Edit: Kogi
Na Na Quả và Mễ Quả từ trên nóc nhà thấy Hứa Duy Hân lái xe rời đi, nghe thấy hắn khi nói chuyện điện thoại có nhắc đến mèo con, thế là kêu meo meo đòi Hứa Duy Hân đưa chúng nó đi cùng.
Hứa Duy Hân vừa đánh xe đến, La Cảnh Linh liền dẫn mèo con lên xe, Hứa Duy Hân nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mèo con bật cười.
“Nhóc quái thú đang sôi sục ý chí chiến đấu đây”.
“Anh Hân, vẫn là anh lợi hại, dạy mèo con hai chiêu cho cô ta biết mặt đi!”.
La Cảnh Linh lo một mình mèo con đánh không lại, người có thể dự tiệc tối phải có thiếp mời, Hứa Duy Hân không đi nhưng có một tấm, định đưa cho mèo con, để mèo con tự đi tìm La Vĩ Huyền, La Cảnh Linh không yên tâm lắm.
Hứa Duy Hân lắc đầu.
“Nhóc quái thú, chỉ cần tìm được ba bá của em, còn sau đó thích làm gì thì làm”.
Sự đơn thuần thẳng thắn của mèo con chính là thứ vũ khí tốt nhất, Hứa Duy Hân nghĩ vậy.
“Nhóc con! Đừng lo gì cả! Bọn chị sẽ giúp em!”.
Na Na Quả kêu meo meo, Mễ Quả gật đầu.
“Mèo con, chúng nói gì vậy?”.
“Na Na Quả và Mễ Quả muốn giúp mèo con!”. Mèo con vui vẻ ôm Na Na Quả và Mễ Quả vào lòng.
Hứa Duy Hân nhìn mèo con qua kính chiếu hậu, phát hiện bộ quần áo mèo con đang mặc vừa đáng yêu vừa cá tính, có cảm giác chín chắn hơn bình thường, Hứa Duy Hân có khiếu thẩm mĩ rất cao cũng phải khen ngợi.
“Bộ quần áo đẹp lắm”.
“Đẹp phải không! Tôi cũng thấy vậy, lần sau bảo A Thải làm thêm mấy bộ nữa”.
“Thủ công à?”.
“Đúng vậy! Chuẩn bị riêng cho mèo con đó”.
Với bàn tay khéo léo của Nhiễm Thải Vân, chỉ vài tiếng đồng hồ đã sửa bộ quần áo ban đầu nhỏ lại, tiện thể thêm thắt hoa văn phù hợp với mèo con.
“Đúng là rất đẹp”.
Trong đại sảnh bữa tiệc, nam nữ ăn mặc trang nhã, đây là bữa tiệc khánh thành tòa nhà khoa học công nghệ mới, La Vĩ Huyền và Thẩm Viên Trân đều được mời, nhân dịp này Thẩm Viên Trân muốn bàn việc nhà với cha mẹ.
“La Vĩ Huyền, trông anh có thờ ơ quá”. Thẩm Viên Trân không vui, từ lúc xuống xe, La Vĩ Huyền liền không chú ý đến cô ta, Thẩm Viên Trân không biết vấn đề nằm ở đâu.
La Vĩ Huyền biết mình tính trẻ con, chỉ vì câu “ghét nhất là mèo” của Thẩm Viên Trân mà khó chịu.
Hơn nữa La Vĩ Huyền lại đang nhớ đến mèo con, không có tâm trạng để ý đến Thẩm Viên Trân, nghĩ lúc trước anh bỏ mèo con ở nhà chạy đến công ty, cũng phải tám, chín tiếng mới gặp nhau, hôm nay mới không thấy bảy tiếng rưỡi, anh đã lo lắng như kiến bò chảo nóng, trước đây mèo con ở nhà chờ anh, hiện tại không biết cậu đang ở đâu với La Cảnh Linh, La Vĩ Huyền buồn bực, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân đi tìm mèo con của anh.
Ba mẹ Thẩm Viên Trân thấy không khí giữa hai người không ổn lắm liền không nói nhiều, cảm giác như con gái gạt mình điều gì.
Thẩm Viên Trân tức giận ngoảnh mặt sang chỗ khác, khóe mắt hình như trông thấy một bóng dáng quen thuộc, dự cảm không tốt nổi lên.
(Không thể nào! Thằng ranh đó đâu có thiếp mời! Không thể!).
Thẩm Viên Trân tưởng mình nhìn nhầm nhưng không phải, mèo con đã đến, cậu trốn phía sau cây cột ở gần cửa vào đại sảnh, do dự không dám tiến lên phía trước, người đông, cậu không tìm được La Vĩ Huyền.
“Nhóc, ở đó!!”.
Được Na Na Quả chỉ, mèo con đã nhìn thấy La Vĩ Huyền, anh đang ngồi cạnh Thẩm Viên Trân, mặt không biểu cảm, tâm trạng anh không vui mèo con vừa nhìn đã biết.
(Ba bá sao vậy?! Bị bắt nạt chăng?…).
Lo lắng quan sát một lúc, mèo con rất sốt ruột.
(Mèo con muốn đi an ủi ba bá!!).
Không còn rụt rè nữa, mèo con đặt La Vĩ Huyền lên hàng đầu, nghĩ đến La Vĩ Huyền thì không còn quan tâm đến vấn đề nào khác.
Thẩm Viên Trân vừa ngẩng đầu, rượu trong miệng suýt nữa thì nuốt không trôi, đứa trẻ đang đi đến chính là mèo con.
Khách mời và bồi bàn cả đứng lẫn ngồi đều chăm chú dõi theo cậu bé tóc xanh đang đi về phía người đàn ông anh tuấn, hai bên cậu bé mỗi bên có một chú mèo, một đen một trắng, sắc mặt nghiêm túc, tựa như hoàng tử nhỏ sắp đoạt lại báu vật thuộc về mình, hai chú mèo là hộ vệ của cậu.
“Ba bá!”.
“Mèo con?!!”.
La Vĩ Huyền kinh ngạc không nói nên lời, vừa mới nghĩ tại sao mèo con đột nhiên lại xuất hiện, đã thất thần vì cách ăn mặc của cậu.
Mèo con bình thường vẫn tính trẻ con, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, hiện tại mặc quần bó và áo ba lỗ, hiện rõ vẻ đẹp tinh tế của thiếu niên, kết hợp với đôi cánh nhỏ in sau lưng, mèo con khiến mọi người cảm thấy thật ấm áp.
La Vĩ Huyền nhớ mèo con từng nói mình là mèo Somali, mang huyết thống cao quý, quả đúng vậy, sau này lớn lên mèo con nhất định sẽ càng hấp dẫn, mình ngu quá thể, vậy mà lại bỏ bảo bối độc nhất vô nhị trên thế giới sang một bên.
Xung quanh xôn xao bàn tán, nói Tổng giám đốc La là cha đứa trẻ.
Thẩm Viên Trân mặt tái nhợt, cảm thấy bị sỉ nhục, ba mẹ Thẩm thì tràn đầy hoài nghi.
“Ba bá! Ba bá không vui sao? Mèo con lo lắm!”.
Mèo con vẫn là mèo con, mặc dù được quần áo khiến cậu có vẻ chín chắn hơn, nhưng thật ra vẫn chỉ là một chú mèo con đơn thuần đáng yêu.
Vươn tay lo lắng sờ mặt La Vĩ Huyền, động tác của mèo con khiến Thẩm Viên Trân tức điên.
La Vĩ Huyền xoa xoa đầu mèo con, kìm chế ham muốn ôm chặt cậu vào lòng, dịu dàng hỏi mèo con: “Mèo con, sao con biết mà đến đây?”.
“Vì con nhớ ba bá”. Mèo con chắp tay sau lưng, rụt rè đừng bên cạnh La Vĩ Huyền.
“Nó thật sự là con cậu?”.
Thẩm Viên Trân lập tức thay La Vĩ Huyền trả lời ba mẹ mình: “À! Đứa bé này là con của một người họ hàng La Vĩ Huyền, anh ấy chỉ nhận nuôi thôi ạ!”.
“Thật sao?”.
“Tất nhiên là thật…Vĩ Huyền?!”. Thẩm Viên Trân thấy La Vĩ Huyền đứng lên.
“Xin lỗi”. La Vĩ Huyền khom người tỏ ý xin lỗi cha mẹ Thẩm, kéo mèo con đến gần mình hơn.
Hành động này đủ để mọi người hiểu ẩn ý bên trong, mèo con thực sự là con trai của La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền đúng là ba cậu.
“Đây là con trai tôi, mèo con, đây là cô Thẩm và ba mẹ”.
Mèo con đỏ mặt gật đầu, lại nấp sau lưng La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền thật cao lớn, có thể là lá chắn phòng hộ của cậu, những người đằng sau La Vĩ Huyền thấy động tác của mèo con đều cười khẽ một tiếng.
Thẩm Viên Trân hận không thể lập tức xông tới đập mèo con một nhát, cô ta nghĩ mèo con chính là một con yêu tinh mèo biến thành, nếu không tại sao chưa đầy một ngày, nó đã trở nên xinh đẹp như vậy.
Nói mèo con là yêu tinh không đúng lắm, nói cậu là chú mèo đi hia có phép biến hình thì đúng hơn, trông đôi ủng màu trà cậu đi mới đáng yêu làm sao.
La Vĩ Huyền vốn đã không muốn tiếp tục giúp Thẩm Viên Trân, càng ở bên cạnh cô ta lâu càng nhận rõ ý đồ của cô ta, sớm làm rõ quan hệ giữa hai người mới là thượng sách, ban nãy vừa nhìn thấy mèo con anh càng kiên định hơn, trong lòng La Vĩ Huyền không muốn tốn thời gian làm người tình giả của Thẩm Viên Trân mà xem nhẹ bé yêu nhà mình.
“Chuyện gì đây?”.
“Mẹ! Con…”.
“Mẹ không hỏi con, mẹ hỏi cậu La”.
Ba mẹ Thẩm e rằng La Vĩ Huyền lừa gạt con gái mình, đột nhiên lòi ra một đứa con trai lớn thế này, họ phải hỏi cho ra nhẽ.
“Bác trai, bác nên hỏi con gái bác thì hơn”.
Đây vốn là chuyện hôn nhân trong gia đình họ Thẩm phải không? La Vĩ Huyền chẳng qua chỉ là một trong những người đứng ngoài quan sát, là công cụ bị Thẩm Viên Trân lợi dụng mà thôi.
Mèo con vừa thấy kỳ lạ vừa buồn bực, đã định là đến giành lại La Vĩ Huyền, thế mà cậu chưa làm gì La Vĩ Huyền đã về bên cạnh cậu, nhưng mèo con vẫn rất vui, La Vĩ Huyền không nói dối, không phải anh không cần cậu.
(Ba bá!!! Mèo con yêu ba bá!!).
Ngẩng đầu nhìn Thẩm Viên Trân đang trừng cậu, mèo con không thèm để ý.
Mèo con không để ý, nhưng Na Na Quả thì có, nó ghét nhất là những người tự cho mình là đúng, bắt nạt mèo con, còn đá Đại Bảo, không phải Đại Bảo ăn đồ linh tinh phải nằm viện, mà là bị đá xuất huyết trong, Na Na Quả đi đến bên chân Thẩm Viên Trân dưới gầm bàn, đang nghĩ xem phải báo thù thế nào, lông trên người không cẩn thận quẹt vào Thẩm Viên Trân, thực sự là là không cẩn thận, không ngờ Thẩm Viên Trân như bị quỷ ám giật nảy người la ầm lên.
“Á á á!!!”. Mọi người quay sang nhìn Thẩm Viên Trân, thấy cô ta giận dữ ném ví da vào chú mèo đen, chú mèo tránh được, nhưng người xung quanh đều kinh hô.
“Sao lại thế này…thật quá đáng”.
Cô gái đứng gần đó khẽ bất bình thay chú mèo.
Thẩm Viên Trân nhận ra mình đã quá bất lịch sự, đỏ mặt bực tức trốn vào phòng vệ sinh, bỏ lại ba mẹ không biết làm sao và La Vĩ Huyền đang ngây người.
Con gái không có gia giáo, làm ba mẹ thấy mất mặt, thấy mèo con vội vàng chạy đi xem Na Na Quả, tự biết con gái nhà mình sai, thái độ của ba mẹ Thẩm với La Vĩ Huyền cũng dịu hơn, La Vĩ Huyền thở dài, ngồi xuống nói rõ ràng mọi chuyện, nói xong ba mẹ Thẩm liên tục xin lỗi.
Mèo con thấy người lớn nói chuyện, tránh sang một bên không quấy tối, cùng Mễ Quả và Na Na Quả ăn uống vui vẻ.
“Mễ Quả, cái này ngon!”.
“Na Na Quả!! Ăn cái này nè!”. Mọi người thấy mèo con ngồi xổm nói chuyện với mèo, đều cảm thấy cậu thật đáng yêu, thường xuyên tìm cậu bắt chuyện.
Chưa đến năm phút, người trong đại sảnh đều biết mèo con là vợ của La Vĩ Huyền, đáng tiếc chỉ có La Vĩ Huyền không biết, chẳng hiểu sao cứ bị người đến mời rượu chúc mừng.
Mèo con vừa ăn vừa cùng Na Na Quả và Mễ Quả chơi nối từ chủ đề đồ ăn.
“Mễ Quả”. Mèo con nói.
“Quả tương (mứt)”. Mễ Quả nói.
“Tương hồ (hồ dán)”. Na Na Quả nói.
“Phạm quy! Tương hồ không ăn được!!”. Mèo con lắc đầu.
“Ai bảo thế! Chị ăn rồi!”.
“Được rồi…Hồ…hồ…tiêu”. Mèo con nói.
“Tiêu thủy (nhựa cao su)”. Mễ Quả nói.
“Mễ Quả phạm quy!”.
Mễ Quả lắc đầu phủ nhận.
“Tiêu thủy cũng ăn được, anh ăn rồi”.
“Thủy chử đản (trứng luộc)”. Na Na Quả nói.
“Đản tửu (sữa trứng)”. Mèo con nói.
“Cửu khổng (một loài động vật gần giống bào ngư)”. Mễ Quả nói. ()
“Khổng…khổng…”. Na Na Quả nghĩ không ra, mèo con cũng cố gắng giúp, nghiêng đầu nghĩ, ra sức nghĩ.
“A!!”. Mèo con kêu lên.
“Sao!?”. Mễ Quả và Na Na Quả hỏi.
Mèo con không đáp, một mình chạy ra ngoài.
Cửu khổng, khủng long (), mèo con phải mặc bộ khủng long cho ba bá xem.
() (): Trò nối từ chỉ cần phát âm giống nhau, không cần đúng y hệt từ cuối cùng, tửu và cửu đều phát âm là jiǔ; khổng và khủng đều phát âm là kǒng.
(Tức chết mất! Mất mặt quá! Tất cả là tại thằng ranh con đó!!).
Từ phòng vệ sinh nữ bước ra, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo con truyền ra từ trong phòng vệ sinh nam.
“Ha ~~~ Phù!!”. Mèo con chui đầu qua cổ áo bộ khủng long, thành ra tóc rối bù, xoăn xoăn trông đáng yêu hơn bình thường.
Mèo con đi ra từ phòng vệ sinh, vẫn chưa đội mũ trùm đầu khủng long lên, vừa đi đến cầu thang, sau lưng đột nhiên bị túm giật lại.
“Á!”.
“Thằng ranh! Tao bắt được mày rồi!!!”.
Mèo con không hổ là mèo, giãy khỏi Thẩm Viên Trân, quay lại trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt rất tức giận, Thẩm Viên Trân bị bộ đồ của cậu làm giật mình.
“Đồ xấu xa!!”.
“Ai xấu xa! Thằng ranh này! Đều tại mày! Chính mày phá hỏng việc của tao!!”.
“Không phải! Ba bá vốn dĩ là của tôi!!!!!!!”. Câu nói sau cùng vang vọng chín tầng mây.
“Mày thử nói lại lần nữa!!”. Thẩm Viên Trân giơ tay, chuẩn bị tát cậu.
Mèo con híp mắt, nghĩ Thẩm Viên Trân mà đánh cậu thì cậu sẽ cắn cô ta, đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm truyền tới.
“Dừng tay”. Tay Thẩm Viên Trân bị giữ chặt, La Vĩ Huyền trừng mắt nhìn cô ta.
“Vĩ Huyền!?”.
La Vĩ Huyền khom lưng bế mèo con lên, mèo con ôm đầu La Vĩ Huyền, không thèm nhìn Thẩm Viên Trân.
Hai chú mèo luẩn quanh bên cạnh La Vĩ Huyền, là Na Na Quả và Mễ Quả đi mật báo, chúng nó cố gắng lắm mới đưa La Vĩ Huyền đến đây được.
Na Na Quả ném một ánh mắt thắng lợi về phía Thẩm Viên Trân.
“Tôi không ngờ cô lại định đánh cả một đứa trẻ con”.
Thẩm Viên Trân siết chặt nắm tay.
“Tại sao?! Anh chỉ vì thằng bé này…”.
“Tôi nghĩ cô tìm nhầm đối tượng rồi!”. Giọng nói của La Vĩ Huyền mang theo một chút tức giận, Thẩm Viên Trân ngậm miệng, mèo con kinh hãi nhìn La Vĩ Huyền.
“Chúng ta không thể nối lại tình xưa đâu, cùng lắm chỉ có thể làm bạn bè mà thôi”.
Thẩm Viên Trân chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều bạn gái La Vĩ Huyền từng qua lại trước kia, huống hồ ban đầu là Thẩm Viên Trân đá La Vĩ Huyền.
La Vĩ Huyền thả mèo con xuống, dắt tay mèo con.
“Hành động vừa rồi của cô, khiến chúng ta không thể nào trở thành bạn bè được nữa”.
“Vĩ Huyền…”.
Thẩm Viên Trân kích động lắc đầu.
“Không được! Chúng ta chắc chắn có thể! Chúng ta có thể…”.
“A Trân! Đừng như vậy nữa”. Một giọng nói đanh thép ngăn Thẩm Viên Trân đang gây sự vô lý.
“Ba? Mẹ?”.
Ba mẹ Thẩm đã chứng kiến tất cả, nhìn con gái, nét mặt tràn ngập thất vọng và hổ thẹn.
“A Trân, cậu La đã kể hết với cha mẹ rồi, là con làm phiền người ta”.
“A Trân, cha mẹ sẽ không ép con kết hôn nữa”.
Ba mẹ Thẩm đi về phía con gái, an ủi cô để xoa dịu đôi bên.
La Vĩ Huyền xoay người, việc riêng nhà họ Thẩm anh không cần can dự, dẫn mèo con đi ra bãi đỗ xe, đằng sau là Na Na Quả và Mễ Quả, mèo con liên tục ngoảnh lại nhìn, bắt đầu cảm thấy Thẩm Viên Trân có chút đáng thương.
(Ba bá là của mèo con…Xin lỗi.).
“Phù…Cuối cùng cũng giải quyết xong”.
La Vĩ Huyền thở phào, nhìn mèo con bên cạnh, cậu mặc bộ khủng long quả thực trông hơi béo, khó khăn lắm mới thắt được dây an toàn, quay lại tặng cho La Vĩ Huyền một nụ cười đáng yêu.
La Vĩ Huyền nhéo nhéo mặt mèo con.
“Vừa rồi con hư lắm”.
“Dạ?”.
“Vậy mà lại mắng “Đồ xấu xa” “. La Vĩ Huyền không tức giận, ngược lại còn thấy vui vì câu nói cuối cùng của mèo con: Ba bá vốn dĩ là của tôi.
Mèo con nhíu mày, nhìn về phía trước, nói với La Vĩ Huyền: “Nếu ba bá còn như vậy, mèo con sẽ càng hư hơn!”.
(Ba bá không được phép bỏ mèo con lại một mình!!).
“Rõ! Lần sau không dám nữa, mèo con thật đáng sợ”.
Mèo con cười sung sướng.
La Vĩ Huyền đánh giá mèo con, nụ cười mê hoặc dừng lại bên môi.
“Bộ quần áo này rất hợp với con, nhóc quái thú”.
“Rất đẹp sao?! Ba bá cũng mua một bộ đi!”.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nhiễm Thải Vân đưa cho cậu bộ khủng long này, cậu đã muốn mặc cùng với La Vĩ Huyền, như vậy chẳng phải rất tuyệt sao? Hai chú khủng long mập một lớn một nhỏ cùng nhau ngủ trên giường, mùa đông cũng không còn lạnh lẽo.
La Vĩ Huyền lái xe về khu nhà, mở cửa xe cho Na Na Quả và Mễ Quả xuống.
Đèn nhà Na Na Quả và Mễ Quả vẫn sáng trưng, tiểu chủ nhân vừa nghe thấy tiếng mèo kêu liền xông ra ngoài, nhìn thấy hai đứa lại kêu to chạy vào nhà.
“Ba!! Mẹ!! Na Na Quả và Mễ Quả về rồi!!! Mẹ ơi!! Ba ơi!!”.
Na Na Quả và Mễ Quả về đến nhà, chủ nhân ôm lấy chúng nó, vừa dịu dàng vừa tức giận, vừa kích động vừa lo lắng dặn dò: “Sau này không được như thế biết chưa! Na Na Quả! Mễ Quả!”.
Mèo con nghe thấy tiếng nói từ trong nhà vọng ra.
Mèo con ngồi trên xe cười, bên cạnh có La Vĩ Huyền.
La Vĩ Huyền ngồi trên xe cười, bên cạnh có mèo con.
Mèo con nhào qua ôm La Vĩ Huyền, dây an toàn phát ra một tiếng rít, La Vĩ Huyền cũng ôm lại cậu.
“Ba bá rất vui, mèo con lại trở về bên cạnh ba bá rồi”.
“Mèo con cũng vậy!!”.