Edit: Kogi
Ngụy Y Khang coi Hỉ Thụy Tư là đối thủ mạnh trên thương trường, công ty mới nổi đột nhiên vọt lên giành giải thưởng thực phẩm xuất sắc, chính là một mối uy hiếp khổng lồ đối với thể diện và lợi ích của Ngụy Y Khang, muốn dùng quảng cáo để đánh bại pudding Hỉ Thụy Tư, cũng vì thiết kế chưa thể thực hiện đã bị từ chối, Ngụy Y Khang lòng rối như tơ vò.
Ngụy Y Khang dù sao đi nữa cũng là lập nghiệp từ ngành thực phẩm thú cưng, ba cái thứ nguyên tắc này nọ đối với ông – một nhà kinh doanh – chẳng đáng mấy đồng, đối với Ngụy Y Khang lúc này, chỉ cần có thể đánh đổ Hỉ Thụy Tư, dù muốn ông làm chuyện trái lương tâm ông cũng chấp nhận.
Ngụy Y Khang ngồi một mình trong phòng khách ở nhà, nửa đêm, vợ con đều đã ngủ say, ông chán chường kẹp điếu thuốc lá, tay vịn chặt ghế sofa, dựa lưng vào ghế thở ra làn khói dày đặc, trong lòng xuất hiện một hình bóng.
Con trai của La Vĩ Huyền, cậu bé tóc xanh đáng yêu không hề giống La Vĩ Huyền một chút nào, nếu để thằng bé làm người đại diện cho quảng cáo, nhất định hiệu quả hơn kế hoạch ông đề ra trăm ngàn lần, thà đưa thằng bé giống mèo đó vào ống kính còn hơn là túm mấy ngôi sao chảnh chọe lại cao giá.
Ngụy Y Khang cần mèo con, dù thế nào đi nữa cũng muốn mèo con của La Vĩ Huyền đóng quảng cáo.
Đúng lúc trong đầu Ngụy Y Khang hiện lên viễn cảnh tương lai, tạm thời quên đi mọi trở ngại trong hiện thực, chuông điện thoại vang lên.
Dụi đầu thuốc, Ngụy Y Khang nhấc máy.
“Alo?”.
“Ông chủ Ngụy phải không?”.
“Phải, anh là?”.
“Tôi họ Lâm, Lâm Triết Trình, ông chủ công ty Hỉ Thụy Tư”.
Ngụy Y Khang bật dậy, tay cầm điện thoại siết mạnh hơn, sắc mặt uể oải biến mất.
“Có chuyện gì sao?”.
“Đúng là có chuyện, muốn nhờ ông giúp một tay”.
Một người nếu sống lâu trong hoàn cảnh tươi sáng, những nguyên tắc lý lẽ của anh ta sẽ dễ dàng mất đi, Lâm Triết Trình nắm bắt được nhược điểm này, dời mục tiêu từ La Vĩ Huyền sang Ngụy Y Khang.
Lâm Triết Trình đã không còn quan tâm đến việc sự nghiệp có thành công hay không, vốn dĩ mục đích hắn lợi dụng tập đoàn tài chính theo đuổi ngành sản xuất thức ăn cho mèo là để tìm kiếm hình tượng con mèo hoàn mỹ trong lòng, thứ Lâm Triết Trình muốn chỉ có một, một con mèo rất ít người biết rằng nó sở hữu bí mật tuyệt đối không thể công khai, đó là nó có thể biến thành người, con mèo cao quý của La Vĩ Huyền.
Lâm Triết Trình gọi cuộc điện thoại này, lấy sức cạnh tranh ngành thực phẩm làm thù lao, mời Ngụy Y Khang giúp hắn một tay, đặt Ngụy Y Khang làm một mắt xích trong âm mưu của hắn.
Ngụy Y Khang không thể cự tuyệt việc Lâm Triết Trình nhờ vả, chỉ là một việc nhỏ nhặt, lại có thể đổi lấy đỉnh cao trong sự nghiệp, tội gì không làm?
Chuyển biến trong một đêm, La Vĩ Huyền không hề hay biết.
Nửa đêm, mèo con vẫn chưa ngủ.
Không phải mèo con không mệt, chỉ là đang cáu kỉnh, sáng sớm lén ra ngoài, đụng phải kẻ xấu lần trước lấy mất điện thoại di động của cậu, suýt nữa thì bị bắt cóc, được La Cảnh Linh mang về nhà, La Vĩ Huyền đã không an ủi cậu thì thôi, lại còn mắng cậu.
Từ chiều đến giờ, mèo con vẫn nằm trên ghế sofa hai người, mặt quay vào lưng ghế, không thèm nhìn La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền gọi cũng không đáp lại, thực ra có nửa thời gian là cậu đang ngủ, tỉnh dậy lại giận tiếp.
“Mèo con ơi!”.
“…”.
“Mèo con, tắm rồi đi ngủ nào, con như vậy sẽ ốm đó”.
La Vĩ Huyền đem phơi bộ cơm nắm đã giặt sạch sáng nay lại bị mèo con làm bẩn, đi vào phòng, mèo con vẫn giữ nguyên hiện trạng, La Vĩ Huyền chống nạnh gọi mèo con, mèo con không để ý, La Vĩ Huyền cười khổ, vẻ bó tay với cậu.
Mèo con rất tức giận, La Vĩ Huyền còn không đến an ủi cậu.
(Mèo con tức giận ba bá cũng kệ sao?…Cũng không đến an ủi mèo con…).
Mèo con mở to mắt trừng ghế sofa, tai dựng đứng, lắng nghe nhất cử nhất động của La Vĩ Huyền.
(Mèo con mệt lắm rồi…không muốn tức giận nữa đâu).
La Vĩ Huyền đi tới trước tủ lạnh, lấy ra một cái pudding Thống Nhất, đến bên cạnh mèo con, lấy chăn mỏng đắp lên người cậu.
“Mèo con, có muốn ăn pudding không?”.
Mèo con không nói gì, La Vĩ Huyền ngồi nghiêng ở mép sofa, sờ sờ đầu mèo con.
“Con cứ giận mãi như vậy sao?”.
“…”.
“Đừng giận nữa, ăn pudding đi nhé?”.
“…”.
Nước mắt mèo con sắp rơi rồi, muốn làm hòa với La Vĩ Huyền.
“…Chuyện hôm nay, ba bá sẽ không xin lỗi đâu, mèo con quá bướng bỉnh rồi”.
La Vĩ Huyền quan sát phản ứng của mèo con.
Thấy mèo con vẫn không nói gì, La Vĩ Huyền thở dài, nhẹ nhàng đặt pudding lên bàn trà.
“Pudding để ở đây, ngủ sớm đi…”.
Nói xong, vỗ vỗ vai mèo con, sau đó đi vào phòng ngủ.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lạu, mèo con chầm chậm quay người, ngồi dậy, đỏ mắt, nhìn cửa phòng La Vĩ Huyền hồi lâu, cầm chăn mỏng đắp trên người, tụt xuống khỏi ghế sofa, kéo theo chăn đi về phía căn phòng, đi được nửa đường, lại quay lại lấy pudding.
La Vĩ Huyền thay đồ ngủ nằm lên giường, nghĩ về chuyện Lâm Triết Trình, làm sao có thể giáng đòn phủ đầu đối phương, tránh không chuyện bé xé ra to mà vẫn bảo vệ được mèo con, bí mật về thành phần trong pudding Hỉ Thụy Tư cũng khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Cửa phòng La Vĩ Huyền bị đẩy ra, mèo con kéo theo tấm chăn dài lê thê đứng ở cửa, La Vĩ Huyền tựa vào đầu giường nhìn cậu.
“…Ba bá…con muốn ngủ cùng ba…”.
Mèo con hơi cúi đầu nhìn La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền mỉm cười, mèo con liền chạy qua.
“Ba bá!!”.
“Ăn hết pudding rồi à?”.
“Vâng!”. Mèo con chui vào chăn, chỉ lộ đầu, “Ba bá…”.
“Hửm?”.
“Xin lỗi…Từ sau trở đi mèo con sẽ không ngang bướng nữa…”.
“…”. La Vĩ Huyền nắn nắn mặt mèo con, “Vậy từ sau trở đi ba ba cũng không bao giờ mắng mèo con nữa”.
Mèo con ôm La Vĩ Huyền, rất là yên tâm.
“Ba bá…”.
“Ơi?”.
“Ngủ ngon…”.
“Ngủ ngon”.
“Ba bá…”.
“Ơi?”.
“Ngày mai chúng ta đi thăm Đại Bảo đi…”.
Công ty của La Vĩ Huyền và Kadic dù sao cũng đã ký hợp đồng, đương nhiên phải giúp bên kia nâng cao doanh thu, muốn chương trình của anh xử lý hình ảnh, được thôi, muốn quảng cáo của anh ở dạng D, được thôi, muốn mèo con của anh làm gương mặt đại diện, đừng hòng.
Lưu Man Dung theo lệnh ông chủ, nói muốn đứt lưỡi xin La Vĩ Huyền bán mèo con, Vương Quý Kiệt thì trăm phương nghìn kế muốn mèo con làm model của hắn, không sợ quảng cáo vô vị, Vương Quý Kiệt muốn mèo con làm nhân vật chính trong album của hắn.
Buổi sáng, phòng họp của La Vĩ Huyền tranh cãi kịch liệt, người này nói một đằng người kia nói một nẻo, Hứa Duy Hân và Trang Khải Minh như hai bức tường lửa, trả hết những yêu cầu vô lý về.
“Lạc đề rồi! Nếu đến nội dung cũng không đề ra được, thì diễn viên tốt đến mấy cũng vô ích!”.
“Không, nếu con trai ngài La có thể tham gia, nhất định có thể nâng cao doanh thu”.
“Cô Lưu, lời này của cô có vấn đề, con trai ông chủ tôi đâu phải minh tinh, muốn doanh thu thì tự đi mà mời một vị!”.
“Tiền không phải vấn đề”. Ngụy Y Khang vội vàng mở miệng ngắt lời Hứa Duy Hân, “Ngài La, mất bao nhiêu tiền cũng được, trừ cậu bé ra không ai có thể đảm đương được!”.
La Vĩ Huyền nhướng mày, Hứa Duy Hân nhận ra anh đang nổi giận, La Vĩ Huyền ngồi ghế Chủ tịch, nhưng đang lui dần về phía sau, tất cả im lặng không nói, La Vĩ Huyền nhìn chằm chằm Ngụy Y Khang, thực sự cảm thấy không vui vì ý đồ dùng tiền mua mèo con, duỗi các ngón tay đang nắm chặt, La Vĩ Huyền nở nụ cười lịch thiệp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy uy nghiêm đáng sợ.
“Ông chủ Ngụy, sao có thể nói lời nặng nề như thế, tôi tin là với sự giúp đỡ toàn lực, sự nghiệp của ông có thể lên như diều gặp gió”. Ngữ điệu chậm rãi của La Vĩ Huyền khiến thần kinh người khác căng thẳng, mắt anh không chút nể tình nhìn thẳng vào Ngụy Y Khang, nhắc nhở ông ta bỏ ý định trong đầu, đừng nhiều lời vô ích.
Ngụy Y Khang định nói thêm vài câu cứu vãn, La Vĩ Huyền khoát tay ngắt lời, Trang Khải Minh hiểu ý lập tức phát tài liệu dự phòng, La Vĩ Huyền gật đầu với hắn.
“Đề tài vừa rồi dừng lại ở đây, chúng ta có nhiều nhân tài ưu tú mà cứ bỏ không chẳng phải rất đáng tiếc sao? Tài liệu trên tay mọi người lúc này là thiết kế của công ty chúng tôi”. Sau khi mọi người bác bỏ thiết kế của Ngụy Y Khang, La Vĩ Huyền lại làm lại lần nữa, cũng là để tiện dời đi lực chú ý của mọi người đối với mèo con.
“Tiểu Trang, thuyết minh cho mọi người”.
Trang Khải Minh hiểu ý, đón lấy ánh mắt của mọi người, bắt đầu trình bày.
Từ lúc bắt đầu cuộc họp đến giờ, nhân vật chính của cuộc tranh cãi là mèo con, nhưng cậu vẫn vô cùng thích ý thoải mái, hoàn toàn không biết La Vĩ Huyền ở trong phòng họp bàn chuyện liên quan đến cậu, sung sướng chơi game ăn kem pudding trong phòng nghỉ.
Mèo con chơi rất chăm chú, hai chân nửa quỳ trên ghế, một tay cầm kem pudding bỏ vào miệng, một tay gõ bàn phím, quanh miệng dính đầy kem, mắt dán vào màn hình, ghế xoay trượt tới trượt lui, toàn thân mèo con là mùi thơm ngọt ngào, cậu nhấn một phím, chuột nhỏ trong màn hình bị ném vào thùng tài nguyên, đổi một con to hơn, chuột to có bộ tóc dựng ngược bốc lửa, trông cực kì hung dữ, màn hình đưa chỉ lệnh, “Xin hãy nhập tên chuột của bạn”, mèo con ngẫm nghĩ, liền gõ, “ㄐㄧㄥˇ” (). Anh à, ăn miếng kem pudding, sau đó nhìn mặt con chuột.
(Đúng là con chuột hung dữ!).
Mèo con nhớ tới khuôn mặt giận dữ của La Vĩ Huyền hôm qua khi mắng cậu.
Mèo con xóa chữ đã nhập, gõ lại thành “ㄅㄚ” (). ㄅㄚ, lại ăn miếng pudding nào, nhìn mặt con chuột.
() () Hai chữ tiếng Nhật này phiên âm lần lượt là Jing (Cảnh), Ba (Ba ba), tức là chỉ La Cảnh Linh và La Vĩ Huyền.
“Giống quá đi!!”. Mèo con run vai cười khanh khách, La Vĩ Huyền mà biết nhất định sẽ khóc không ra nước mắt.
Ngoài cửa, Lưu Man Dung rời phòng hội nghị cho thoáng khí tình cờ đi ngang qua phòng nghỉ, nghe thấy tiếng cười của mèo con liền lén hé cửa ra xem.
Dáng vẻ đáng yêu của mèo con khiến cô không khỏi ngây người.
Mái tóc xanh xám gợn sóng, đuôi tóc hơi quăn tạo cảm giác vô cùng tự nhiên, toàn thân tỏa ra hương vị ngọt ngào.
Kem pudding của mèo con chảy xuống, cảm giác lành lạnh khiến cậu dừng cười, liếm liếm tay, trông y như một chú mèo.
Lưu Man Dung thầm khen ngợi, dù là động tác liếm tay, hay là dáng vẻ ăn kem, mèo con giống hệt một thần tượng quảng cáo thực phẩm trời sinh, thật sự vô cùng đáng yêu, lông mi dài chớp chớp ánh tia sáng xanh lam, gò má ưu nhã nghiêng nghiêng làm người khác rung động, dù Lưu Man Dung từng nếm thử vị kem pudding, nhưng cô vẫn muốn ăn thử chiếc trong tay mèo con, nhất định là một cây kem ngon nhất trên đời.
Mèo con phát hiện có ánh mắt nhìn mình, ngẩng đầu, thấy Lưu Man Dung nghiêng đầu vào nhìn, cậu cũng nghiêng theo, mắt đối mắt, đôi mắt xanh lam chớp động, Lưu Man Dung tỉnh táo lại.
“…À! Chào em”. Lưu Man Dung đi vào, do dự tiến về phía mèo con, trong lòng nghĩ làm sao thuyết phục mèo con đóng quảng cáo, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi kem trong tay mèo con, “Chào em, chị là đồng nghiệp của ba em…tiểu thiếu gia…em thích ăn kem ốc quế à?”.
Nếu có thể dùng kem dụ dỗ mèo con cũng là một cách hay, Lưu Man Dung nghĩ vậy.
“Mèo con gật đầu, “Thích ạ!”. Mèo con phát hiện Lưu Man Dung nhìn chăm chú vào que kem trong tay mình, “Chị muốn ăn không? Mèo con còn nhiều lắm”.
Mèo con nhảy xuống ghế, chạy đi mở tủ lạnh phòng nghỉ, Lưu Man Dung đi theo, cửa tủ lạnh mở ra, cô há hốc miệng ngay tại chỗ.
Đáng lẽ phải nghĩ tới rồi mới phải. Với tài sản của La Vĩ Huyền con sợ con anh ta đói sao? Chỉ thấy trong tủ lạnh nhét đầy pudding Thống Nhất, tầng lạnh còn có cả đống hộp kem pudding, có lẽ từ khi mèo con mỗi ngày đều chạy tới công ty La Vĩ Huyền, pudding liền trở thành món điểm tâm “chuẩn” của công nhân viên công ty La Vĩ Huyền.
Mèo con quả nhiên phù hợp với quảng cáo thực phẩm!
“Chị không ăn à?”.
“…Hả…không cần đâu! Ha…ha ha!”.
Lưu Man Dung chán nản ngồi trên ghế nghĩ mãi không ra mồi câu mèo con.
Hỏi mèo con có muốn quần áo đẹp không, mèo con trả lời có một chị gái tặng cậu đồ cơm nắm và đồ khủng long khá thú vị, lần sau mặc cho cô xem.
Hỏi mèo con có muốn đi chơi đâu không, cậu đáp ba bá nói đi đâu phải được anh đưa đi mới được.
Hỏi mèo con có muốn PS không, mèo con nói không biết đó là gì, Lưu Man Dung giới thiệu cho cậu, mèo con hiểu rồi liền nói cậu có trò chơi con chuột ba bá tự thiết kế cho rồi.
Hỏi mèo con có thích điện thoại di động hay gà quay không, mèo con nói cậu có điện thoại di động nhưng bị kẻ xấu lấy đi, mèo con không thích gà quay, thích pudding thôi.
Mèo con không có thứ gì đặc biệt mong muốn, La Vĩ Huyền đều chuẩn bị đầy đủ cho cậu rồi.
Lưu Man Dung thở dài, vốn dĩ đã từ bỏ ý định đi ra ngoài, ánh mắt liếc qua màn hình máy tính thấy con chuột hung dữ le lưỡi với mình.
“A!”. Lưu Man Dung chợt nảy ra ý tưởng, hỏi mèo con: “Tiểu thiếu gia! Em thích chuột con đáng yêu không?”.
“Chuột con?!”, mắt mèo sáng lên, “Chuột con!! Mèo con thích!!”.
“Thích không?”.
“Thích!!!”.
“Chị có thể tặng em chuột con đáng yêu nè! Còn sống hẳn hỏi! Dễ thương cực! Chuột con béo mập”.
Mèo con nhảy lên, gật mạnh đầu: “Được! Mèo con muốn!”.
“Ừm”.
Mèo con bắt đầu tưởng tượng chú chuột nhỏ trong màn hình hoạt bát nhảy ra xuất hiện trước mặt cậu, phải bảo chị Nhiễm làm một bộ cơm nắm tí hon cho nó mặc, mèo con sung sướng.
“Nhưng mà, chị có một điều kiện”.
“Điều kiện gì! Chị nói đi! Mèo con nghe!”.
“Em đồng ý đi đóng quảng cáo được không?”.
“Quảng cáo”.
Lưu Man Dung ngoắc gọi mèo con tới gần chút nữa, nói cho cậu biết đóng quảng cáo có thể được ăn rất nhiều thứ, còn có thể lên TV, kiếm tiền, có rất nhiều rất nhiều chỗ tốt.
Mèo con hỏi Lưu Man Dung có thể tìm Na Na Quả và Mễ Quả hay không, Lưu Man Dung nói chỉ cần là chú mèo xinh xắn đều được.
“Na Na Quả và Mễ Quả rất xinh đó!!”.
“Vậy thì được rồi”.
Hai người vỗ tay hoan hô, giao dịch thành công.
“Ba bá! Mèo con muốn quay quảng cáo”.
Mèo con kêu to chạy vào phòng làm việc của La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền suýt nữa ngã ngửa, nhíu mày.
“…Con biết con đang nói gì không?”.
“Biết mà! Ba bá! Cho mèo con quay quảng cáo nha!”.
Mèo con chui vào giữa La Vĩ Huyền và bàn làm việc, ngừa đầu ra sau nhìn La Vĩ Huyền, lắc đùi La Vĩ Huyền năn nỉ anh.
La Vĩ Huyền day day trán.
“Không được”.
“Nhưng mèo con muốn!”. Mèo con giữ đùi La Vĩ Huyền, tức giận giậm chận, lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn La Vĩ Huyền.
Nếu bạn có một chú chó siêu đáng yêu, một chú heo siêu đáng yêu, một chú chuột hamster siêu đáng yêu nói chung là các loại thú cưng siêu đáng yêu, khi nó dùng đôi mắt to lấp lánh khát vọng chăm chú nhìn cây kem ốc quế trong tay bạn, ngồi ngay ngắn trước mặt bạn, dáng vẻ xin xỏ thỉnh thoảng ngọ nguậy thân thể và nuốt nước miếng thu hút sự chú ý của bạn, sóng mắt như dò hỏi “Thực sự không cho tui sao? Một chút cũng không cho sao?”, khi nó nhìn thấy bạn chuẩn bị ăn miếng kem ốc quế cuối cùng, liền vừa kích động vừa khẽ khàng rên rỉ, bạn thực sự ăn nổi sao?
Mặc dù đã quay mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn có thể chạm nhận được ánh mắt nóng bỏng đằng sau, quá đáng hơn, cục cưng của bạn còn nhích người tới trước mặt bạn tiếp tục cầu xin, nếu lúc này bạn nói “Không…đừng ngốc thế!! Tao sẽ không cho mày ăn đâu!…” thì sẽ phát hiện giọng nói của bạn ngày càng nhỏ, dường như một giây sau sẽ bị khuất phục.
Kem ốc quế cuối cùng vẫn tơi vào miệng của nó.
Cảm giác của La Vĩ Huyền chính là như vậy, anh có sức nhẫn nại bền bỉ, mèo con lại có công phu quấn người không bỏ cuộc, dính trên người La Vĩ Huyền, lúc thì làm nũng năn nỉ, lúc lại giận dỗi, kêu to với La Vĩ Huyền, cuối cùng lại dính vào người La Vĩ Huyền.
“Đi mà!! Ba bá! Chỉ một lần này thôI! Mèo con năn nỉ năn nỉ đó!”.
La Vĩ Huyền khuất phục, mèo con thắng lợi.
Có một loại hamster mập, giống Campbelli, một đôi giá thị trường có thể lên tới nghìn tệ, lông toàn thân màu pudding cuộn trong ống gỗ như một viên cầu nhỏ, trùng hợp là loại chuột này có tên gọi khác là chuột pudding, pudding? Chẳng phải là thứ mèo con thích nhất sao! Lưu Man Dung lập tức mang chúng nó từ cửa hàng thú cưng về nhà tận tình chăm sóc, hai con chuột này chính là mấu chốt thành công của quảng cáo.
“Công quỹ?! Một đôi chuột cộng thêm một bộ thiết bị nuôi đã là sáu nghìn tệ! Cô bị điên à?”.
“Lắm chuyện! Cứ nuôi đi!”.
Thế là quảng cáo bánh donut siro của Kadic bắt đầu quay.
“Nào! Mặt quay sang bên kia, đừng chớp mắt!”.
“Dạ ~~”.
“Trời ạ! Mèo con! Sao em đáng yêu vậy chứ!”.
“Anh Cảnh ~~”. Mèo con nhíu mày ngẩng mặt, không dám lộn xộn.
Khuôn mặt mèo con bị thợ trang điểm bôi tới bôi lui, phấn trắng khiến làn da càng nõn nà hơn trước, La Cảnh Lỉnh đến xem quá trình quay chụp rung động nửa ngày.
(Làm gì cần trang điểm chứ).
La Vĩ Huyền ở hiện trường giám sát, đi qua nhìn mèo con trang điểm, thầm nghĩ mèo con của anh vốn đã xinh đẹp ăn ảnh, trực tiếp đặt trước ống kính cũng không có một chút tì vết, trang điểm chỉ là việc thừa thãi mà thôi.
Chủ nhân Na Na Quả và Mễ Quả đều tới, mèo nhà họ muốn quay quảng cáo, ai cũng ăn mặc chỉnh tề, người còn hồi hộp hơn cả mèo.
“Nhóc, đang trét cái gì lên mặt vậy! Bọn ta có cần không?”. Na Na Quả ngồi cái ghế bên cạnh mèo con nói chuyện, vào tai người khác chỉ là tiếng mèo kêu.
“Không biết nữa…”.
“Em ơi! Đừng động đậy!”.
Thợ trang điểm không hiểu Na Na Quả nói gì, tưởng mèo con nói một mình.
“Dạ ~~”. Mèo con chu mỏ, thợ trang điểm này không tốt, không giống Nhiễm Thải Vân, vung tay một cái vạn sự OK, mèo con liếc về phía Mễ Quả, “Mễ Quả sao vậy?”.
Na Na Quả nghe mèo con hỏi vậy liền quay sang, thấy Mễ Quả ngồi đơ ra dưới đất, hai mắt mở to, nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt ưu nhã vô cùng nghiêm túc, toàn thân run run.
“Nó ấy à! Từ hôm qua bắt đầu hồi hộp”. Na Na Quả vỗ một cái lên Mễ Quả đang cừng đờ, “Ây dà! Sợ gì! Chẳng qua là lên TV thôi mà!”. Mễ Quả vẫn không nhúc nhích, Na Na Quả lắc đầu, xoay người đi.
Một nhân viên chặn trước mặt Na Na Quả, Na Na Quả ngẩng đầu nhìn, cô gái mỉm cười.
“Ôi ~~ Mèo xinh quá! Nào nào! Để tao sửa sang lại cho mày!”.
Chuyên viên làm đẹp thú cưng tóm Na Na Quả lên, Na Na Quả thấy trong túi áo khoác trắng của cô có lược và kéo, sợ hãi giãy dụa.
“Không!! Đừng động vào lông của ta! Ta không muốn tắm! Thả ra!!”.
“Ngoan nào! Tao sẽ cho mày trở nên xinh đẹp hơn”.
“Không cần!!”.
Chuyên viên làm đẹp thú cưng thấy Mễ Quả, cười càng thêm tươi.
“Cả mày nữa!”.
Mễ Quả bị nhắc đến vẫn không động đậy, nó hồi hộp đến mức không nghĩ được gì nữa rồi.
“Ê em đừng có dại ra chứ! Mễ Quả! Chúng ta nguy hiểm tính mạng đó!”.
Na Na Quả gào to hơn.
Cách đó không xa, nghe thấy tiếng Na Na Quả kêu gào “Dừng tay!! Móng vuốt của ta!!”, mèo con rụt cổ, học được một bài học, thân là mèo, chuyên viên làm đẹp thú cưng tuyệt đối là kẻ địch khủng bố.
Tất cả các bước chuẩn bị đã xong, quảng cáo bắt đầu.
Kogi: Thi ĐH xong rồi các bạn ơi!!! Cố lết nốt bộ này xong ôm bộ mới ( ̄▿ ̄)