Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 226: Game 2 - Không Muốn Làm Tì||h Địch Của Anh
___________
Quá kinh hoàng, nó vật lộn trong mười phút để rời khỏi thế giới thứ tư và ngay khi rời đi, nó bỏ chạy rất nhanh để phàn nàn với người tạo ra vết chém mẹ thực sự của nó.
Ôn Tần Khê nghe hệ thống than phiền, vẻ mặt nghiêm túc.
Y không biết phải làm gì với điều này và nó có ý nghĩa gì đối với bản thân y.
"Tôi nghĩ ngài ấy, ngài ấy đôi khi trở nên sáng suốt.
Ngay cả ngoại hình của Khước Tạ Lăng tôi tin cũng là một kế hoạch được sắp xếp khéo léo.
Tôi nghĩ ngài ấy đã can thiệp vào thế giới thứ ba và thậm chí còn chọn trước nhân vật này cho ngài.
Ở hai thế giới trước, thiết lập nhân vật của ngài đã được chọn sau khi phân tích thống kê cẩn thận và nhân vật có khả năng giúp Khước Nhiên Triết thành công cao nhất sẽ được chọn.
Logic nói rằng trong thế giới này, người đó là Phượng Vũ nhưng bằng cách nào đó ngài lại kết thúc với Phượng Tử.
Tôi biết điều đó không có ý nghĩa gì nhưng tôi đang nói với ngài rằng có điều gì đó không ổn," hệ thống lan man gần như không có ý nghĩa gì.
Nghĩ lại, có vẻ như hệ thống đã đúng.
Nếu Ôn Tần Khê có được nhân vật Phong Vũ, không phải đơn giản như giao pha lê, vấn đề đã được giải quyết.
Nhưng cuối cùng y lại trở thành Phượng Tử đang cố gắng tìm kiếm một người cha đang trốn tránh y.
Cho dù y tìm được Phượng Vũ, cũng không có nghĩa là y nguyện ý giao ra viên pha lê.
"Chết tiệt! Cô nói đúng nhưng còn Khước Tạ Lăng thì sao? Cô đã tìm thấy gì?" Ôn Tần Khê không biết bây giờ nên nghĩ thế nào hỏi.
"Nhân vật của ngài bị mất ký ức.
Ký ức về ngày Phượng Tử làm cho Khước Nhiên Triết say rượu và đánh cắp mật mã và giao chúng cho Phượng Vũ đều bị mất.
Tôi nghĩ Phượng Vũ đã ôn hòa với ký ức của con trai mình mặc dù tôi không chắc chắn vì lý do gì, " Hệ thống nói, nghe thấy Khước Nhiên Triết lẩm bẩm, lại lần nữa hoảng sợ: "Lão đại, tôi phải đi đây, tìm được chuyện gì đáng nói, tôi sẽ quay lại."
Cứ như vậy Jolie biến mất, để lại Ôn Tần Khê đang ngơ ngác.
Lẽ ra y nên biết, Khước Nhiên Triết sẽ không bao giờ làm mọi chuyện dễ dàng với y.
Nghĩ đến việc thế giới này có thể bị chinh phục chỉ bằng cách di chuyển một quân cờ đơn giản khiến y thở dài thất vọng.
Bởi vì đầu óc đang cố gắng phân tích mớ thông tin lộn xộn do hệ thống cung cấp, Ôn Tần Khê không ngủ ngay mà chỉ tìm được vài chữ Z sau nửa đêm.
Khi hơi thở của y đều đều và cơ thể thư giãn, chìm vào giấc ngủ sâu, ai đó đột nhiên ra tay.
Khước Nhiên Triết tỉnh dậy với bàn chân của đứa trẻ ngay trong miệng.
Hắn cẩn thận gỡ bỏ cái chân lạc và nhẹ nhàng đặt Phượng Tạ Lăng sang một bên sau khi đặt những chiếc gối ở mép giường để đứa trẻ không bị ngã.
Sau khi chắc chắn rằng Khước Tạ Lăng sẽ không bị ngã, hắn liền di chuyển đến giữa giường và ngủ ngay bên cạnh Phượng Tử.
Động tác này uyển chuyển và thuần thục đến mức người đàn ông bên cạnh không cảm nhận được gì.
Trong chớp mắt, buổi tối đã trôi qua khi mặt trời mọc lên từ phía chân trời.
Dù ngủ ngon hay không, Ôn Tần Khê vẫn dậy sớm, là nạn nhân của đồng hồ sinh học của mình.
Y ngượng ngùng mở mắt tưởng sẽ nhìn thấy Phượng Tạ Lăng nhưng trái tim y như bị điện giật khi nhìn thấy Khước Nhiên Triết đang nằm bên cạnh, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào y đang soi mói bộ dạng của y.
"Cái quái gì thế," Ôn Tần Khê thì thầm đẩy Khước Nhiên Triết ra, "Anh đang làm gì vậy?"
Tin tôi đi, nếu là ngày khác thì y sẽ rất thích cách chữa trị này nhưng sau những gì hệ thống nói, y thực sự bối rối.
Khước Nhiên Triết mỉm cười và tự tin trả lời: "Tiến hành một thí nghiệm", trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào y.
***
Chết tiệt! Đây là loại thí nghiệm gì? Anh coi tôi là chuột bạch à?, Ôn Tần Khê nghĩ nhưng khuôn mặt vẫn trống rỗng và thì thầm, "Lăng nhi đâu?"
"Bên kia, tôi kê mấy cái gối để thằng bé không bị ngã," Khước Nhiên Triết lơ đãng trả lời, ánh mắt di chuyển từ mắt Phượng Tử đến môi y trước khi quay lại hỏi mắt y, "Chúng ta đã từng làm điều này chưa?"
Hắn không thể rũ bỏ cảm giác rằng họ đã từng làm điều này trước đây nhưng hắn không thể nhớ chính xác ký ức vô cùng khó chịu.
Nghĩ rằng đó là lúc Phượng Tử làm cho hắn say, hắn hỏi: "Tôi và cậu có làm gì khi tôi say không?"
Bình thường thì hắn sẽ không hỏi câu hỏi này nhưng tình huống déja vu này cộng với việc hắn phát hiện ra Phượng Tử thích hắn.
"Cái gì-, Triết ca, tôi trông giống một tên bi3n thái à?" Ôn Tần Khê bị buộc tội oan thì thầm.
Đúng là nhân vật của Phượng Tử có một số ký ức bị mất tích trong đêm đó nhưng đó không phải là y ngay từ đầu.
Y sẽ không lợi dụng một người say rượu.
Y có chút bối rối đứng dậy khỏi giường đi vào phòng tắm, bỏ lại Khước Nhiên Triết ở lại.
Vị tướng không chắc mình đã thu thập đủ dữ liệu cho thí nghiệm của mình, đó là lý do tại sao hắn không muốn Phượng Tử rời đi.
Khi Khước Nhiên Triết đang cố gắng khơi dậy một số ký ức say xỉn, Phượng Tạ Lăng đột nhiên tỉnh dậy và thấy mình đang ngủ ở mép giường.
Phượng Tạ Lăng, "......"
"Người lớn đều vô liêm sỉ như vậy sao? Hay chỉ có mình chú?" Phượng Tạ Lăng vừa hỏi vừa dụi mắt.
Khước Nhiên Triết chuyển sang nằm nghiêng, đối mặt với Phượng Tạ Lăng nói: "Không, chỉ có chú thôi," nhẹ nhàng nhéo chiếc mũi nhỏ của bánh bao.
Bị nhéo như vậy, Phượng Tử ánh mắt tối sầm, xuống giường nói: "Đương nhiên, chỉ có chú mới không biết xấu hổ như vậy."
Khước Nhiên Triết thấy cái lưỡi độc ác của đứa trẻ này thật thú vị, nhẹ nhàng cười khúc khích khi Phượng Tạ Lăng cùng Phượng Tử vào phòng tắm.
Ôn Tần Khê bế Phượng Tạ Lăng đặt lên bồn rửa mặt, hai người bắt đầu đánh răng nói chuyện.
Đột nhiên, Khước Nhiên Triết tham gia cùng họ và ba người cùng ôm bồn rửa và đánh răng.
Trong hai người, Phượng Tạ Lăng bất mãn kêu lên bất bình, nhưng Khước Nhiên Triết vẫn không rời đi mà nói: "Chải theo chuyển động tròn, răng cửa, rồi chải lên xuống, đừng chải qua lại, không sạch kẽ răng đâu.”
Ôn Tần Khê, “…”
Phượng Tạ Lăng, “…”
Ngay cả trong bữa sáng, hai người vẫn nhìn Khước Nhiên Triết vì những lý do khác nhau.
Một người đang cố gắng tìm ra cách chơi của Khước Nhiên Triết.
Hắn muốn đưa baba cậu đi hay chen chân vào gia đình hai người hoàn hảo của họ?
Người còn lại đang thắc mắc Khước Nhiên Triết nói thí nghiệm là có ý gì và điều gì có thể xảy ra vào đêm Khước Nhiên Triết say rượu.
Sau khi Khước Nhiên Triết rời đi vì có một số việc khẩn cấp, Phượng Tạ Lăng mới trơ tráo hỏi: "Chú ấy đang thử giọng để làm mẹ mới của con phải không?" Ôn Tần Khê trợn mắt khó tin, còn chưa kịp khiển trách Phượng Tạ Lăng thì Airen đã bước vào và thì thầm điều gì đó.
Ôn Tần Khê nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, nói: "Coi chừng thằng bé," rồi đi ra ngoài.
Phượng Tạ Lăng không ngu ngốc, ít nhất cậu thông minh hơn hầu hết những đứa trẻ và biết có chuyện gì đó xảy ra nhưng Airen đã nắm chắc cậu không cho cậu đi theo Phượng Tử.
Sự lo lắng của cậu bé là có cơ sở khi ngay ngoài cửa có một nhóm lực lượng vũ trang cầm súng yêu cầu y phải trình diện.
Mặc dù mỗi người trong số họ đều muốn bắn một viên đạn vào Phượng Tử nhưng họ không thể vì người của Phượng Tử đã đột ngột xuất hiện theo chỉ dẫn của Airen.
Họ cũng không dám tấn công y vì Đại tướng Khước Giao Linh đã yêu cầu gặp Phượng Tử với mệnh lệnh cụ thể để họ không hành động liều lĩnh..