Lúc này ngồi trên đùi Phượng Tử cười khúc khích hỏi: "Baba muốn hỏi cái gì? Con biết rất nhiều bí mật."
Ôn Tần Khê suýt bật cười, tự hỏi tiểu tử này có thể biết được bí mật gì, nhưng đó không phải trọng điểm nên cũng không thúc giục hắn nói ra.
Thay vào đó là Khước Nhiên Triết, người luôn khoanh tay trước ngực im lặng theo dõi thảm họa này, là người yêu cầu cậu bé tiết lộ cái gọi là bí mật.
Hắn đã gọi bữa sáng cho cả hai nhưng đứa trẻ hiếu động lại không cho Phượng Tử cơ hội ăn khi đồ ăn đã nguội.
Dù hắn có nhìn chằm chằm vào đứa trẻ thế nào đi chăng nữa thì có vẻ như hắn chỉ là một phần của nền tảng không có cảm giác tồn tại.
"Nói cho chú biết, cháu có bí mật gì ha," Khước Nhiên Triết nói, ra hiệu cho Khước Tạ Lăng đến và cho Phượng Tử nghỉ ngơi nhưng tất nhiên, cậu đã vấp phải sự phản kháng nào đó.
"KHÔNG!" Khước Tạ Lăng nói.
Cậu không thường bất lịch sự như thế này nhưng lúc này cậu đang lên cơn thèm đường và không thể kiểm soát được miệng mình.
"Để con nói cho baba nha," Khước Tạ Lăng nói trước khi thì thầm điều gì đó vào tai Phượng Tử.
Bất cứ điều gì đứa trẻ đó nói, rất có thể có liên quan đến Khước Nhiên Triết, bởi vì Khước Tạ Lăng luôn nhìn chằm chằm về hướng đó.
Giật mình trước khả năng phân biệt chính xác của Khước Tạ Lăng, y phải đuổi hắn đi trước khi con quái vật nhỏ nói ra điều không nên nói.
“Sao con không bay vòng quanh và đốt cháy một phần năng lượng nào?”
"Được ạ!" Khước Tạ Lăng hào hứng nói, nhảy khỏi lòng Phượng Tử và nắm lấy tay Airen, "Chúng ta bay đi."
Airen không từ chối và để Khước Tạ Lăng dẫn cô đi tiếp.
Cô hóa thân thành một con đại bàng vàng, khiến cô trở thành bậc thầy trong việc bay lượn trên bầu trời nên đương nhiên cô sẽ không từ chối.
Vừa rời đi, Ôn Tần Khê liền đặt lại bữa sáng và ăn cùng Khước Nhiên Triết.
Sau bữa ăn thỏa mãn, Ôn Tần Khê quyết định đi dạo một chút, ngắm nhìn Khước Tạ Lăng bay quanh thị trấn.
Y đang định xin lỗi thì Khước Nhiên Triết theo bản năng đi theo phía sau y và hỏi: "Tôi có thể đi cùng không?"
Ôn Tần Khê tự nhiên không có vấn đề gì.
Đây là một trong những dấu hiệu và triệu chứng của việc CEO phải lòng y.
Giá như mọi thứ có thể đơn giản như vậy trong thế giới thực.
Cả hai sánh bước bên nhau trên những con phố đông đúc, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn chú rồng con bay theo sau chú đại bàng vàng.
Nhìn thấy con rồng nhỏ bay lên trời, Khước Nhiên Triết nhớ lại câu hỏi mình muốn hỏi.
“Cậu nhóc gây rối đó đã nói gì thế?” Nhắc đến cái gọi là bí mật, cậu bé thì thầm vào tai Phượng Tử.
Hắn rất nghi ngờ, chuyện này có liên quan đến mình, nhưng lại không muốn hỏi trước mặt Khước Tạ Lăng.
Ôn Tần Khê kỳ thực đang bận có chút ngang ngược tận hưởng cảm giác vai chạm nhau, bởi vì đường đi vừa chật hẹp lại đông đúc, thỉnh thoảng lại càng nghiêng người gần hơn.
Một nụ cười ngọt ngào khó thấy xuất hiện trên khuôn mặt y, trông như một kẻ bi3n thái.
Chính Khước Nhiên Triết đã đưa y trở lại trái đất nhưng ngay cả khi đó vẻ mặt của y vẫn có chút mơ màng, mơ màng đến mức Khước Nhiên Triết có thể nhận ra.
"Có chuyện gì với cậu vậy?" Khước Nhiên Triết nhìn chằm chằm vào Phượng Tử với sự quan tâm thực sự.
Ôn Tần Khê vừa bị bắt quả tang cảm thấy hai má nóng bừng, chóp tai bán đứng mình.
"Ừm...!không có gì.
Không có gì," Ôn Tần Khê đáp, tăng tốc, giả vờ như đang quan tâm đ ến thứ gì đó ở một quầy hàng gần đó.
Không cần suy nghĩ nhiều, Ôn Tần Khê nhặt lên một chiếc băng đô tai mèo đáng yêu, cố gắng xoa dịu cảm giác bối rối.
Y không khỏi cảm thấy mình giống như một nữ sinh nhỏ bé đang ngượng ngùng trước người mình yêu.
Xấu hổ quá, y lơ đãng nghĩ trong khi nghiên cứu chiếc băng đô trên tay.
“Cậu có định mua cái đó à?” người chủ quầy hàng đang nhìn y hỏi.
Người phụ nữ nghi ngờ y là một kẻ bi3n thái vì hầu hết các cô gái nhỏ đều thích những thứ này, vậy một người đàn ông trưởng thành sẽ làm gì mà mua những thứ như vậy.
Chưa một lần cô nghĩ rằng người đàn ông này có thể mua nó cho con gái mình vì người đàn ông này trông còn quá trẻ để làm bố.
"Ân..." Ôn Tần Khê ý thức được chính mình đang cầm cái gì nói.
Sau đó, y dứt khoát quay người lại, đặt nó lên đầu Khước Nhiên Triết và nói: "Dễ thương", mỉm cười rạng rỡ.
Khước Nhiên Triết, "..."
Dễ thương? Cậu đang gọi ai là dễ thương? Khước Nhiên Triết nghĩ, cởi chiếc băng đô ra và đặt lại trên quầy hàng.
Hắn đã được gọi bằng mọi thứ khác nhưng thậm chí còn không dễ thương khi còn là một đứa trẻ, vậy đây là tình huống gì vậy?
Chủ quầy hàng rất tức giận nhưng ngay trước khi cô hét lên đuổi theo hai người đã làm mất hàng hóa của mình, Khước Nhiên Triết đã quay lại và mua chiếc băng đô trước khi chạy theo Phượng Tử.
Vì Phượng Tử đã cả gan bắt hắn mặc thứ dễ thương như vậy ở nơi công cộng nên sẽ công bằng nếu hắn trả lại y gấp bảy lần.
Danh tiếng của y với tư cách là một vị tướng đang bị đe dọa.
"Tại sao cậu hành động kỳ lạ vậy?" Khước Nhiên Triết hỏi ngay khi bắt kịp y.
Hắn biết có điều gì đó không ổn nhưng không thể chỉ ra được.
Không chỉ có Khước Nhiên Triết giật mình, ngay cả Phượng Tử cũng chết lặng trong giây lát.
Ai dám trơ tráo ôm y?
Trong lúc đang suy nghĩ, y đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc mà nhân vật Phượng Tử từng rất quen thuộc.
Đây là một trong những cuộc gặp gỡ tình yêu trước đây của Phượng Tử, hay nói chính xác hơn là bạn tình cũ gần đây.
Y bối rối không biết phải trả lời thế nào, đặc biệt là sau khi cô dụi mặt vào ngực y ngửi mùi hương của y trong khi nói: "Tử Tử anh yêu.
Em nhớ anh" bằng một giọng khiêu khích.
Chết tiệt!...!tiểu thư, cô đúng lúc thật kỳ lạ, y đang định đẩy cô ra, nhưng Khước Nhiên Triết, người đang cau có ngay bên cạnh y, đã tách hai người ra và nói: "Xin cô tự trọng."
Lúc đầu cô rất khó chịu nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà cô chỉ thấy trên mạng, cô đột nhiên trở nên tử tế hơn và nói: “Nếu không phải vì trái tim tôi thuộc về Phượng Tử thì tôi đã-…ah! Anh đang làm gì vậy?”?"
Ôn Tần Khê không thể để cho nữ nhân này nói xong câu nói của mình.
Nếu cô nhìn Khước Nhiên Triết nhiều như vậy, chắc chắn hắn sẽ móc mắt cô ra.
Thế là y nắm lấy khuỷu tay cô và kéo cô vào một nhà hàng gần đó.
***
Khước Nhiên Triết nhìn hai người tưởng chừng như thân thiết cùng nhau bước đi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Làm sao Phượng Tử có thể bỏ rơi hắn như vậy?
Đang hờn dỗi nhìn họ, hắn nghe thấy Phượng Tử gọi hắn: "Anh định mọc rễ giữa đường à?"
Những lời đó bằng cách nào đó đã làm hắn bình tĩnh đến mức hắn đi theo họ và ngồi cùng họ ở một chiếc bàn trong góc.
Cô gái vừa bị ép ngồi đối diện với hai người đàn ông không khỏi r3n rỉ.
"Anh xem anh ta đối xử với em như thế nào, có lẽ Thượng tướng có thể đối với em...!"
"Này, này," Ôn Tần Khê gõ gõ mặt bàn vẻ mặt khó đoán, "Nhìn qua đây, chuyện này không liên quan gì đến anh ta."
"Tử anh yêu, anh chắc chắn đã thay đổi rồi.
Anh đã không gặp em kể từ khi anh chia tay em vì con Triệu Hoàng Mỵ đó.
Nhân tiện, mọi chuyện thế nào rồi?...Hả, xét theo phản ứng của anh thì có vẻ dạo này không ổn lắm," cô hơi nghiêng đầu nói, để lộ cái cổ trắng nõn với vết sẹo cắn chắc chắn là do Phượng Tử để lại, "một đêm nữa em sẽ nói cho anh biết tại sao em lại ở đây?".