Chung Cư Của Các Ảnh Đế

chương 22: đậu hủ, ăn hay không ăn?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thẩm Triệt giật mình tỉnh dậy, cuốn sách đang úp trên mặt “cộp” một tiếng rơi xuống đất, cậu lấy di động ra, thấy trên màn hình là một dãy số lạ.

“Có phải Thẩm Triệt tiên sinh không ạ?” Đầu dây bên kia là một giọng nữ ngọt ngào.

“Vâng, là tôi. Xin hỏi cô là. . . . .”

“Xin chào, tôi là trợ lý của đạo diễn Peterson. Là thế này, chúng tôi muốn hỏi anh cuối tuần này có thời gian đi thử vai lần cuối không? Lần thử vai trước, đạo diễn rất hài lòng với anh và một người khác nữa, cho nên, nếu anh đồng ý, chúng tôi muốn cuối tuần này sẽ có thêm một buổi thử vai nữa, để chọn một trong hai người.”

Thẩm Triệt nghe mà có chút hoảng hốt. Từ lần thử vai trước đến nay đã một tuần, cậu cứ nghĩ mình nhất định là bị loại rồi, không ngờ hôm nay lại nhận được cuộc điện thoại này. Được đạo diễn Peterson chọn, không phải không vui mừng, chỉ sợ đây cũng không phải quyết định cuối cùng. Chỉ là, cậu cúi đầu nhìn xuống cái chân bị quấn băng như cái bánh giò, cậu không có khả năng hoàn toàn hồi phục lại trước cuối tuần.

“Cảm ơn cô đã gọi điện cho tôi, nhưng . . . . .Tôi có thể không đến được.” Sau đó đem chi tiết chuyện bị tai nạn kể lại cho đối phương nghe.

“A, thì ra là vậy, thật sự rất tiếc. . . .Vậy chúc anh sớm ngày hồi phục.”

Thấy đối phương nói xong chuẩn bị dập điện thoại, Thẩm Triệt vội vàng hô to:”Chờ một chút!”

“Còn việc gì sao?”

“Ừm, cô gọi điện cho tôi như vậy, chắc là lần thử vai cuối cùng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đúng không?”

“Vâng, đạo diễn Peterson vì chuyện này cũng đã đặc biệt gia hạn phòng khách sạn, tuy nhiên không sao, chân anh đã bị thương, vậy cũng đành phải hủy bỏ.”

“Có thể không hủy bỏ được không?” Thẩm Triệt cảm thấy có chút hy vọng, vội nói:”Lần trước đến thử vai, không phải có một người được đề cử nhưng đến muộn sao? Tôi và anh ta học chung trường, anh ta thật sự rất xuất sắc, tuy rằng đạo diễn Peterson không thích những người đến muộn, nhưng lần đó anh ta đến muộn là có lý do, hơn nữa tất cả đều là tại tôi. . . . .”

Đối phương không nói gì, nhưng Thẩm Triệt có cảm giác đối phương muốn nghe, vì thế liền đem việc mình vượt đèn đỏ, rồi được Tần Tu đưa vào bệnh viện, sau đó chính mình như thế nào bỏ đi, mà Tần Tu thì bỏ lần thử vai đó để quay về bệnh viện chăm sóc mình, đem tất cả kể lại từ đầu tới đuôi. Cuối cùng khẩn thiết nói: “Ngài Jason cũng từng đề cử anh ta, tôi nghĩ nếu có thể, trong lòng đạo diễn cũng rất muốn cho anh ta một cơ hội. Dù sao cũng mong cô đem lời của tôi nói lại với đạo diễn, nói không chừng đạo diễn Peterson sẽ thay đổi ý định.”

Đầu dây bên kia trầm ngâm một hồi lâu, rốt cuộc đồng ý:”Được rồi, để tôi thử xem. Nhưng tôi không chắc lắm đâu.”

“Cảm ơn! Rất cảm ơn!” Thẩm Triệt thật sự muốn cúi đầu chào với cái di động. Dập điện thoại, hưng phấn mà nắm chặt tay, vui vẻ nhặt cuốn 《 Nghiên cứu kịch hiện đại phương Tây 》dưới đất lên, thổi bụi đi rồi vừa ngâm nga hát vừa tập tễnh đi vào tòa giảng đường.

Trong một chòi nghỉ mát cách đó không xa, Tần Tu bước tới, cau mày có chút đăm chiêu.

Chương trình học buổi chiều đã kết thúc. Thẩm Triệt cùng Nhậm Hải đã hẹn nhau sau khi tan học sẽ ra phố ăn vặt ở phía sau trường ăn tối, lúc tới cổng trường thì chuông di động vang lên. Thẩm Triệt lấy ra xem, thấy dãy số trên màn hình thì cậu suýt không tin vào mắt mình. Tần Tu?

Nhậm Hải thấy Thẩm Triệt cứ đứng đờ ra nhìn di động mãi mà không chịu bắt máy, liền ngó qua xem thử, vừa thấy thì ánh mắt gian tà lập tức lóe lên như đèn pha ôtô: “Hoa khôi trường? Ở trường nào cơ? Người trong lòng của ông à? Hay là bạn gái?”

Lúc trước Thẩm Triệt thuận tay đem số của Tần Tu lưu trong di động là “Hoa khôi trường”, chỉ là muốn ôm ấp trong lòng trò đùa dai nhằm trà đũa thôi, ai ngờ bây giờ lại nhận cú điện thoại từ dãy số này chứ. Bị Nhậm Hải hiểu lầm như vậy càng khó mà nhận điện thoại trước mặt cậu ta, vậy là đành cười xấu hổ mà lảng tránh: “Chờ tôi một lát nha!”

“Ừ, tôi hiểu mà, thong thả mà nói chuyện!” Nhậm Hải rất hiểu ý mà ra ngoài cửa, châm một điếu thuốc đứng chờ.

Thẩm Triệt bắt máy trong tâm trạng thấp thỏm, mới vừa “A lô” một tiếng, bên đầu dây kia đã phát ra giọng nói không hề khách khí:

“Sao lâu như vậy mới bắt máy?”

“À, hồi nãy rất ồn, không nghe thấy. . . .” Thẩm Triệt trả lời qua loa, “Có việc gì sao?”

Bên đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc: “Có việc, tôi đang ở dưới lầu Dật Phu, sao giờ còn chưa thấy cậu xuống?”

Lầu Dật Phu? Thẩm Triệt quay đầu lại nhìn, cậu đã ra đến cổng, Tần Tu như thế nào mà còn ở lầu Dật Phu , chẳng lẽ anh ta ở đó chờ cậu? Vừa nghĩ thế xong thì ngay lập tức hận không thể cho mình một cái bại tai. Lại não bổ cái gì đây?! Sau đó lại hỏi: “Có chuyện gì à? Nói qua điện thoại không được sao?”

“Thẩm Triệt, bây giờ cậu cũng đã học được công phu lạt mềm buộc chặt?”

Ngữ khí lạnh lẽo, giọng điệu như thể “Tôi gọi mà cậu dám không đến? Không phải cậu nên mừng đến phát khóc, khua chiêng gõ trống mà chạy như điên đến đây sao?”.

Thẩm Triệt trừng mắt nhìn di động, anh đang thử thách sự bình tĩnh của tôi sao! Tôi không có si mê anh như vậy à nha. Cái luận điệu ban phát hoàng ân g lộng này của anh cùng lắm chỉ có thể bày ra cho loại người như Uông Tuấn mà thôi. . . . . . .

Hai chữ “Uông Tuấn” này vừa nhảy phốc ra khỏi đầu thì Thẩm Triệt liền do dự. Đứng ở lập trường là một người bạn học kiêm bạn cùng nhà thì mình cần phải nói cho Tần Tu biết. Nghĩ như vậy, mấy lời từ chối đầy chính nghĩa ban đầu còn chưa nói ra miệng thì đã vô lực đồng ý: “Được rồi, tôi lập tức tới ngay.”

Tần Tu hừ một tiếng, kiểu như “Tôi biết mà”, ngữ khí như đã đạt được ý đồ:”Nhanh…..nhanh hết sức lên!”

Thẩm Triệt khập khiễng đi về phía lầu Dật Phu, cũng may Nhậm Hải tốt bụng rất hiểu chuyện, không trách cậu thấy sắc quên bạn, vân vân và mây mây gì đó. Nhưng chuyện bây giờ là phải nhanh nhanh đến lầu Dật Phu, cũng chỉ có thể đi qua lối tắt, bò hết cả trăm bậc thềm cửa chính thôi. Thẩm Triệt bước thấp bước cao leo lên mấy bậc cuối cùng, ngẩng đầu lên là thấy ngay một bóng người rất bắt mắt đứng dưới lầu Dật Phu.

Tần Tu tựa vào chiếc môtô BMW của mình, chân dài bắt chéo, kỳ thật đây là một đồng tác tựa vào xe rất bình thường, nhưng khi vào mắt của Thẩm Triệt thì cậu thấy nó đẹp vô cùng.

Thẩm Triệt liền cứ đứng ngẩn ngơ như vậy trước hai bậc cuối cùng của cầu thang, dừng ở đôi mắt của Tần Tu dưới ánh nắng mặt trời hơi nheo lại, ngẩng đầu nhìn về phía nào đó, sau đó như dừng lại ở thứ gì, miệng nghịch ngợm cong lên, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là ý cười.

Thì ra đang nhìn con chim sẻ đang đậu trên cây. Thẩm Triệt chỉ cảm thấy trong tai ong ong là tiếng tim đập dồn dập. Bộ dáng này nếu so với điệu bộ bĩu môi tức giận kia thì hoàn toàn trái ngược, nụ cười hơi cong khóe miệng, ngọt đến nổi khiến tim người ta tan chảy. . . . . .

“Thẩm Triệt? Cậu đứng đó làm gì thế?”

Thẩm Triệt lấy lại tinh thần, thấy Tần Tu đã đứng thẳng người dậy, đang nhìn cậu như một sinh vật lạ, cậu liền cuống quít nhấc chân lên, kết quả gót chân trật khỏi bậc thềm, cả người nghiêng ngả sắp sửa ngã ra sau.

Tần Tu hung hăng mà chỉ vào Thẩm Triệt: “Cậu dám không đứng vững cho tôi xem!”

Cũng không biết là do giọng nói đầy bá khí này hay là như thế nào mà Thẩm Triệt lắc lắc lư lư một lúc rồi cũng đứng vững trở lại. Trong bụng vẫn còn sợ hãi bước lên hai bậc cuối cùng. Cũng may là cậu không ngã xuống, đầu tiên chưa nói đến cảnh lăn xuống cả trăm bậc thềm hãi hùng như thế nào, chỉ cần Tần Tu dùng cái điệu bộ “Cậu cố ý ngã xuống để tôi đỡ cậu, ôm cậu vào lòng chứ gì” mà xem thường, cậu đã thấy đỡ không được rồi.

Chiếc nón bảo hiểm màu đen được ném thẳng vào lòng ngực của Thẩm Triệt, cậu bịị bất ngờ chụp lấy, ù ù cạc cạc nhìn về phía Tần Tu. Không thể nào, bộ tính chở cậu thật sao? Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối có vấn đề. . . . . . .

Tần Tu khoanh tay: “Cậu đừng nghĩ là tôi tự nguyện, tôi chỉ là không muốn vừa chuyển nhà tới đã ầm ĩ với bạn cùng phòng và chủ nhà thôi.”

Thẩm Triệt trong lòng bất đắc dĩ mà gật đầu. Đã hiểu, dù sao bạn cùng phòng mà anh ta nhắc kia chính là cậu. Cậu nhìn nón bảo hiểm trong tay, còn muốn đẹp trai oai phong mà nói một câu “Anh không cần phải miễn cưỡng chính mình”, nhưng bỗng nhiên lại muốn nói với Tần Tu về chuyện Uông Tuấn, thế là đành không chút đẹp trai, không chút oai phong mà gật gật đầu.

Tần Tu leo lên xe, cũng không quay đầu lại nói: “Lên đi.”

Thẩm Triệt không kìm được, lại bắt đầu ngắm nghía chủ nhân và chiếc xe yêu quý của anh ta. Con xe này nhìn vừa oai phong mà cũng rất sành điệu. Chiếc môtô BMW như thế này không phải ai cũng cưỡi lên được, nhưng Tần Tu chắc chắn không nắm trong số đó. Mỹ nhân cùng với siêu xe, vừa khí phách vừa gợi cảm. Cậu thật sự lo lắng khi mình leo lên sẽ phá hỏng hình tượng hài hòa này mất. Hơn nữa, mấu chốt là. . . . .

Thẩm Triệt, cậu thành thật nói tôi nghe, cậu rốt cuộc là muốn tôi đưa đến trường, hay là chỉ muốn ngồi sau xe máy của tôi, một đường từ nhà đến trường được ôm tôi?

Thẩm Triệt đội nón bảo hiểm,dùng một động tác thật khó hiểu mà cũng thật khó bắt chước mà cưỡi (hay bò?) lên ngồi sau xe, ánh mắt cách lớp kính nhìn chằm chằm từ thắt lưng đến mông của Tần Tu. Không thể đụng tới, tuyệt đối không thể đụng tới, tuy là tôi ngồi xe anh, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ ăn đậu hủ của anh. . . . . .

“Ánh mắt cậu đang nhìn ở đâu thế?!” Tần Tu khó chịu quay đầu lại . . . . .

Thẩm Triệt thật oan uổng, trong lòng phản đối, tôi chỉ muốn xem xem anh ngồi ở khoảng nào, để tôi biết đường mà cách xa ra. Rõ ràng là rất trong sáng, đừng nghĩ ai cũng có ý nghĩ đó như anh, không làm chuyện gì xấu cũng bị anh nói đến xấu xa như vậy. Ánh mắt lại không cẩn thận mà lướt tới vòng eo và mông thon gọn được giấu dưới lớp áo T-shirt và quần bò kia, Thẩm Triệt bất đắc dĩ, bi phẫn mà nhìn trời.

“Cậu đứng đắn lại cho tôi!” Tần Tu sau lớp kính trừng mắt cảnh cáo người ngồi sau, đội kính chắn gió vào, khởi động xe.

Thẩm Triệt thầm nghĩ, tôi mặc kệ anh, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh tôi đối với anh chẳng hề có ý nghĩ xấu xa nào hết!

Truyện Chữ Hay