Tolip Hotel Alexandria.
- Bây giờ đoàn chúng ta sẽ lên nhận phòng, nghỉ ngơi rồi tối nay sẽ mở tiệc gặp mặt nha.
– Mạc Phi Nhi vui vẻ thông báo với mọi người.
Cả đoàn nhanh chóng hưởng ứng.
Mỗi người đều ra quầy tiếp tân lấy chìa khóa rồi về phòng của mình.
Mạc Phi Nhi dắt An An lên phòng.
Đáng lẽ hôm nay cô sẽ phải ở cùng phòng với một nhân viên nữa nhưng nghe nói chị ta sát giờ thông báo có việc đột xuất không đến được nên nghiễm nhiên cả căn phòng rộng rãi chỉ còn cô và An An.
Mạc Phi Nhi tắm cho An An xong mới đi tắm.
Khách sạn năm sao có khác phòng tắm cũng rất cao cấp.
Ngâm mình trong bồn tắm cả ngày cũng được.
Mạc Phi Nhi ngồi ngẩn ngơ trong bồn, đầu óc của cô lại hướng về người đàn ông đáng ghét trên xe.
Nói thì hay lắm, luôn rảnh với hai mẹ con em, cũng đúng rảnh với mẹ con tôi nhưng bận việc với cô ta.
Anh chắc chắn là đến chỗ Uyển Nhi.
Mạc Phi Nhi không hiểu sao trong lòng rất khó chịu, cả cơ thể đang thư thái cũng cảm thấy bực tức.
Cô nhanh chóng tắm rửa rồi ra khỏi phòng.
Lâu rồi chưa ngồi trên xe nên cả cơ thể vẫn nhức mỏi, cô phải tranh thủ nghỉ ngơi một chút trước bữa tiệc tối nay.
truyện xuyên nhanh
An An đang xem tivi thấy cô ra thì chán nản.
Mẹ bình thường tắm cũng mất phút sao hôm nay mới phút đã ra.
- An An, đi ngủ ngay.
– Mạc Phi Nhi với lấy điều khiển tắt tivi tiện thể tắt luôn đèn.
Hai mẹ con đều không lạ giường nên nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi cả căn phòng đã trở nên yên tĩnh, cánh cửa ra vào bỗng mở ra.
Một bóng ngoài từ cầu thang hắt vào, nụ cười trên khóe môi càng thêm đậm.
Đúng rưỡi, Mạc Phi Nhi vui vẻ dắt An An xuống dưới sảnh.
Mọi người đã tập trung đông đủ và đương nhiên cả… người mẫu.
Cô vui vẻ đừng lên trước thông báo:
- Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn buffer ở khách sạn.
Mọi người hãy vui vẻ ăn chơi và nhớ ngày mai đúng giờ sáng tập trung ở đây chúng ta sẽ bắt đầu làm việc.
Không hiểu sao Hải Giang lại bắt cô làm trưởng đoàn, cô còn An An nên việc chăm lo cho cả đoàn trở nên rất khó khăn.
Chị ta biết rõ ý đồ đi du lịch ké của mẹ con cô.
Nhưng dù sao cũng được miễn phí suất của An An, xem chừng mọi hi sinh của cô cũng đáng.
Đi chơi biển tất nhiên phải ăn đồ biển, Mạc Phi Nhi vui vẻ bóc cua và tôm cho vào đĩa của An An.
Cô cố không chú ý đám đông náo nhiệt bên kia nhưng mắt vẫn không tự chủ nhìn về phía Tuấn Thiên, anh đã thay quần áo, ăn mặc đơn giản nhưng xung quanh biết bao là mĩ nữ vây lấy.
Anh ta luôn là tâm điểm, một trong số đó không thể thiếu Uyển Nhi- người phụ nữ ăn mặc phản cảm nhất.
Cô cố dời ánh mắt sang hướng khác, sao anh ta lại đi làm gì không biết làm cho chuyến đi của cô mất vui.
Hàn Tuấn Thiên cố gắng xua những vệ tinh bao quanh để đến chỗ mẹ con cô, cô giỏi lắm dám ngó lơ anh, xem tối nay anh phạt cô thế nào.
Mạc Phi Nhi lơ đãng đưa que thịt nướng BBQ lên ăn, do tâm trí đang dồn hết về người đàn ông kia mà quên mất trên que có ớt chuông.
Nhai một lúc trong miệng cô bắt đầu thấy vị quen quen, đầu bắt đầu đau đau.
Bỗng một cánh tay rắn chắc cầm lấy tay cô, môi áp vào cố lấy phần thức ăn nhai trong miệng chưa kịp nuốt của Mạc Phi Nhi ra.
Cô chao đảo cầm cốc nước lên uống, mắt cũng lờ mờ nhìn người đối diện.
Hàn Tuấn Thiên giận dữ quát Mạc Phi Nhi: “ Phi Nhi, khi ăn nên tập trung một chút, lỡ ăn phải ớt chuông thì sao?”.
Phi Nhi hoàng hồn nhìn xiên thịt trên tay, rồi quay sang nhìn An An, sao cô lại bất cẩn vậy, may mà anh đến kịp nếu không cô không biết tối nay cô phải ngủ ở đâu nữa.
Nhớ lại hành động vội vã vừa rồi của anh khuôn mặt của cô lại đỏ ửng.
Anh đâu cần phải dùng cách như vậy để cứu lấy cô, rõ ràng là muốn diễn cho thiên hạ nhìn.An An vẫn chưa hết bất ngờ khi chứng kiến tận mắt cảnh tượng vừa nãy.
Phi Nhi giục thằng bé tiếp tục ăn, cô ái ngại nhìn lên mọi người.
- Cảm… cảm ơn anh, Hàn tổng.
Mọi người tiếp tục nào.
Chúc mừng cho lần hợp tác này...!– Cô nâng li rượu vang trên tay, cất giọng phá vỡ bầu không khí quái dị.
Rất nhanh mọi người cũng không còn để ý đến cô nữa.
Có lẽ không phải do lời nói của cô có trọng lực mà là ánh mắt đe dọa của người đàn ông vừa thản nhiên ăn gọn chỗ đồ trong miệng cô.
Anh không muốn mấy người đàn ông đó nhìn cô, nhất là những ánh mắt thèm thuồng đó.
Vừa bóc được một con tôm đang định đưa lên miệng thì tay bị ai cầm lấy, Hàn Tuấn Thiên vui vẻ nhai tôm mặt cười rạng rỡ.
Mạc Phi Nhi khẽ lườm anh, sao anh lại ngồi đây, khôn hồn thì xéo đi cho mẹ con cô nhờ.
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Tuấn Thiên cúi xuống thì thầm: “ Vừa rồi anh cứu em một mạng, định trả ơn thế nào đây?”.
Cô kì quái nhìn anh rồi mỉm cười nhún vai đáp: “ Ai bắt???”.
Anh vui vẻ cầm thịt cua cô vừa mới bóc cho lên miệng, cười ranh mãnh.
Phi Nhi tối nay anh sẽ cho em biết là ai bắt ai.
Bị lấy mất thức ăn cô tức giận giẫm lên chân anh, Tuấn Thiên méo mó vừa nhai vừa nén nhịn cơn đau từ ngón chân đang truyền đến.
Anh cười cầu hòa, nhanh tay lột vỏ tôm bóc cua cho hai mẹ con.
Hải sản vốn là món ưa thích của hai mẹ con lại được Tuấn Thiên nhiệt tình phục vụ nên Phi Nhi và An An ăn uống no say.
Mọi người ăn xong rủ nhau đi bar, Mạc Phi Nhi xin nghỉ viện cớ còn An An, Tuấn Thiên cũng biến đâu mất tăm.
Trăng sáng dát vàng bãi cát mịn, gió thổi từng cơn mát lạnh, tiếng vi vu của biển cả từ xa vọng về, Phi Nhi cõng An An mắt nhìn ra biển.
Cứ như vậy bóng dáng hai người đổ xuống cát vàng, bình yên.
Ăn nhiều đồ biển khiến cô cảm thấy đầy bụng, uống xong men tiêu hóa An An mắt lim dim rồi ngủ say, cô vẫn thấy không thoải mái nên quyết định cõng thằng bé đi dạo một chút.
Nhìn ánh trăng cô bỗng nhớ nhà da diết, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ chị, nhớ anh rể, nhớ Thiên Như và cả … Mặc Luân.
Bốn năm qua, cô bí mật sinh An An ở Thượng Hải, có lúc vất vả, có lúc cô đơn, có lúc nhớ nhà nhưng nhờ có An An mà tất cả đều đã qua.
Cô đã tự hứa với con rằng hai mươi tuổi cô sẽ nói cho con biết Tuấn Thiên là bố ruột của nó, cô đã từng xem nhiều phim truyền hình mấy nữ chính hay nói câu đó.
Nhớ lại lúc ấy xem chỉ thấy buồn cười với hành động nữ chính sao không nói cho nam chính biết bây giờ khi cô rơi vào tình cảnh tương tự, cô cũng chỉ biết nói như vậy.
Vì sao cô chần chừ, vì sao cô lo sợ? Có lẽ cú sốc bốn năm về trước vẫn làm cho cô e ngại.
Bây giờ An An là tất cả với cô, cô không thể hành động bất cẩn mà nguy hại đến tiểu bảo.
Chừng nào chưa tìm được hung thủ thì mẹ con cô vẫn chưa được an toàn.
- An An, đợi con lớn hơn chút nữa mẹ sẽ dắt con đi nhận ba nhé- Phi Nhi cưng chiều vỗ mông thằng bé.
An An dụi đầu vào lưng cô, hơi thở đều đều an ổn.
Có lẽ cứ mãi như thế này cũng hay, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau.
Nhìn bóng cô phía trước, Tuấn Thiên im lặng đi theo sau.
Anh cũng muốn đến bên cạnh cô, cõng An An thay cô nhưng lại không dám phá vỡ khoảng thời gian yên bình của hai người.
Anh nghe cô nói sẽ nói cho An An biết, vậy nghĩa là anh ta vẫn còn sống.
Tuấn Thiên cũng từng nghi ngờ mình là bố của An An nhưng so với tuổi An An thằng bé học lớp mẫu giáo hai tuổi rưỡi, nếu là con hai người thì thằng bé cũng gần bốn tuổi rồi.
Mạc Phi Nhi đưa An An trở về khách sạn cũng đã hơn giờ, cả đoàn tất nhiên vẫn chưa về.
Đêm ở biển thật mát mẻ, không khí cũng trong lành, cả căn phòng cũng được gió và trăng ghé đến.
Mạc Phi Nhi vỗ mông An An gọi con dậy đánh răng còn mình thì vào tủ lấy cho con một bộ pyjama thật thoải mái.
Chiếc tủ vừa mở ra cô mới bất ngờ giở mấy món đồ cho nam ở trong tủ, không lẽ ở khách sạn có sẵn.
Trong phòng có hai giường ngủ, cô đưa An An lên giường rồi cũng sang giường bên cạnh nằm xuống.
Đã lâu không đi xe nên bây giờ cả người rã rời lại thêm vừa nãy cõng tiểu bảo trên lưng nên hai mắt nhanh chóng cụp xuống, cô dần dần đi vào giấc ngủ.
Cửa phòng hé mở, Tuấn Thiên mỉm cười dò dẫm trong bóng tối tìm đến bên giường Phi Nhi, anh nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cô và con đã ngủ say rồi, anh cũng nhanh thay quần áo rồi lên giường thôi.
Phi Nhi đang ngủ ngon bỗng cảm thấy giường lún xuống, có ai đang nằm trên giường của cô.
Không lẽ là trộm, cô đã khóa cửa rồi mà.
Cô sợ hãi nằm sát mép giường tay bắt đầu loạng quạng tìm đồ để phòng vệ.
Tuấn Thiên thấy cô rời xa mình thì nhíu mày không vui, vươn tay kéo cô lại.
Phi Nhi bị người đó ôm vào lòng thì hoảng sợ quẫy đạp, mồm định la hét thì bị một bàn tay bịt lại.
Tuấn Thiên hoảng sợ thì thầm bên tai cô: “ Phi Nhi, là anh Tuấn Thiên đây.
Không sao, có anh đây rồi em nằm mơ ác mộng à?”.
Phi Nhi cắn tay anh rồi lăn xa quay ra hừ nhẹ: “ Ác mộng cái đầu anh ấy, đúng tôi đang mơ ác mộng là gặp anh đây này.
Ai cho anh vào đây?” Nghe giọng của cô Tuấn Thiên lại tiến lại gần, đem cô ôm vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cô nói: “ Em trả ơn ân nhân thế à? Yên lặng không tiểu An An thức bây giờ.”
Nghe vậy Phi Nhi cũng nằm im mặc anh ôm, hôm nay cô thực không còn sức để tranh cãi với anh nữa.
Tuấn Thiên thấy cô ngoan ngoãn nghe lời thì vui vẻ ra mặt, tay ôm cô chặt hơn, thật sự anh muốn nhiều hơn thế cơ nhưng có lẽ hôm nay tạm tha cho cô vậy..