Một con đường trải đầy cỏ cây và hoa lá, ba chàng trai đi chung với nhau Huyết Quang, Huyết Ngưu và Huyết Lang.
“Tại sao lại là kiếm sơn, ngươi luyện kiếm hay sao Huyết Quang” Huyết Lang càu nhàu khó chịu.
“Ngươi không ở cùng Quang đại ca lên không biết, đại ca có một thanh kiếm đem theo bên mình đấy, có lần ta đã thấy dai ca lấy nó ra để cắt dưa hấu ăn”
“ha ha, đó cũng là lý do mà ta không biết dùng trảo” Thật sự thì mình đâu đã luyện kiếm bao giờ đâu, hồi trước sắm một thanh kiếm chỉ để vào rừng chiến đấu sẽ thuận tiện hơn, ai ngờ từ ngày đó, thanh kiếm được mua chỉ để cắt dưa chứ không còn tác dụng gì khác.
Cả ba chàng trai tiến đến một thị trấn cạnh Kiếm Sơn, một thị trấn nhộn nhịp đông người có vẻ khác với ngày thường, thị trấn được xây dựng theo kiểu cổ điển trung hoa, tuy nhiên các công trình được xây dựng bằng đá hay đá trải đường lại rất nhiều và chắc chắn, thị trấn này chắc hẳn đã được xây dựng từ rất lâu rồi, bỗng Quang Minh nhìn thấy một bóng hình quen thuộc của một cô gái, cô gái chẳng phải ai khác chính là người con gái dịu dàng từng đỡ Quang Minh dậy, là Huyết Hoa.
Nhận ra người quen Quang Minh tính lại gần chào hỏi, nhưng bỗng hắn nhớ ra điều gì đó lên lại thôi.
“Huyết Quang! Là cậu, cậu đang làm gì ở đây vậy”. Huyết Hoa bất ngờ lên tiếng.
Thật không ngờ, đã tránh cô ta vậy mà lại bị cô ta nhận ra sớm vậy.
“Ta đi lịch luyện Kiếm Sơn, Huyết Hoa cô cũng vậy hay có việc gì khác” Quang Minh gãi đầu trả lời
“Không hề, thật ra ở trong học viện quá chán, ta với chị gái cùng nhau đi du lịch vài ngày và nghe được chuyện Kiếm Sơn lên đến đây dạo chơi, ngày mai cũng là ngày Kiếm Sơn có lễ hội thanh tẩy hồn kiếm” Huyết Hoa hồn nhiên trả lời.
“Ngày mai, vậy qua ngày mai cô sẽ rời đi sao”
“Tất nhiên, qua lễ hội ta cùng chị gái sẽ tới một nơi khác vui nhộn hơn để chơi”
“ừm, vậy chúc cô vui vẻ Huyết Hoa, tôi còn có việc quan trọng phải làm”
“Chờ đã, anh không vui chơi cùng chúng tôi sao”
“rảnh tôi sẽ ghé qua, tạm biệt”.
Quang Minh vội vã rời đi cùng hai tên đồng bọn.
“đại ca, không phải đại ca và Huyết Hương là tình nhân sao” bỗng dưng Huyết Ngưu hỏi một câu vô lý như vậy.
“Hắn chỉ là kẻ hữu danh vô thực thôi” Huyết Lang lạnh lùng phán.
Quang Minh chỉ im lặng bước tiếp hắn chẳng hiểu sao hai tên này hôm nay ăn phải cái gì mà lại ăn nói kì lạ như vậy, tuy nhiên hắn cũng chẳng quan tâm.
Lang thang quanh các con đường nhộn nhịp ánh đèn của thị trấn, Quang Minh dò hỏi biết được thị trấn này mang tên tẩy hồn kiếm, sở dĩ cái tên này được đặt như vậy bởi lễ hội thanh tẩy hồn kiếm thường xuyên được diễn ra tại thị trấn này, lễ hội được diễn ra vào các ngày trăng tròn trong năm, thời kỳ trăng tròn cũng giống như tại thế giới cũ của Quang Minh, hay bất cứ ngày lễ lớn nào của quốc gia cũng kèm theo sự kiện thanh tẩy hồn kiếm kèm theo tại thị trấn này. Đặc biệt hơn nữa là những lễ hội thanh tẩy được diễn ra mỗi khi có một cuộc chiến lớn nào đó ở quốc gia kết thúc, một số lượng lớn những thanh kiếm sẽ được đen về kiếm sơn và thanh làm lễ thanh tẩy tại thị trấn này rồi mới đem đi chôn cất, phải nói sự kiện thanh tẩy này diễn ra gần như quanh năm.
“Chuẩn bị cho lễ hội thị trấn tẩy hồn kiếm này nhộn nhịp quá” Quang Minh đưa tay vươn vai phán một câu.
“Tại sao chủ nhiệm nói ra ngoài mà thực lực chúng ta không tăng tiến thì ông ta sẽ bị phạt nặng, trong khi đó hai chị em nhà kia thì được thoải mái bước ra khỏi học viện” Huyết Ngưu đưa ra một câu hỏi hết sức hợp lý cho vấn đề vừa gặp.
Nhà uyên bác Huyết Lang cặn kẽ giải thích.
“Điều này mà ngươi cũng phải hỏi sao, rất đơn giản là thực lực của hai người bọn họ đã vượt xa thực lực học viện đã có thể đào tạo, có dày công tốn kém cũng khó có thể đào tạo được học viên như hai người đó, chả còn gì để dậy họ nữa rồi”
“Ta chả hiểu ngươi đang nói gì cả” Huyết Ngưu ngơ ngác.
Bộp! Huyết Lang vỗ trán của chính mình.
“Mục đích chính của chúng ta là khiến tên đần độn Huyết Quang qua quá trình lịch luyện này mạnh hơn, hắn cũng chẳng thể mạnh hơn được trong ngày một ngày hai, lên việc trước mắt kiếm một nhà trọ nào nghỉ tạm đã”
Huyết Lang ra ý kiến, cả cùng nhất trí tìm một nơi nghỉ chân.
Trước một quán trọ.
“giờ tên nào ra tiền đặt cọc” Huyết Lang mặt cau có nói.
Quang Minh nhìn trời nhìn đất, nếu trong túi hắn còn tiền hắn đã chi trả ngay rồi, nhưng hiện tại hắn chỉ có cái xác không.
Huyết Ngưu cũng chẳng khá hơn là mấy, hắn là con nhà nghèo, hắn móc mãi trong các túi đựng đồ của mình ra chỉ có đồng xu lẻ.
Huyết Lang nhìn hai tên bất lực, hắn đành là kẻ trả tiền trong bất mãn.