Chứng Cứ Không Tiếng Động

chương 1: thi thể nữ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Cải Trắng

Tháng bảy ở Dung thành, nhiệt độ thật sự nóng như cái lò vậy.

Ánh mặt trời chiếu xuống như muốn thiêu đốt mặt đất. Sức nóng của nó như muốn thâm nhập vào từng lỗ chân lông của con người, giờ tới hô hấp không thôi cũng nóng. Cái nóng đó như không khí được ngưng tụ ở lồng ngực mỗi người vậy, trái tim cứ đập, chạm vào nó là không khác gì bom nổ.

Doãn Thu đứng tựa vào cửa tiệm mát xa, uống một ngụm nước mát cuối cùng trong chai nước. Uống xong, cô lại bực bội nhíu mày.

" Phì. " Doãn Thu ném gậy gỗ nhỏ trong tay xuống, tiện thể còn phì nước miếng.

Chu Tư Vũ đúng lúc cầm điện thoại đi ngang qua, thấy cảnh này. Vì thế cô đi tới bên cạnh Doãn Thu, nở nụ cười nhè nhẹ:

" Thu tỷ, là ai chọc tức chị hả, sao lại nóng tính như vậy? "

Doãn Thu quay đầu lại nhìn Chu Tư Vũ, sự tức giận trong lòng cô không đâu bay đi ba phần: " Còn không phải tại cái thời tiết khỉ gió này muốn giết người sao, rồi hôm nay lại còn tới phiên chị trực ở cửa nữa chứ. Mỗi lần uống ngụm nước lạnh đều thấy không thoải mái nha. "

Chu Tư Vũ như đã hiểu rõ, gật gật đầu, mấy hôm nay thời tiết thật sự muốn làm người khác nổi điên. Đặc biệt cô còn biết, mấy hôm nay khách quen của Doãn Thu vẫn chưa tới cửa tiệm, điều này làm cho cô ấy trở thành nhân viên nữ có số lần tiếp khách thấp nhất.

" Thu tỷ, nếu không chị vào trong ngồi điều hòa một lúc đi, em ở đây thay chị được không? "

Im lặng trong giây lát, Doãn Thu bỗng nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Chu Tư Vũ vào một năm trước. Chu Tư Vũ khi đó buộc tóc đuôi ngựa, từ trên xuống dưới mặc một cái áo trắng cùng với quần jeans trắng. Lúc đó, Doãn Thu biết, Chu Tư Vũ không phải người thuộc về nơi này.

Không giống với những cô gái khác trong cửa hàng, Chu Tư Vũ không thích dùng đồ hàng hiệu, mỗi ngày Chu Tư Vũ chỉ mặc đồng phục của tiệm mát xa mà thôi. Mà sau khi kết thúc một ngày làm việc, cô ấy sẽ thay đổi trang phục thành một bộ đồ trắng từ áo cho tới quần jeans.

Có lẽ ở trong cửa tiệm mát xa này, Chu Tư Vũ chính là một bông hoa đơn sắc, nhưng có lẽ vì thế mà bông hoa đơn sắc này lại trở thành cô gái được lòng khách nhất.

" Cảm ơn. " Doãn Thu đột ngột cúi đầu, vì cô cúi đầu cho nên không nhìn thấy mắt Chu Tư Vũ phiếm hồng.

Lúc cô định quay vào bên trong cửa tiệm, bỗng dưng không nhịn được tò mò mà quay lại hỏi Chu Tư Vũ một câu: " Tư Vũ, em có nghĩ tới việc rời khỏi tiệm mát xa này không? "

Chu Tư Vũ nghe vậy, theo bản năng nắm chặt lấy điện thoại di động. Cô vừa nhận được cuộc gọi từ bệnh viên liên quan tới em trai cô, trong điện thoại nghe giọng em trai cô đặc biệt có tinh thần, thế nên cô vui vẻ.

" Sẽ. "

Chu Tư Vũ trả lời giống như đang tự lẩm bẩm với bản thân mình, thanh âm cô rất nhỏ, nhưng bàn tay cô nắm càng lúc càng chặt.

Bảy giờ tối, cô đã tiếp đãi xong vị khách cuối cùng, cô vội vàng cởi bỏ đi bộ đồng phục nhân viên cửa tiệm. Sau khi tắm rửa qua loa rồi thay quần áo của mình, giờ hô hấp của cô mới thấy thoải mái hơn.

Chen chúc trên xe buýt trong giờ cao điểm, mãi tới giờ phút cô mới chạy tới bệnh viện.

Chu Lỗi nhìn thấy Chu Tư Vũ tới, mặt mày bất giác trở nên tươi tắn hơn, nhưng nhiều hơn vẫn cảm thấy đau lòng: " Chị, mỗi ngày chị đều đi làm vất vả như này, thực ra không cần tới thăm em mỗi ngày đâu. "

Chu Tư Vũ gọt xong quả táo liền đưa cho Chu Lỗi, cô lắc lắc đầu: " Không vất vả. Hơn nữa hôm nay chị vừa nhận thêm đơn, xem ra tháng này tiền phần trăm không ít đâu. "

" Thật không? " Chu Lỗi nghe xong liền vui vẻ, cậu lập tức ăn xong trái táo chị mình gọt: " Chị, em cũng có một tin tốt. Bác sĩ Lý nói chỉ cần một đợt trị liệu nữa là em sẽ khỏi hẳn, đến lúc đó thì chị không phải vất vả như này nữa. "

" Thật vậy sao! " Chu Tư Vũ lập tức cao hứng đứng lên, nước mắt ấm nóng chảy xuống gương mặt cô.

" Chị, chị đừng khóc mà. " Chu Lỗi nhìn thấy Chu Tư Vũ khóc liền cuống quýt, cậu bỏ quả táo trong tay xuống, vươn tay muốn lau nước mắt cho chị.

Bàn tay Chu Lỗi vươn lên phía trước, Chu Tư Vũ lập tức cầm lấy tay cậu. Chu Lỗi năm nay mới chỉ tuổi, nhưng bàn tay của cậu lại thô ráp không khác gì một người trung niên.

" Đều là lỗi của chị, nếu lúc trước người đi làm công là chị thì em sẽ không bị như thế này. " Chu Tư Vũ áy náy, đôi mắt cô như được phủ lên một lớp sương mù.

" Chị, chị nói bậy cái gì thế? " Chu Lỗi nói xong liền rút tay về, cậu giấu luôn tay vào chăn: " Em vốn dĩ không đọc sách nhiều, cho nên em phải đi làm công là đúng rồi. Bố mẹ không đọc sách nhiều, bọn họ không hiểu được không nói làm gì, chị không thể cũng nghĩ như vậy được. "

Bị bộ dáng tiểu đại nhân của Chu Lỗi giáo huấn chọc cho cười, tuy rằng Chu Tư Vũ cười rất tươi, nhưng vẫn phảng phất cái gì đó khiến người khác nhìn vào thấy thật cô đơn.

Bởi vì Chu Lỗi tuổi bỏ học ra ngoài tìm việc làm, thế nên Chu Tư Vũ mới có thể hoàn thành sự nghiệp học đại học của mình. Ở trong thôn cô là cô gái duy nhất học được tới bậc đại học. Cho nên Chu Tư Vũ biết, cô cần phải cứu lấy em trai mình.

Chu Lỗi mới vừa tròn tuổi, sau này con đường của cậu rộng mở, cô không thể để cậu cứ như này mà kết thúc cuộc đời.

Cho nên Chu Tư Vũ không có gì phải hối hận.

" Được, chị không khóc. " Chu Tư Vũ mỉm cười, cô cười lên đối mắt cô cong cong giống như vầng trăng, thật giống như một thiên sứ.

" Chị, chờ em khỏi bệnh rồi, hai chị em mình đi ăn lẩu nhé. Nằm trong bệnh viện lâu như này rồi, vị giác của em chắc cũng sắp hỏng luôn. "

Chu Tư Vũ gật gật đầu, Chu Lỗi còn đưa ngón út ra trước mặt cô, Chu Tư Vũ vô cùng phối hợp mà ngoéo tay với cậu.

" Lỗi Tử, chờ em khỏi bệnh rồi, chúng ta đi biển một lần đi. " Đôi mắt Chu Tư Vũ bỗng nhiên nhìn về phía cửa sổ, tựa như ánh mắt cô có thể xuyên qua các tòa nhà cao tầng nơi đây, vượt qua ngàn dặm để thấy được bãi biển xinh đẹp.

" Được ạ, em cũng chưa từng đi biển bao giờ. "

" Hẳn là nó rất đẹp. "

Một cơn gió từ cửa sổ thổi vào phòng bệnh, nhẹ nhàng thổi lên mái tóc Chu Tư Vũ.

-----

Trương Ức An nhận được điện thoại của trợ lý Bạch Phàm khi anh đang đi siêu thị mua chút đồ dùng. Sau đó, anh không thể không bỏ lại hết đồ dùng mà chạy đi. Năm mươi phút sau, theo như lời của Bạch Phàm, xe taxi chở anh tới một công trường bị bỏ hoang.

" Xin lỗi, thầy của tôi hai ngày nay đi công tác, chỉ có thể làm phiền tiên sinh tới đây một chuyến. " Bạch Phàm ở bên ngoài chờ Trương Ức An, cậu lên tiếng giải thích.

Trương Ức An không chút để ý cười cười, anh theo thói quen còn đẩy đẩy gọng kính bạc của mình: " Không có gì phải ngại, chúng ta mau tới hiện trường đi. "

Hai người dẫm lên cát và đá đi tới công trường, ở trên các khe đá dường như đang có cỏ dại sinh trưởng, dạo này mặt trời quá gắt nên nó sinh trưởng rất nhanh.

" Công trường này được bỏ hoang rất lâu rồi sao? " Trương Ức An chú ý tới các chi tiết khác, tò mò hỏi một câu.

" Chắc là được tầm năm hay sáu năm rồi, mấy năm trước bỗng nhiên Dung thành bước vào giai đoạn quy hoạch thành phố, thế nên công trường này bị bỏ hoang. " Bạch Phàm dựa theo những gì mình nhớ nói cho Trương Ức An nghe, cả đoạn đường hai người nói chuyện rất nhanh đã tới công trường.

" Vậy làm sao người báo án có thể phát hiện ra hiện trường ở đây? "

" Báo án là một người nhặt ve chai, sau khi phát hiện ra nạn nhân hắn vẫn còn hoảng sợ, hiện tại đang ở trong bệnh viện. "

" Hoảng sợ? " Trương Ức An nghi hoặc hỏi lại một câu, bỗng nhiên lúc này ở phía xa truyền tới một âm thanh nôn mửa. Anh quay lại nhìn phát hiện một thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát đang ôm túi nôn không nôn ra.

Bạch Phàm xấu hổ gãi gãi đầu: " Tiên sinh, anh không cần để ý, đây là người mới, thế nên chưa tiếp nhận được tình hình hiện tại. "

Trương Ức An nghe vậy sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, bất quá không phải là vì anh để ý người cảnh sát đang nôn mửa kia. Anh chỉ đang tự hỏi hai từ mà Bạch Phàm vừa mới nhắc tới – trường hợp.

" Thi thể nạn nhân bị thối rữa rồi sao? " Trương Ức An hỏi.

Trong mắt Bạch Phàm hiện lên một tia khó xử, cuối cùng cậu thoái thác bằng một lý do: " Ngài vẫn nên tận mắt nhìn thấy thì hơn. "

Trương Ức An yên lặng chuẩn bị tâm lý thật tốt, anh cùng Bạch Phàm đi lên tầng hai của công trường. Khi chuẩn bị lên tới hiện trường ở tầng ba thì bỗng nhiên Trương Ức An dừng bước.

Mười ba tầng của công trường này chỉ như cái vỏ rỗng, ngay cả giàn giáo bên ngoài cũng không dỡ bỏ. Vách tường đương nhiên là chưa được xây hoàn chỉnh, cho nên mọi lối ở đây đều thông với nhau, Trương Ức An vì vậy mới dừng bước chân.

Anh như nghe thấy được.

Cảm giác quen thuộc, nồng đậm hơn, đó là mùi máu đáng sợ.

Trương Ức An bước chân phải lên một bước, bỗng nhiên bước chân anh trở nên nặng nề như đeo chì.

Anh thấy được.

Một thi thể nữ trắng bệch. Cô nằm trên một tấm plastic thật lớn, máu tươi đọng lại ở dưới thi thể cô. Mọi thứ đều chìm vào bóng tối, ở giữa lại là một màu đỏ tươi đang lan ra tứ phía, thật giống như một cánh cửa địa ngục.

Hung thủ mổ một đường ngay ngắn ở chính giữa bụng thi thể nữ, đây thật giống như một buổi triển lãm của hắn, thi thể nữ này thật giống như một đóa hoa đỏ tươi đang nở rộ.

Phần đầu thi thể nữ nghiêng về một bên, nạn nhân vẫn như cũ mở to đôi mắt ra.

Ánh mắt cô hướng về một phía, đó là phía mặt trời mọc lên.

Truyện Chữ Hay