Tuấn Thiên ngồi vào trong xe, ánh mắt anh bất định nhìn vào con đường hun hút phía trước.
Tai anh vẫn văng vẳng lời nói của Uyển Nhi: “ Anh nhớ cuối tuần đi thử váy cưới không? Anh đừng quên nhé.” Thì ra cũng đến lúc rồi, anh khẽ cười khổ.Chiếc xe lại bon bon trên con đường thân thuộc, khi xe dừng lại anh mới biết mình đã lái đến đâu.
Anh lại đến nhà Phi Nhi.
Thì ra cũng có những thói quen anh không bỏ được.
Tuấn Thiên bước ra ngoài xe, ánh mắt lại đậu lên khung cửa sổ vẫn đang sáng đèn.
Hôm nay chắc cô lại ở bên Mặc Luân, cuộc nói chuyện buổi chiều cũng đủ để anh nhận ra điều đó.
Phi Nhi đợi An An ngủ say thì rón rén ra ngoài mua mấy lon bia.
Hôm nay phút bên Tuấn Thiên lại làm trái tim cô xáo trộn.
Từ lúc đó đến giờ nó vẫn chưa trở về nhịp đập bình thường.
Cô đành mượn rượu để quên hết vậy.
Phi Nhi loạng choạng đi trên con đường nhỏ, lon bia trên tay cũng chới với theo bước đi xiêu vẹo.
Cô vừa đi vừa nghêu ngao hát: “ Quá khứ chỉ còn như hoa trong mộng… Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi…Là tự em vẫn đa tình…” Giọng hát của cô rất chướng tai liên tục bị chó hai bên đường hưởng ứng.
Phi Nhi mặc kệ.
Hôm nay cô say rồi, ai gây sự với cô thì người đó tự chuốc lấy họa vào thân mình.
Tuấn Thiên bủn rủn ngồi dựa lưng vào mặt tường buốt lạnh.
Sao thế này, anh đâu có cố gắng nhớ điều gì mà đầu cũng đau buốt ê ẩm, anh cố gắng hít thở sâu, muốn mấy khí lạnh ép mình tỉnh táo.
Anh nhiều lần dùng tay bám chặt lên nền gạch đẩy cơ thể mình đứng dậy nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại choãi chân, ngã sõng soài trên đường.
Tuấn Thiên mệt mỏi gục mặt trên gối, cơn đau đầu tiếp tục hành hạ anh không hòa hoãn.
Thêm nữa giọng hát chói tai của cô nương nhà nào đang đi loạn trên đường làm anh không có một phút yên ổn,
- Hết rồi.
– Phi Nhi dốc lon bia lên đầu.
Chờ không thấy giọt nào nhỏ xuống mới nhấc lên.
Uống bia một chút mà cơ thể cô đã rệu rạo cả ra.
Phải vận động một chút mới được.
Nghĩ rồi, cô nhìn xung quanh tìm kiếm mục tiêu.
Trước kia bộ môn thể thao cô giỏi nhất là đá cầu, hôm nay cũng nên thử lại chút cảm giác ngày nào.
Đôi mắt Phi Nhi dừng lại bên ụ đất ven đường.
Tuyệt vời, độ xa vừa đủ, còn là ụ đất nên lon bia không lăn đi đâu được.
Phi Nhi cầm lon bia trên tay, cô lùi một bước lấy đà, rồi sút về phái trước: “ Hehot.
Yeah…” Năng lực của cô vẫn không giảm, bách phát, bách trúng.
Cô hò hét, hôn gió như thể đang tham dự Olympic.
Ụ đất đang im lìm bỗng ngã lăn ra nền đất, lon bia cũng không ở nguyên như cô nghĩ mà bắt đầu lăn ra xa.
Cô loáng thoáng nghe tiếng rên nhỏ nhỏ.
Khuôn mặt cô tối sầm, cô nhanh chóng lấy lại lí trí.
Chết thật cô lại gây họa rồi.
- Anh gì ơi, anh có sao không? Tôi xin lỗi.
Tôi không cố ý.
Tuấn Thiên nghe thấy giọng nói quen thuộc thì cúi gằm mặt, bàn tay cũng để lên trước trán che nửa khuôn mặt của mình.
Anh khàn khàn nói mình không sao rồi lẳng lặng quay người rời đi.
Nhưng do ngồi quá lâu, chân anh cũng đã tê cứng, anh loạng choạng lao về phía trước.
Phi Nhi nghe giọng nói của người đàn ông thì thấy có chút là lạ.
Đến khi khuôn mặt anh mờ nhạt ẩn hiện dưới ánh đèn đường cô mới nhận ra người cô vừa phạm lỗi là ai.
Nhìn cơ thể anh chao đảo, cô lập tức chạy đến đỡ anh.
Tuấn Thiên mệt mỏi dựa vào người cô.
Phi Nhi ngước lên nhìn anh, ánh đèn men theo góc cạnh khuôn mặt anh phản chiếc xuống.
Nhìn anh trực diện thế này cô mới nhận ra dạo này anh gầy biết bao, xương gò má cũng hiện lên rất rõ.
Cô đỡ bàn tay anh vòng qua cổ mình thì ngón tay vô tình chạm vào má cô.
Phi Nhi thấy má mình man mát mới đưa tay lên chạm.
Là máu.
Tay anh ấy đang chảy máu, Tuấn Thiên sao vậy, sao anh lại để mình bị thương? Phi Nhi đau lòng đỡ lấy cơ thể anh.
Anh gầy đi nhiều quá, áo sơ mi mặc cũng bị rộng ra không ít.
Trông anh nhợt nhạt và mệt mỏi dưới ngọn đèn đường.
-Tay anh sao vậy? Sao lại chảy máu?- Cô lo lắng nhìn người đàn ông bên cạnh, bây giờ cô chỉ còn có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của anh.
Hơi thở còn mang chút men say.
Mái tóc anh cũng hơi ướt, có lẽ anh lại đau đến toát mồ hôi lạnh rồi.
Cô đưa tay lên xoa xoa vầng trán anh, ân cần hỏi- Đầu anh lại đau sao?
Tuấn Thiên cố gắng đứng vững nhưng cả cơ thể nặng nề dường như không nghe theo sự điều khiển của anh.
Anh vốn chỉ muốn đến xem cô một chút rồi lẳng lặng rời đi, anh không muốn phá hỏng cuộc sống an ổn của cô.
Nhưng, khi thấy lon bia bay về phía mình, anh lại để mặc cho nó bay vào đầu, giả vờ kêu lên để cô đến gần anh hơn.
Phi Nhi đứng ở chỗ đèn sáng nên không thể thấy anh, còn anh, ngồi u uất trong bóng tối hoàn toàn có thế nhìn rõ cô.
Anh bị cơn đau đầu hành hạ nhưng anh vẫn nhận ra hình ảnh người con gái đang vừa đi vừa hát nghêu ngao là ai.
Trong lòng anh có chút niềm vui nho nhỏ nhưng khi cơn đau đầu lại kéo đến, anh lo sợ khi nhìn thấy bóng cô mờ dần, giọng nói của cô anh còn mơ hồ không nghe rõ.
Anh chỉ muốn cô chú ý đến mình một chút, muốn cô rời vùng sáng của mình để đến bên khoảng tối trong anh.
Anh thừa nhận, anh đứng ở đây, chìm mình trong bóng tối rất cô đơn và bất lực.
Nhưng khi cô đến bên cạnh, thấy cô ân cần hỏi han ngay cả với một người đàn ông xa lạ.
Lí trí anh lại thôi thúc anh nên rời xa cô, không nên làm phiền cô thêm nữa.
Vì vậy, anh rời đi ngay khi cô đang ở gần mình trong gang tấc.
Mùi hương hoa hồng dịu mát xoa dịu nỗi đau cũng như nỗi cô đơn đang cào xé tâm can anh.
Anh đã nghĩ mình cuối cùng cũng bước đi được rồi nhưng cô, lại ngây ngốc kéo anh lại, ngây ngốc quan tâm anh, quan tâm người đàn ông đã gây cho cô nhiều thương tổn.
Vừa rồi là anh cố tình đi chậm, có lẽ anh vẫn khát khao có cô bên mình dù biết đó là đòi hỏi vô cùng ích kỉ.
Đêm nay thôi, Phi Nhi ở cạnh bên anh nốt đêm nay thôi, anh sẽ không đòi hỏi thêm gì nữa….
Thần trí Tuấn Thiên cũng lửng lơ theo những cơn gió..