêu đối phương đến thế, vậy mà vẫn nâng chén chia ly, trên đời còn có sự tình nào buồn cười hơn sao?
Mà trong số tất cả những người đang chứng kiến đây, lại chỉ có nàng biết rõ chân tướng, cũng chỉ có nàng ngậm miệng không nói một câu.
Chú thích: Hòa ly thư là tham khảo qua. Nguyên văn vốn là Thư phóng thê thư đời Đường.