“Ưm…..”
Từ trong giấc ngủ, Chu Hải Yên chậm rãi dần tỉnh lại, nàng chỉ mới hơi lờ mờ tỉnh giấc thì cảm giác toàn thân rã rời mệt mỏi liền ập tới khiến nàng cảm thấy mình hiện giờ dù nhấc ngón tay khí lực cũng chẳng có nổi.
“Ta đây là bị gì?”
Chu Hải Yên trong lòng tự hỏi thì một lượng trí nhớ không ngắn như khắc sau vào đại não nàng liền hiện lên, nhất thời cả khuôn mặt của Chu Hải Yên liền đỏ bừng lên.
Nàng trong lòng lập tức tràn đầy xấu hổ cùng không thể tin được.
Nàng thế mà lại song tu cùng Lục Dạ, người mà mình mới gặp đúng hai lần, không chỉ thế lần song tu này còn…..kéo dài đến tận ngày đêm đúng y như những gì nữ nhân kia bảo.
Nhớ đến biểu hiện phóng đãng của mình khi đó, Chu Hải Yên chỉ muốn đào một cái hố rồi tự chôn mình xuống, nàng vốn dĩ lạnh lùng vậy mà lại biểu hiện như thế thật là quá mất mặt đi.
Không những thế, Lục Dạ còn bắt nàng gọi hắn là phu quân!
Nhớ tới lúc mình gọi hắn phu quân rồi cùng hắn triền miên khiến Chu Hải Yên trong lòng nâng lên sóng to gió lớn xấu hổ cùng khác lạ cảm giác.
Vốn dĩ Chu Hải Yên định sẽ một mình đến cuối đời, nàng mục tiêu từ lâu đã chỉ còn là cứu lấy muội muội của mình.
Nhưng giờ lại có quan hệ khó nói với Lục Dạ khiến đạo tâm vốn dĩ vững như bàn thạch của Chu Hải Yên bắt đầu lung lay.
“Ưm~”
“Nếu tĩnh rồi thì mau mở mắt ra đi!”
Bỗng nhiên có một thứ gì đó chợt chạm vão mũi Chu Hải Yên khiến nàng rẽ ngâm lên, tiếp theo đó là âm thanh ôn nhu trầm ổn của nam nhân khiến toàn thân Chu Hải Yên cứng đờ.
Trời ạ, nàng nãy giờ thế mà thoải mái không chút khó chịu nào nằm trong lòng Lục Dạ, thậm chí mấy biểu cảm lúc nãy của nàng có khi đều bị hắn nhìn thấy hết rồi.
Nhất thời, Chu Hải Yên toàn thân cứng đờ không dám mở mắt, nàng trong lòng kiên quyết, có đánh chết cũng phải giả vờ ngủ!
“Còn giả vờ sao….”
“Xoạt!”
“Áhh!”
Lục Dạ nhìn Chu Hải Yên toàn thân cứng đờ nhưng vẫn giả vờ như đang ngủ nhắm tịt hai mắt liền cưỡi khẽ, hắn bỗng lật người một cái khiến cho Chu Hải Yên thân thể mềm mại nằm dưới thân mình.
Chu Hải Yên bị động tác của Lục Dạ khiến cho bất ngờ liền vô ý phát ra một tiếng rên khẽ, Lục Dạ thấy vậy liền nhếch mép, hắn từ từ cúi đầu xuống.
Chu Hải Yên dù không mở mắt nhưng với giác quan của một Tiên Đế, nàng vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được hành động của Lục Dạ.
Tim nàng đập càng ngày càng nhanh, trong đầu nàng hiện giờ là bối rối cùng ngại ngùng vô tận.
Cuối cùng, Chu Hải Yên liền chọn buông xuôi mặc cho Lục Dạ làm gì thì làm, nàng thân thể chỗ nào không bị hắn thấy, nơi nào hắn chưa đụng?
“Phù…..nếu ngươi không chịu mở mắt ra thì ta sẽ tiếp tục làm đấy…..”
“Ưm…..làm?”
Lục Dạ kề sát đầu mình bên tai Chu Hải Yên thổi nhẹ một hơi rồi thì thầm, luồng hơi nóng tràn đầy nam nhân khí tức khiến Chu Hải Yên không kìm được khẽ rên rỉ một tiếng, nàng có chút mộng bức khi nghe lời nói của Lục Dạ nhưng lập tức nàng đã hiểu ra.
“Ngươi……biến thái!!”
Chu Hải Yên không thể giả vờ được nữa, nàng khuôn mặt đỏ bừng đưa tay đẩy ra Lục Dạ không cho hắn cơ hội làm bất cứ việc gì.
Toàn thân nàng giờ như rã rời, nếu mà tên này còn làm nữa chắc nàng sẽ không chịu nỗi mất.
Ngại ngùng, xấu hổ đồng thời Chu Hải Yên cũng là vô cùng kinh dị sức chiến đấu bất bại của Lục Dạ.
Hắn làm nàng ngày đêm không mệt mỏi mà nàng đã gần như rã rời rồi đây này.
“Haha, biến thái mới có thể gọi tỉnh ngươi dậy không phải sao, Nương tử?”
“Ai…..ai là ngươi nương tử……ngu ngốc!”
Chu Hải Yên nghe được lời nói cùng nụ cười xấu xa trên mặt Lục Dạ liền xấu hổ đỏ bừng mặt, nàng nghiên đầu qua hướng khác không dám nhìn thẳng hắn mà lắp bắp nói.
“Không phải nàng gọi ta phu quân sao? Giờ lại chơi đã không nhận người, không ngờ cung chủ Thiên Thủy Cung lại là người như vậy không có trách nhiệm!”
Lục Dạ một mặt sầu bi như thiếu nữ bị oan ức nhìn lấy Chu Hải Yên ủy khuất nói nhìn vô cùng buồn cười.
“Hừ, ngươi vô sỉ!”Chu Hải Yên có chút bực bội trợn mắt nhìn thẳng Lục Dạ quát nhẹ, nàng vì cứu hắn mà làm việc này, thế mà tên này lại kêu nàng không có trách nhiệm.
“Ngươi còn không mau…….Ưm~”
Chu Hải Yên hai tay đặt lên ngực Lục Dạ muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng lời nói chỉ vừa thốt ra vài chữ thì đã bất chợt bị hắn động tác khiến cho im bật lại.
Chỉ thấy, Lục Dạ nhân cơ hội cúi đầu xuống gặm chặt lấy Chu Hải Yên đôi môi đỏ mọng xinh xắn trong ánh mắt trợn trừng có phần không thể tin được của nàng.
“Ưm…..ahh……..ư…..”
Chu Hải Yên lúc đầu hơi có phần phản kháng nhưng sau đó cũng dần dần chìm vào nụ hôn của Lục Dạ, hai mắt nàng dần hiện lên mê ly vòng tay qua cổ ôm lấy Lục Dạ thân thể.
“Ưm…….ahh……..không được!”
Dần dần, Lục Dạ động tác càng táo bạo hơn, hắn vươn tay ra bắt đầu sờ xoạng khắp thân thể mềm mại trắng nõn của ta, hai bàn tay tinh quái của hắn bắt đầu tiến lên từ phần bụng đến ngực của Chu Hải Yên rồi tiếp đó liền xoa nắn đôi bạch thỏ to lớn lại mềm mại vô cùng khiến nàng không nhịn được rên rỉ liên tục.
Chu Hải Yên cảm nhận ngực mình bị tập kích thì mới bừng tỉnh, nàng đưa tay dùng lực đẩy ra Lục Dạ không cho hắn tiếp tục hành động của mình.
“Ngươi đúng là biến thái!”Chu Hải Yên đưa tay che lấy thân thể trần trụi tuyệt mỹ của mình, nàng thở phì phò chỉ thẳng Lục Dạ xấu hổ cùng ngại ngùng không thôi hét lên.
Tên này thế mà dám xàm sở nàng, kinh khủng hơn cả là nàng còn cảm thấy vô cùng tự nhiên nữa chứ.
“Haha, được rồi.
Ta cũng không đùa nàng!”
Lục Dạ cười ha hả cũng không ép buộc Chu Hải Yên, hắn nghiên người về sâu dùng ánh mắt hứng thú nhìn chằm chằm toàn thân của nàng, quả thật là Chu Hải Yên thân hình cực kỳ hoàn mỹ đẹp đẽ, hình xăm song ngư sau lưng nàng còn khiến cho nàng có thêm một vẻ quyến rũ lạ thường khiến hắn vô cùng yêu thích mà nhìn ngắm.
“Ngươi……ngươi nhìn nơi nào thế hả?!!”
Chu Hải Yên trợn mắt nhìn Lục Dạ quát nhẹ, nàng trên người tức thì liền phủ lên một bộ y phục mới tinh che đi cơ thể hoàn mỹ đẹp đẽ của mình, Lục Dạ thấy vậy cũng là vô cùng tiếc nuối thu hồi tâm mắt, dù sao thì hắn nơi nào mà chả nhìn rồi a…..
“Chỗ nào mà bổn đại gia chẳng nhìn của ngươi rồi, cần gì phải như thế ngại ngùng chứ!”
Lục Dạ cười khẽ nói, hắn giọng điệu trở về như ban đầu có chút bất cần đời, khi nãy chỉ là thử xưng hô sến súa một chút mà thôi, kết quả là Lục Dạ thấy cũng bình thường nhưng hắn vẫn là quen xưng hô với người khác và cả nữ nhân của mình như này hơn.
“Xoạt!”
“Áhh!!”
Lục Dạ bỗng đứng dậy khiến Chu Hải Yên nhìn thấy hết toàn thân hắn, nàng dù đã thấy rất nhiều lần nhưng vẫn là cực kỳ ngại ngùng hét lên, nàng đưa hai tay che lại hai mắt của mình không dám nhìn Lục Dạ.
“Haha!”
Lục Dạ thì lại thấy Chu Hải Yên biểu hiện rất đáng yêu, hắn hơi cười vài tiếng rồi liền đưa tay cầm lấy quần áo của mình trên mặt đất mà mặc vào.
“Được rồi, ngươi mở mắt ra đi!”Lục Dạ mặc lại xong quần áo liền tiến tới đưa tay mở ra Chu Hải Yên hai tay đang che trước mắt.
Hắn nhìn cười khẽ cười nói, cô nàng này lúc trước nhìn rất lạnh lùng kinh khủng nhưng giờ lại ngại ngùng như con nai vàng ngơ ngác thế này.
“Bà già kia…….rời đi rồi sao?”Lục Dạ hơi khẽ cười rồi lại nhíu mày, hắn nhìn Chu Hải Yên hỏi.
“Ừm, ngay khi ngươi bất tỉnh thì nàng cũng lập tức rời đi!”
Chu Hải Yên tuy không biết quan hệ của Lục Dạ và nữ nhân kinh khủng kia nhưng nghe được xưng hô của hắn cùng trong mắt hắn khác lạ cảm xúc, có phần giống với khi nàng nhìn muội muội ánh mắt liền đoán được quan hệ của cả hai không đơn giản.
Vì vậy, Chu Hải Yên liền thành thành thật thật nói cho Lục Dạ biết tất cả những gì xảy ra sau đó.