Posy tuổi thì Thiên Bình bắt đầu lên kế hoạch cho đám cưới, con gái bây giờ đã chạy nhảy và nói nhiều, cô bé nghe nói về kế hoạch đám cưới của bố mẹ thì rất háo hức, khăng khăng đòi anh Subin cũng tung hoa trong đám cưới.
“Bố thấy Subin cao như vậy còn con thì bé tí đi với nhau không hợp lắm.”
Không ngờ cô bé lại không thấy gì quan trọng.
“Không sao ạ, con sẽ mang giày của mẹ.” Mỗi lần mẹ mang giày vào trông mẹ sẽ rất cao.
Thiên Bình nghe con gái nói thì bật cười.
“Nhưng mà chân mẹ lớn, chân con lại nhỏ thì làm sao mang được?”
Posy đưa tay chống cằm suy nghĩ một lát rồi nhìn sang anh Subin.
“Anh ơi, anh đừng ăn cơm nữa nhé?”
“Tại sao?”
“Nếu anh không ăn sẽ không cao nữa.”
Lần này cả Thiên Bình lẫn Subin đều bật cười thích thú.
“Vậy anh bị đói thì phải làm sao?”
“Cũng đúng.” Cô bé cau mày khó nghĩ.
Subin đưa tay xoa đầu Posy.
“Lúc đó anh sẽ nắm tay em đi thật chậm, không bỏ em phía sau, được không?”
“Vâng ạ.”
Vừa đúng lúc Mộc Thanh thử váy xong, tấm màn được kéo ra, một lớn hai nhỏ đều trố mắt ngẩng người.
“Mẹ ơi, mẹ xinh như công chúa vậy!” Posy chạy chậm đến chân mẹ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào cái váy cưới mẹ đang mặc, nhìn con gái trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc, đúng thật đợi con gái chứng kiến hôn lễ của bố mẹ thật là một quyết định sáng suốt.
“Cô thật đẹp ạ.” Subin cũng khen ngợi.
“Mẹ cảm ơn hai đứa.” Cô ngước mắt nhìn ông chồng từ nãy giờ vẫn chưa tỉnh táo của mình khẽ cười hỏi.
“Anh thấy sao?”
Cô mặc một cái đầm trắng ren tay dài đính đá, thiết kế đơn giản ôm lấy nửa trên cơ thể, phần trước kín đáo thanh lịch, phía sau được thiết kế hở lưng, khoe trọn tấm lưng thanh mảnh trắng ngầng, phần eo ôm sát được thắt một vòng nơ cột sau lưng, bên dưới là váy xoè công chúa, tóc dài xoăn nhẹ được kéo sang một bên, trên đầu mang một vòng hoa nhỏ, trông cô như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, Thiên Bình hài lòng gật đầu.
“Đẹp lắm!”
Tuy không phải là váy của thương hiệu nổi tiếng thế giới, mà chỉ là của một nhà thiết kế trong nước nhưng cô rất thích, cuối cùng cô chọn cái này cùng một mẫu đuôi cá vừa hiện đại vừa sang chảnh.
“Con cũng muốn mặc giống mẹ.”
“Tất nhiên rồi.”
Vậy là cô bé được nhà thiết kế dẫn đi lấy số đo mà đặt may hai mẫu giống mẹ.
Còn Subin cũng được may riêng mẫu vest giống chú rể.
Cuối tuần vợ chồng cô lên đường đi đến địa điểm chụp ảnh cưới đầu tiên, cô chọn một địa điểm trong nước mà không chọn ra nước ngoài, vì ở trong nước cũng có rất nhiều cảnh thiên nhiên rất đẹp nên không cần đi xa.
Địa điểm là một vùng cao nhiệt độ khá lạnh ở miền Bắc, vì Posy còn nhỏ nên không đi theo mà ở nhà cùng ông bà, đợi địa điểm tiếp theo khí hậu thích hợp sẽ dẫn cô bé đi theo.
Hai vợ chồng cùng ekip leo lên đỉnh núi rất cao vào sáng sớm.
Khoảnh khắc này mặt trời vừa nhô lên, từ trên cao vừa săn mây vừa canh mặt trời mọc nên chụp lúc này sẽ rất tuyệt.
“Lần đầu tiên em được săn mây, thật đẹp.”
“Ừ.”
“Đợi con lớn một chút, gia đình mình lại đến đây anh nhé?”
“Đều nghe em.” Anh cưng chiều vuốt tóc cô.
Tố Tố gửi từ Mỹ về hai mẫu váy cưới do cô ấy thiết kế giành tặng riêng cho cô, một mẫu trắng tinh khôi cúp ngực, cùng một mẫu kim tuyến ánh tím trễ vai, cả hai đều rất đẹp, và tất nhiên không thể thiếu váy cho con gái nuôi Posy của cô ấy, khi Mộc Thanh nhận được đã cực kì xúc động cảm thán.
“Cậu không đi làm nhà thiết kế thật phí phạm một thiên tài.”
Tố Tố trả lời rất nhanh.
“Để mình suy nghĩ lại.”
Hình chụp được chọn lúc bình minh và cả hoàng hôn.
Kết thúc một ngày vất vả, buổi tối cô chui vào trong lòng chồng nhìn lại tác phẩm hôm nay mà hài lòng thích thú.
“Thích vậy sao?”
“Vậy em chọn thêm vài nơi, chúng ta lại đi chụp nhiều thêm một chút.”
“Dạo này công ty anh bận vậy, đợi khi nào có thời gian lại tính.”
“Được.” Nói rồi anh lưu manh đưa tay vào trong áo cô sờ loạn.
“Này, cả ngày nay em rất mệt đấy.” Cô kéo tay anh ra, bây giờ cô chỉ muốn ngủ sớm.
“Em cứ ngủ đi, còn anh làm gì mặc kệ anh.”
“Lưu manh…ưm…” Chưa nói hết câu đã bị anh dùng môi lấp kín, cả căn phòng dần chìm vào ái muội và nóng rực.