Rất kiên nhẫn, thầy Hòa gặng hỏi Ly nhỏ nhẹ từng câu, hỏi xem dạo gần đây cô bé có nhìn thấy hay cảm thấy sự việc gì bất thường không.
Từ từ, bằng những câu trả lời nhát gừng, Ly mới kể cho thầy nghe những hình ảnh ma quái, những âm thanh ghê rợn cô bé gặp phải. Đầu tiên là đôi bàn tay vuốt ve má em mỗi đêm mà cô bé tưởng rằng đó là tay mẹ, mọc ra từ bức tường bên trái giường của em. Tiếp theo là hình ảnh những người phụ nữ lạ kì đứng trong nghĩa địa, những âm thanh bất thường đến từ phía trên, bên cạnh căn phòng ngủ của cô bé, âm thanh ở lò hóa vàng trong sân khu nhà,...
Thầy Hòa tiếp tục hỏi về những sự việc xảy ra gần đó ở trong khu nhà cô bé, Ly mới chợt nhớ ra hình ảnh của người đàn bà đã đâm người chồng của mình trước khi bị lôi đi trông điên dại như thế nào. Cô bé còn nhắc tới người bạn tên Xuân, bị cuốn vào một trò chơi tâm linh kì dị và rồi chết thảm. Không những thế, có cả một cậu bé kì lạ ngày nào cũng lên làm phiền gia đình Ly khiến cô bé bức xúc khó chịu nhưng rồi bất chợt mẹ cậu bé tự tử qua đời. Vừa kể, Ly vừa khóc lóc run rẩy, càng ngày nước mắt rơi càng mau hơn. Có vẻ như trong khoảng thời gian vừa qua, cô bé đã phải chịu quá nhiều áp lực vô hình.
Thầy Hòa trầm ngâm lắng nghe, sau cùng mới nói:
"Vậy sao...? Vậy là sau một khoảng thời gian ngắn, con chứng kiến quá nhiều biến động rồi. Thật vất vả cho con. Giờ con yên tâm, thầy sẽ giúp đỡ con, không để con phải chứng kiến những điều đó nữa, có được không...?"
Ly lặng lẽ gật đầu.
"Vậy giờ cho thầy hỏi thêm một chút... Vào ngày con bị ngã xuống hồ, con có nhớ gì không? Con tự đi ra đó hay là như thế nào...?"
Ly hít thở sâu để ngắt khỏi cơn nức nở, thế nhưng mỗi lần hồi tưởng lại khung cảnh kinh hoàng ấy, cô bé lại không sao nhớ rõ được, chỉ có nỗi sợ hãi cùng cực xâm chiếm.
Ly ôm lấy đầu, lắc lắc, vẫn không ngừng khóc.
Biết không thể ép cô bé thêm nữa vào lúc này, thầy Hòa khẽ vỗ nhẹ vào lưng con bé, dặn nó yên tâm nghỉ ngơi rồi đi ra khỏi phòng.
Thầy Hòa dừng lại trao đổi nhanh gọn với mẹ của Ly đang đứng thấp thỏm ngoài hành lang bệnh viện. Mới vào chăm con vài ngày mà trông mặt mũi bà An đã hốc hác hẳn đi. Thầy nói rằng khu nhà này có những hiện tượng tâm linh hết sức nghiêm trọng, thầy mới được diện kiến nữ quỷ xuyên tường, mới ngày hôm qua đã đả thương tới chồng của bà. Vừa nghe, bà An vừa ôm mặt, cố nén dòng cảm xúc, ở bên trong bà thầm trách mình vì đã quá vội vàng chuyển nhà mà không tìm hiểu kĩ, để một lần nữa cuộc sống con gái bị đảo lộn.
Thầy Hòa cũng cố hỏi thêm một số nghi vấn về những cái chết bất thường gần đây trong khu nhà.
Rời khỏi bệnh viện, thầy Hòa đã có thêm một chút thông tin để kiểm chứng cho những dự đoán của mình.
Thầy Hòa trở về khu nhà của thân chủ. Ông hi vọng mình sẽ không phải ở lại đây quá lâu. Những mối nguy hại ở đây quá nhiều, thầy Hòa e là bản thân sẽ không thể tự mình xử lí được hết.
Vừa xuống khỏi xe của người lái xe ôm, thầy cùng hai chú bước vào sân khu chung cư. Thế nhưng, một người đã đứng đợi thầy sẵn ở đấy.
Thầy đứng lại, giơ tay ra hiệu và nói hai chú cứ lên nhà trước. Thầy quay sang nhìn cô bé đang đứng trước mặt mình trong bộ váy hoa rồi nói:
"Sao thế cháu? Nãy giờ đi theo chú vậy?"
"Chú có gặp bạn Ly không? Bạn ấy giờ sao rồi?" Cô bé với khuôn mặt lạnh băng, đôi tay cầm một bó hoa nhiều màu sắc nói.
"Sao cháu biết Ly? Sao cháu biết chú có gặp Ly? Cháu là bạn của Ly à?" Thầy Hòa lùi lại phía sau, cảm giác cô bé này có chút kì lạ. Từ nãy trên đường về, thầy Hòa đã thoáng thấy bóng dáng cô bé trên chiếc xe đạp thoắt ẩn thoắt hiện phía trước rồi lại phía sau chiếc xe của thầy đang đi, vẫn chiếc váy hoa và mái tóc ấy. Nó xuất hiện từ con đường ở gần đây. Cứ ngỡ chỉ là người qua đường bình thường, thầy không ngờ cô bé theo mình tới tận đây và còn chờ ở đây trước. Thầy cảm giác có chút nhiễu động bất thường tỏa ra từ phía cô bé.
"Ly vẫn ổn chứ?". Cô bé vẫn tiếp tục hỏi, lờ đi những lời nói của thầy Hòa.
"Cháu về đi. Đừng đến tìm nữa. Chú không có nhiệm vụ phải trả lời. Ly vẫn ổn và sẽ ổn. Đừng hỏi gì thêm."
Nói xong, thầy Hòa quay lưng bỏ đi, khẽ lắc đầu, cảm giác mình đã tốn thời gian vô ích. Thầy cứ tưởng cô bé cần gì giúp đỡ, thế nhưng có vẻ thân phận của nó không đơn giản như vậy... Thầy Hòa không hề thấy Ly nhắc tới cô bạn nào như thế, tránh xa vẫn là hơn.
Giọng cô bé vọng lại từ phía sau: "Chú đừng cố nữa. Hãy về đi. Ở đây không có bổn phận của chú đâu. Mọi thứ đã được an bài hết rồi."
Giọng nói cô bé lạnh tanh khiến thầy có chút gai người. Thầy Hòa không ngoái lại nữa mà đi thẳng. Cuộc đời này đâu thiếu lần thầy nghe những lời dọa dẫm như vậy chứ.
Bước chân vào sảnh tầng , thầy ngó quanh vẫn thấy vãn người qua lại. Có vẻ như thầy lại phải đi lên tầng một mình rồi. Thầy rút từ trong chiếc túi bên mình ra một chiếc ví nhỏ, bên trong đựng những vật liệu hương thảo. Thầy ngắt hai nhánh lá bạc hà, nghiền nát trong lòng bàn tay, lấy một chút tinh dầu vừa chiết ra bôi lên giữa đầu mũi. Đợi thang máy vừa đến, thầy ngậm một chiếc lá bạc hà, nín thở bước vào. Nghi lễ này là vô cùng cần thiết, thầy muốn có một chuyến đi yên vị, không bị làm phiền bởi một người. Người đó lúc nào cũng đứng ở trong thang máy, đồng hành cùng người dân trong những chuyến đi ngắn ngủi ấy, thế nhưng chỉ một mình thầy nhìn thấy.
Chiều hôm đó, bố của Ly đã xin được số điện thoại của người chủ căn hộ bên cạnh. Ông Tiến nói khéo về việc muốn xem xét căn hộ để cho người anh em họ thuê. Ngập ngừng mãi, người chủ nhà mới đồng ý hôm sau sẽ mang chìa khóa xuống cho ông Tiến xem. Nếu như là người khác có lẽ bà chủ nhà sẽ hồ hởi cho thuê ngay nhưng vì là người ở cùng khu nên bà lại có chút dè chừng. Thế nhưng có còn hơn không, dạo này căn hộ càng ngày càng khó cho thuê...
Một đêm nữa lại qua đi trong sự thấp thỏm của những người ở trong căn hộ này. Lệnh giới nghiêm vẫn được áp dụng như trước nhưng ngoài việc gọi loa nhắc thì tuyệt nhiên không còn ai đi tuần nữa. Cứ đến giờ đêm là toàn bộ khu nhà chìm vào trong tĩnh lặng.
Thầy Hòa vẫn giữ nguyên những lá bùa trên khắp các cánh cửa, niệm chú tới tận khuya mới ngả lưng xuống ngủ, tay không rời tràng hạt.
Ngày hôm sau, bố của Ly đi làm, chỉ còn thầy Hòa ở lại tiếp bà chủ nhà ghé qua. Hai người chú đã đi công chuyện trong ngày, không ở nhà cùng thầy. Thầy Hòa tự nhận là anh họ của ông Tiến, cùng bà chủ nhà bước vào trong căn hộ xem xét.
"Ở đây sao lại có tỏi nhỉ?" Thầy Hòa gặng hỏi khi cánh cửa sắt được mở ra.
Bà chủ nhà cười cười nói: "À à...Thì nhà này... không có ai ở... để lâu sợ nhiễm khí... nên tôi để một ít ở đó thôi mà... Mê tín chút ấy mà... Anh đừng lo!"
Căn hộ hiện lên trong ánh dương ban ngày không có gì bất thường cả, chỉ nhìn thấy những lớp bụi mờ đang dần phủ lên mọi vật. Thế nhưng điều làm thầy Hòa chú ý chính là những vết chân nhỏ nhắn còn in trên mặt sàn, dẫn vào một căn phòng trong góc phải. Điều kì lạ rằng vết chân ấy bắt đầu từ ngay giữa phòng khách.
"Có người vừa ở đây à?". Thầy Hòa hỏi.
"Không... Làm gì có ai... Người thuê đi mấy tuần nay rồi mà..." Bà chủ nói.
Thầy Hòa đi quanh những căn phòng khác không có gì lạ mới quyết định lại gần căn phòng cuối cùng còn lại, nơi vết chân dẫn đến. Thầy đưa tay mở nắm đấm cửa thì mới thấy nó đã bị khóa.
"Sao cánh cửa này lại bị khóa vậy?"
"À đây... Tôi mở cho anh ngay." Bà chủ nhà khẽ đảo mắt. "Căn phòng này cánh cửa có trục trặc không khép được nên khóa vào cho chắc chắn... Chẳng may dông gió lại dộng uỳnh uỳnh ấy"
Bà chủ nhà lần trong chùm chìa khóa một chiếc chìa trông khá cũ kĩ, tra vào nắm cửa, lắc một lúc thì tiếng kêu cạch mới vang lên.
Cánh cửa phòng vừa mở ra, thầy đã nghe tiếng cười rất khẽ lẩn khuất đâu đó phía trong.
"Hihihii... hihii... Đây... Đây..."
Trong căn phòng đơn sơ giản dị chỉ có một tấm nệm đôi đặt dưới sàn nhà, một chiếc bàn trang điểm trống trơn, chiếc tivi nhỏ và một chiếc tủ quần áo. Dấu chân đã dừng lại phía bên ngoài cánh cửa, không còn in trên nền đất trong căn phòng nữa.
Như có một lực hút, thầy Hòa tiến dần lại gần chiếc tủ gỗ đơn giản đó.
"Anh!" Bà chủ nhà gọi giật giọng trước khi bàn tay thầy Hòa mở được cánh tủ ra.
"Sao thế?" Thầy Hòa quay ra.
"Xem vậy thoải mái chưa? Trong này đầy đủ nội thất mà... Tiện nghi lắm không phải sắm gì. Em cũng không tính thêm vào tiền thuê nhà đâu. Có gì ra kia chúng ta bàn bạc thêm nhé."
"Tôi muốn xem thêm cái tủ này. Xem có đủ rộng để đồ hai vợ chồng tôi không ấy mà." Vừa nói xong, thầy Hòa dứt khoát mở hai cánh tủ ra.
Bên trong chiếc tủ trống trơn, chỉ có trơ trọi vài chiếc mắc treo quần áo trên thanh treo ở gần nóc tủ. Ở cánh trái của ngăn tủ có một chiếc gương dài đã bị nứt vỡ. Tính ra đây cũng là một chiếc tủ khá cao lớn. Thầy Hòa đu lên ngăn tủ ở giữa, sờ tay vào từng thớ gỗ rồi bật ngửa ra sau như bị điện giật.
"Sao... sao vậy...?" Bà chủ nhà ngạc nhiên.
Thầy Hòa đã kịp nhìn thấy trên nóc tủ có dán một tấm bùa vàng. Thầy ngửa bàn tay ra, bắt được hai sợi tóc khá dài cuốn vào thanh treo gỗ trong tủ mà thầy vừa động vào. Sức mạnh ô uế đó... Không lẫn vào đâu được.
Thầy Hòa nhẹ nhàng khép cánh tủ vào, bước ra ngoài. Bà chủ nhà nhanh nhẹn khóa cánh cửa căn phòng đó lại rồi mời ông ngồi xuống bàn uống nước bên ngoài.
"Sao rồi... Anh có thấy ổn không? Ở ngay cạnh nhà người thân, lại đầy đủ nội thất, tiện lắm đấy... Không biết là em họ của anh có kể gì... à..." Bà chủ nhà ngập ngừng.
"Cô hãy nói thật cho tôi đi. Trong căn hộ này đã từng xảy ra chuyện gì?". Thầy Hòa vào thẳng vấn đề.
"Chuyện... chuyện gì á? À, chắc là em họ anh kể rồi. Người thuê trước đây là hai vợ chồng, có chút xích mích nên xảy ra tai nạn chút xíu, không có gì nghiêm trọng..."
"Không phải... Chuyện từ rất xa xưa, liên quan đến chiếc tủ gỗ kia cơ". Thầy Hòa chỉ tay về phía căn phòng.
"Anh... Anh nói gì tôi chẳng hiểu..." Bà chủ nhà trợn mắt.
"Ở trong căn nhà này đang bùng phát thế lực tâm linh tà ác, gây nguy hại tới nhiều người xung quanh. Nếu cô còn để như vậy mãi, nghiệp chướng sau này của cô không gánh nổi đâu."
Bà chủ nhà cau mày nổi giận.
"Anh nói luyên thuyên gì thế? Anh không thuê thì thôi, sao lại nói năng xúi quẩy như vậy? Mời anh đi cho!" Bà ta đứng phắt dậy, chỉ tay ra cửa ra vào.
Thầy Hòa vẫn ngồi trân trân.
"Croac...Croac..." Tiếng động khe khẽ nghe như tiếng móng tay cào vào cửa gỗ từ trong căn phòng kia vọng ra khiến bà chủ giật thót mình rồi run rẩy.
Thầy Hòa rút lọ nước thánh ra vẩy nhẹ xung quanh. Tiếng động im bặt.
"Thấy chưa... Bà có giấu cũng không thể giấu được mãi. Căn hộ này không bình thường. Người thuê căn hộ này cứ một thời gian lại chuyển đi vì họ từng thấy bóng người ở trong căn hộ này... Gần đây nhất thì có tai nạn kì lạ xảy ra. Bà vẫn định để đến khi có người chết trong này mới cam tâm sao?". Thầy Hòa nói giọng khảng khái.
"Tôi... tôi..." Bà ta lắp bắp.
"Chính mắt tôi đã nhìn ra hình dạng con quỷ đó vào đêm hôm kia. Nó có sức mạnh vô cùng đáng gờm, oán khí tích tụ nhiều năm. Tôi không phải quá giỏi giang, nhưng hãy kể cho tôi, biết đâu tôi có thể giúp..."
"Anh... anh không làm được đâu. Không ai tiêu diệt được nó cả. Anh hãy về cho..." Bà chủ nhà thảng thốt.
"Hãy kể cho tôi nghe." Thầy Hòa vẫn kiên nhẫn.
Ánh mắt bà chủ nhà lấm lét nhìn về phía cánh cửa khóa chặt rồi nói: "Hãy ra khỏi nhà trước đã... Tôi sẽ kể cho anh sau khi ra khỏi đây."
Nói xong bà ta nhanh chóng bước ra ngoài, có vẻ như đã bị dọa cho chết khiếp.
Bà ta quay lưng bước thẳng đi ra phía thang máy, nghe chừng trốn chạy. Thầy Hòa nhanh chóng túm lấy tay bà chủ.
"Tôi vẫn đang đợi cô nói này."
Bà ta quay lại, ngập ngừng trong ánh mắt, cuối cùng cũng thốt lên: "Cô ta... cô ta vẫn luôn ở đây..."
"Cô ta là ai?" Thầy Hòa cau mày, hồi hộp lắng nghe ngọn nguồn.