Sáng sớm, tia nắng len vào phòng khách, chim trên cây ríu ran, tiết trời quá đẹp.
Trong khung cảnh nên thơ như thế bỗng Tô Xán Xán đầu bù mặt nhọ từ trong phòng lao ra, miệng lẩm bẩm:
- Thôi rồi, thôi rồi, sắp muộn rồi…
Đang đọc báo, Triệu Noãn Noãn ngẩng lên, nhìn thấy cô thì chau mày:
- Em đang làm gì vậy?
Xán Xán không kịp giải thích, vớ lấy cái bánh bao nhét vào nồm, lúng búng:
- Không… kịp… mất… rồi…
- Không kịp gì?
Khó khăn lắm mới nuốt trôi cái bánh bao, suýt chết nghẹn, sặc vài tiếng, Xán Xán hối hả nói:
- Tất nhiên là đi… – Chữ làm chưa nói ra lời, cô đã giật thót mình.
Hôm qua cô nghỉ việc rồi còn gì? Còn đi làm gì nữa?
Trông vẻ mặt biến đổi nhanh chóng của Xán Xán, Triệu Noãn Noãn cũng áng chừng đoán được tâm tư của cô. Anh ngao ngán lắc lắc đầu:
- Còn không đặt bánh xuống đi? Đánh răng rửa mặt rồi hãy ăn sáng còn cả… – Anh ngừng lại, hai má bỗng nhiên ửng đỏ. – Khuy áo quên cài kia kìa.
Hả? Xán Xán cúi nhìn, cứng đờ người, cổ áo mở phanh, thấp thoáng áo lót màu da người, thanh xuân lồng lộng. Gương mặt nóng ran, hốt hoảng quay đi, vội vã cài khuy, đến khi chắc chắn đã kín cổng cao tường mới thở phào, đỏ mặt quay lại. Bối rối vô hạn. Nhưng bên tai cô vang lên một tràng cười, sau đó là giọng nói đĩnh đạc:
- Đúng là quá vụng.
Cô quay sang nhìn, ngẩn ra. Anh ấy đã quay về?
Dù Cao Vũ quay lại hoàn toàn không phải vì làm lành với Triệu Noãn Noãn, nhưng một sớm mai trở dậy có thể nhìn thấy hai người, cảm giác ấy thật gần gũi như vài tháng trước, ba người cùng sống dưới một mái nhà đầm ấm vui vẻ.
Giây phút này, Xán Xán cảm thấy thật gần gũi.
- Thấy anh đẹp trai quá thì cũng đừng đờ đẫn ra thế chứ? – Cao Vũ bước tới, nháy nháy mắt với cô.
Câu này vừa nói ra, Xán Xán bất giác thấy nổi da gà. Đáng ghét! Mọi thứ đều chẳng thay đổi gì, anh ấy vẫn tự mãn tự kiêu như trước! Lườm anh một cái, cô khinh khỉnh nói:
- Có người không mời mà đến, em giật mình thôi, không được à?
- Em thân mến, em nói thế anh đau lòng quá! – Cao Vũ đưa tay ôm tim, vẻ mặt đau buồn – Em đúng là… Anh định khen áo lót của em rất đẹp, giờ xem ra coi như thôi rồi…
Hả! Xán Xán lần này mặt đỏ lựng lên, lại còn chỗ đỏ chỗ đen nữa, có phần tái xanh đi. Biết ngay cái mồm thối không nói được gì hay mà! Hai người trừng mắt nhìn nhau, Triệu Noãn Noãn một bên rốt cuộc bó tay.
- Còn không đi đánh răng rửa mặt đi? Em định làm anh chết vì hôi à?
Sao mà quá lời thê! Chỉ là chưa vệ sinh cá nhân, làm gì đến nỗi hôi thôi!
Nhân lúc Triệu Noãn Noãn không chú ý, Xán Xán thè lưỡi chọc anh, anh chàng này mấy hôm nay làm sao ấy nhỉ, lúc hớn hở lúc sa sầm mặt, hôm qua đi mua quần áo thì vui thế, ngủ một giấc dậy đã hóa ra thế này. Kỳ sinh lý đàn ông lần này diễn ra một tháng hai lần, mỗi lần ngày!
- Biết rồi ạ! – Xán Xán dẩu môi, ngúng nguẩy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, tiện thể rủa thầm Triệu Noãn Noãn môt vạn lần.
Ăn xong bữa sáng, Xán Xán đang chuẩn bị chính thức một lần nữa trở về cuộc sống quê hương bản quán đầy đủ tiện nghi của cô: ăn, ngủ, chơi game.
- Hôm nay muốn đi chơi đâu? – Triệu Noãn Noãn đang vùi đầu vào máy tính bỗng nhiên hỏi một câu.
Đi chơi? Xán Xán nhất thời không hiểu:
- Chơi gì ạ? Làm gì mà phải đi chơi?
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, Triệu Noãn Noãn vô cùng ngao ngán:
- Em quên hôm nay là ngày gì à?
Ngày gì? Xán Xán xòe tay ra đếm. Ngày Phụ nữ? Hình như qua rồi. Tiết Thanh minh? Chẳng can hệ gì tới cô. Lễ Lao động? Phụ nữ thất nghiệp ngày nào chả là mồng Một tháng Năm.
A! – Xán Xán vỗ đùi đánh đét. – Hôm nay phải đi nộp tiền điện nước!
Triệu Noãn Noãn tím cả mặt.
- Tô Xán Xán, hôm nay là sinh nhật em!
Hôm nay là sinh nhật cô, Xán Xán ngốc nghếch…
- Em… sinh nhật?
Nói thực lòng, Xán Xán xưa nay không có quan tâm tới thời gian. Hồi đi học, khái niệm thời gian với cô chỉ là một tuần bảy ngày. Sau khi tốt nghiệp, không cần biết hôm nay học môn gì nữa, khái niệm thời gian với cô là tính theo năm, chỉ cần biết hôm nay là năm gì, thế là đủ, cần gì nhớ nhiều hơn! Hại não chết được! Vì thế rất tự nhiên, cô chẳng buồn nhớ sinh nhật của mình. Bây giờ được Triệu Noãn Noãn nhắc nhở, cô mới giật mình, hôm nay đúng là sinh nhật tròn tuổi của mình. tuổi đây!
Con số Ả-rập ấy hiện lên trong óc, Xán Xán bất chợt thấy cuống, không biết tại sao mình không biết tận dụng tuổi trẻ. Không chỉ lo lắng về một loạt thay đổi sinh lý nặng nề, nào là nếp nhăn đuôi mắt, lỗ chân lông to ra, ngực chảy xệ, mà còn là áp lực tâm lý nữa. Nhớ hồi tráng chí hừng hực lúc mới tốt nghiệp, so với cô bây giờ, công việc không có, người yêu càng không, đến nhà ở cũng không phải của mình… Cứ nghĩ thế Xán Xán không nén được phiền muộn.
Nhìn cô đột nhiên xuống sắc như thế Triệu Noãn Noãn nghi hoặc:
- Sao vậy?
Xán Xán u ám nhìn:
- Anh Noãn Noãn, em già rồi à?
Triệu Noãn Noãn nhất thời không biết nói sao:
- Già?
Cô nhấn mạnh:
- Em đã tuổi…
Anh không biết nói sao nữa:
- Xán Xán, nếu tuổi mà em kêu là già thì tuổi, tuổi tuổi, em sẽ làm gì nào?
Ặc… Xán Xán dẩu môi.
Thực ra, phụ nữ một khi qua tuổi luôn cảm thấy không còn trẻ nữa mà đang già đi, cho nên mỗi lần qua một sinh nhật Xán Xán lại thấy già đi một tuổi. Đương nhiên cái già ấy không phải như Triệu Noãn Noãn nghĩ.
Anh Noãn Noãn, em quyết định rồi. – Xán Xán bi phẫn ngẩng đầu – Hôm nay sinh nhật em muốn đi tìm lại tuổi thanh xuân đã trôi qua!
Phù phù… Cao Vũ đang uống sữa, một phát phun tung tóe ra bàn.
- Sớm ngày ra, em đừng ăn nói ghê hồn thế! Người ta bị kinh sợ có thể chết đấy!
- Bọn anh đàn ông hiểu đếch gì! – Xán Xán lườm đứt mắt – Trai tuổi đương xoan, gái tuổi đã toan về già. Anh có hiểu một người phụ nữ đến tuổi sẽ níu kéo tuổi xuân thế nào không, không muốn buông tay để chuốc lấy sầu muộn đâu.
Phù phù… Triệu Noãn Noãn cũng sặc sụa.
- Xán Xán, rốt cuộc em muốn thế nào?
- Em muốn nói, hôm nay em muốn đi Công viên Tuổi trẻ tìm tuổi trẻ.
Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ im bặt.