Sau khi Tô Khinh và Quý Bằng Trình bị kéo vào, khu vực trung tâm của không gian dị thường không hề phát nổ mà khôi phục hình thức chậm rãi khuếch đại. Lúc này nhóm bộ đội đặc chủng uất ức bao vây bên ngoài điện trường không gian lại chỉ có thể lùi về phía sau theo phạm vi mở rộng của nó. Nó giống như một cái miệng khổng lồ, không ai biết bên trong sẽ xảy ra chuyện gì, mệnh lệnh thì chưa có, bọn họ không thể hành động tùy tiện thiếu suy nghĩ được.
Quý Bằng Trình bị vây trong không gian lại phát hiện ra đường truyền vẫn thông___ít nhất có thể gọi được điện thoại, nhưng mà chỉ hạn chế trong pham vi không gian dị thường, gọi ra ngoài không được, tạp âm trong tai nghe rất lớn, lúc có lúc ngắt.
Thế là Quý Bằng Trình làm một việc____bịa chuyện.
“Người thân trong cục Động đất quốc gia lén truyền tin về, trong một giờ tới sẽ xảy ra một trận động đất lớn, tâm chấn là khu vực này, khả năng phải đến cấp tám!”
Cái tin đồn nhảm này cực kì thất đức, bởi vì không may nơi hai người Tô Khinh đang ở hai mươi năm trước từng xảy ra một trận động đất cực lớn, bóng ma quá khứ vẫn còn đang ám ảnh dân chúng bản địa. Bọn họ từng phải hứng chịu tai họa thiên nhiên cho nên cực kì nhạy cảm với hai chữ ‘động đất’ này.
Huống hồ đối bịa chuyện chính là ngón nghề tuyệt kĩ của lão Quý nhà này rồi___lão thậm chí còn phát triển ra một hệ thống lý luận hoành tráng về việc làm thế nào để giả mạo người quen tuồn tin nội bộ ra ngoài, tạo điểm mù phù hợp, cài ám chỉ khéo léo, đưa ra chứng cứ như thật mà giả đánh lừa người khác nữa kia. Ngay cả đường truyền điện thoại tậm tịt cũng góp phần giúp lão tạo nên không khí cực kì căng thẳng.
Đúng là trong các ngành nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.
Tô Khinh không đi cùng đường với lão. Quý Bằng Trình biết bản thân mình là người trần mắt thịt không theo kịp tốc độ ánh sáng của nhóc con gia súc họ Tô kia, cho nên chỉ có thể làm vài việc trong khả năng của mình. Bây giờ những người khác không liên lạc được với họ, hai bên làm gì cũng như ruồi không đầu, thế nhưng có một chuyện có thể khẳng định, đó là nếu bọn họ muốn phá hủy cái gọi là “Server trung tâm” thì nhất thiết phải sơ tán dân chúng trong khu vực này trước tiên.
Lão lừa đảo Quý Bằng Trình tựa như một nguồn bệnh truyền nhiễm, chuyện tốt thì không thể tìm lão nhưng chuyện xấu lão tuyệt đối là chuyên gia, không mất bao nhiêu thời gian, trên đường cái đã bắt đầu tụ tập không ít gia đình khăn gói quả mướp dắt díu nhau đi chạy nạn.
Ánh mắt Quý Bằng Trình xuyên thấu qua đám đông đang hoảng loạn. Lão lấy một điếu thuốc, nghĩ bụng lũ ‘chuyên gia’ kia đừng có mà đứng ra bác bỏ tin đồn nhá, bác bỏ là người ta vốn không tin cũng thành tin sái cổ luôn đấy nha.
Lão ngẩng đầu nhìn tịch dương đang lặn phía chân trời, không thấy nó khác biệt gì với hoàng hôn trong dĩ vãng. Cúi đầu ho khan hai tiếng, trong lòng lão bỗng dâng lên một bầu sôi nổi, phát hiện ra mình đã già cả từng này tuổi đầu còn xông pha như thế, quả thực hăng hái gấp mấy lần lúc thanh xuân.
Tô Khinh không thoải mái được như Quý Bằng Trình. Đồng hồ trên tay y truyền tới tín hiệu mỏng manh của máy dò lăn vào không gian lúc trước. Cái khác Tô Khinh không biết, thế nhưng y đã nghiêm túc đọc qua giới thiệu và hướng dẫn sử dụng các công cụ của dân làm việc bên ngoài. Các loại máy dò mà Thường Đậu trang bị cho họ về cơ bản là na ná như nhau. Thường Đậu đặt tên cho thứ này là “Hiệu ứng mắt gió”, khu vực trung tâm của mọi loại điện trường năng lượng đều có lực hấp dẫn không nhỏ với nó.
Tô Khinh không biết “trường không gian dị thường” này và các trường năng lượng khác có khác biệt bản chất thế nào, chẳng qua hiện tại y cũng không có hướng đi cụ thể nào khác nữa. Thiết bị chỉ đường tự động Thường Đậu đã không thể trông cậy được, y chỉ còn cách chữa ngựa chết như ngựa sống mà đi theo tín hiệu mỏng manh lúc được lúc không của máy chỉ thị thôi.
Đi mãi tới ven một cái hồ, y bắt đầu cân nhắc. Thường Đậu từng nói cái ‘thiết bị xử lý’ kia rất có thể nằm dưới đáy hồ, chẳng lẽ chính là ở trong này sao ? Tô Khinh vừa muốn tiến vào, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ gầm rú ầm ầm truyền tới. Y lập tức thả người nhảy vào một chiếc thuyền nhỏ không người buộc ở ven hồ, cẩn thận dò xét bên ngoài___phát hiện ra kẻ đang đến là một đoàn máy bay trực thăng.
Trên mỗi chiếc máy bay vẽ dấu hiệu của Utopia to tướng rất khoa trương, nhìn thấy chúng, Tô Khinh vốn còn hoài nghi giờ đã xác định. Y nhìn từng đội blouse trắng như những cái chày cán bột thò ra khỏi máy bay, trong lòng tính toán xem có phải Trịnh Thanh Hoa cũng muốn tới đây du lịch vào thời điểm kích động lòng người như thế này không.
Nhưng y phải thất vọng. Trịnh Thanh Hoa thực sự không lộ diện. Tô Khinh nằm sấp trong thuyền nhỏ hồi lâu, bỗng nhiên thấy rất nhiều tàu ngầm nổi lên mặt hồ như những viên con nhộng, đóng gói kín mít đám người của Utopia rồi lặn xuống y hệt bánh sủi cảo.
Tô Khinh đảo mắt, nhận thấy đó là một cơ hội.
Lúc này Hồ Bất Quy đã tới bên ngoài không gian dị thường nhận được báo cáo của Tần Lạc. Tần Lạc thấp giọng nói:“Đội trưởng Hồ, nhiệm vụ hoàn thành, thế nhưng bọn em hành động hơi nóng vội, không ngờ Phí Triết lại khó chơi như vậy. Bên trong thủ vệ nghiêm mật, chúng ta xông vào, bị hạ hai người.”
Cô bỗng nhiên hít sâu một hơi, Hồ Bất Quy hỏi:“Sao thế ? Em bị thương à?”
“ ‘Khẩu súng’ kia ở bên cạnh Phí Triết, em không chú ý nên bị gã nã một viên, nhưng không sao, chỉ trầy da thôi.”
“Tình hình hiện tại thế nào?”
“‘Súng’ hình như vừa nhận được mệnh lệnh khác, giờ không thấy có động tĩnh gì nữa.”
“Ở chỗ Phí Triết chắc chắn có thứ gì đó vô cùng quan trọng, việc mà ‘khẩu súng’ em nói đang làm hẳn là có liên quan đến nó…… Không, đừng đi theo, rút về đi.”
“Vâng….đội trưởng Hồ, thực ra em cảm thấy……” Tần Lạc chần chừ một lát, lại nhớ đến tình huống khẩn cấp ở đầu dây bên kia, vì thế không nói gì nữa,“Để em trở về báo cáo sau.”
Cô cảm thấy số hiệu trong truyền thuyết ắt hẳn sẽ không dễ dàng tiếp nhận chỉ thị của người khác mà bỏ qua con mồi của mình như vậy.
Hồ Bất Quy ngắt liên lạc với Tần Lạc, nối máy về căn cứ ST:“Thường Đậu, trường không gian thế nào rồi?”
Thường Đậu nói:“Năng lượng từ nhộng sinh mệnh bước đầu khuếch tán, một bộ phận trường không gian đã bắt đầu bất ổn. Em đang nghĩ cách phóng đại năng lượng.”
Từ bên kia truyền tới giọng nữ máy móc:“Thời gian phóng đại bắt đầu đếm ngược, bảy, sáu, năm,……”
“Bác sĩ Khấu có ở chỗ cậu không?”
Khấu Đồng tiếp máy:“Tôi đây.”
Sau đó hắn không đợi Hồ Bất Quy nói xong đã tiếp lời:“Tôi sẽ nghĩ biện pháp phác họa địa điểm Trịnh Thanh Hoa đang ẩn thân.”
“Cậu cảm giác lão có tới chỗ thiết bị xử lý trung tâm bên này không?” Hồ Bất Quy hỏi.
“Không đâu.” Khấu Đồng không chút chần chừ, lập tức nói,“Từ phương diện nào đó mà nói Trịnh Thanh Hoa to gan bằng trời, đồng thời lão cũng mắc bệnh đa nghi nghiêm trọng, dục vọng khống chế rất mạnh, cực kì coi trọng bản thân. Cảnh vệ ở ‘thiết bị xử lý trung tâm’ nhất định sẽ gia tăng, thế nhưng lão sẽ không đích thân tới đó.”
“Tôi sẽ bảo Tần Lạc liên hệ với cậu, bên Phí Triết có thể có manh mối, còn lại tự cậu phải nghĩ cách.” Hồ Bất Quy dứt khoát nói.
“Được.” Khấu Đồng trả lời còn dứt khoát hơn.
Đội trưởng Hồ cắt đứt tất cả các kênh thông tin, quay đầu nói với Phương Tu:“Cậu ở đây theo dõi tình hình, nếu có bất cứ vấn đề gì thì liên lạc với Khấu Đồng và Thường Đậu.”
Phương Tu sửng sốt:“Đội trưởng, anh muốn làm gì?”
“Anh phải dẫn người vào đó.” Hồ Bất Quy bắt đầu điểm quân. Anh hạ liền một loạt mệnh lệnh, chỉ chốc sau, một đội quân dày dặn kinh nghiệm đã tập hợp chỉnh tề,“Không đi riêng lẻ, ở trong đó chưa chắc đã có thể liên lạc được với người khác. Tôi cần mỗi người các bạn mang theo một móc trung chuyển năng lượng và một quả bom năng lượng cỡ trung.”
“Tôi cũng đi.” Trình Vị Chỉ nói,“Tôi là nhân viên chuyên nghiệp, vào đó vạn nhất mất liên lạc với Thường Đậu thì còn có tôi.”
Hồ Bất Quy nhìn ông một cái, gật đầu.
Phương Tu nói:“Em cũng phải vào.”
“Cậu lưu lại.” Thời gian cấp bách, Hồ Bất Quy trừng mắt lườm cậu,“Tuy rằng Thường Đậu nói cái thiết bị xử lý kia ở dưới đáy hồ nhưng không ai biết nó có ở đó thật không. Quý Bằng Trình và Tô Khinh hẳn là sẽ tìm cách sơ tán dân chúng bên trong, bọn anh đi vào cũng làm công việc này thôi, cậu ở đây tiếp ứng.”
Ở tổng bộ ST, viện trưởng viện phúc lợi đột nhiên liên lạc với Khấu Đồng, chỉ nói một câu:“‘Gã’ liên hệ với tôi. Trịnh Thanh Hoa gọi gã đến một nơi, có bao nhiêu khả năng ‘gã’ có thể gặp lão ta?”
“%.” Khấu Đồng không nhấc mắt.
Đúng lúc này, thiết bị liên lạc hình như bị cắt đến một kênh khác hẳn, trong đó truyền tới giọng nam xa lạ. Giọng nói của người này vô cùng dễ nghe, trong âm sắc khàn khàn mang theo mấy phần gợi cảm, gã hỏi :“Sao cậu biết là %?”
Khấu Đồng nói:“Chưa đạt được thắng lợi cuối cùng, lão sẽ không lộ diện trước mặt bất cứ ai. Cho dù đến phút cuối không gian dị thường kia thực sự bao trùm toàn thế giới đi chăng nữa thì rất có khả năng lão vẫn chỉ tìm thế thân ra mặt thay mình thôi. Lão ta rõ ràng là một kẻ cô độc ưa trốn chui trốn nhủi.”
“À……” Gã đàn ông dường như bật cười,“Lão bảo tôi đi tới một ngôi biệt thự phong cảnh rất đẹp ở vùng nông thôn lấy cho lão một thứ cực kì quan trọng, cậu nói xem ai sẽ tiếp đón tôi nào?”
“Xử lý anh thì có.” Đã đến tình cảnh này, Khấu Đồng cũng không phí lời, hắn nói không chút do dự, nói xong lại bổ sung,“Bằng hữu, cho tôi địa chỉ đó.”
Đối phương sảng khoái báo địa chỉ cho hắn. Khấu Đồng tần ngần một chút rồi mở tài liệu bên cạnh lật xem:“Huyện Thủy Ngọc….hình như tôi có nghe qua ở đâu rồi…À, là chỗ ở cũ của lão chết dẫm đó sao…..từ từ, không lộ mặt cũng không nhất định là…..”
Đối phương kiên nhẫn chờ câu trả lời của hắn.
“Có thể nghĩ biện pháp truyền tin video cho tôi không ? Cho tôi mượn đôi mắt của anh được không ?” Khấu Đồng hỏi.
“Có thể. Tôi sắp đến nơi rồi.” Đối phương vừa cất lời, hình ảnh hơi mờ tối lại có chút chao đảo đã hiện ra trước mắt Khấu Đồng.
“Vị bằng hữu này, xưng hô thế nào ?”
“Họ Hoàng.” Gã đàn ông nọ tựa hồ do dự một chút, mới nói,“Hoàng Cẩn Sâm.”
“Được rồi. Anh yên tâm, bây giờ anh không phải làm nhiệm vụ một mình nữa. Có tôi ở đây, tôi sẽ dốc sức bảo vệ anh.”